Chóp mũi cô gần như chạm vào hai má và cổ Bùi Khước, Triệu Nghê Hạ vô thức muốn trở mình, trong lúc bối rối không biết đè vào đâu, hô hấp của anh trong nháy mắt nặng nề hơn.
Khuôn mặt của cô thoáng chốc nóng bừng, tay chân luống cuống đứng dậy rồi hỏi anh: “Không sao chứ?”
Tay Bùi Khước đã thu lại, chống đất đứng dậy: “Không sao.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tỉnh Hữu ở bên cạnh ngồi nghiêng ngả trên mặt đất, hai người họ vội vàng nâng kẻ đầu sỏ này dậy.
Lúc này giữ chặt anh ấy, không cho anh ấy làm bậy nữa.
Không lâu sau đó, xe mà Bùi Khước sắp xếp đã đến.
Anh cúp điện thoại, vừa nâng Tỉnh Hữu vừa nói với cô: “Ngồi chung một chiếc xe đi, đưa cô về trước, rồi tôi sẽ đưa anh ấy về.”
Trên mặt Triệu Nghê Hạ lộ vẻ do dự.
Bởi vì là tiệc riêng tư, bọn họ đều không mang theo nhân viên, vừa rồi mới bị Tỉnh Hữu giày vò một trận, cô vẫn chưa kịp gọi xe.
“Trời cũng đã tối, trên đường dễ bị kẹt xe, gọi tài xế còn phải chờ rất lâu.” Anh nói rất tự nhiên, giọng điệu không xen lẫn thứ gì khác, giống như chỉ vì tình trạng hiện giờ mà cân nhắc, làm như vậy tiện hơn mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nói cũng có lý, Triệu Nghê Hạ hơi do dự, đồng ý: “Được.” Ngừng một chút, nói thêm một câu: “Phiền anh rồi.”
Bùi Khước nhìn cô một cái, không nhận câu này.
Họ đội mũ kỹ càng xong cũng không quên giúp Tỉnh Hữu đội vào, hai người đỡ anh ấy ra ngoài. Hơn phân nửa sức dìu Tỉnh Hữu đều đặt lên người Bùi Khước, Triệu Nghê Hạ chỉ đỡ lấy cánh tay.
Bên ngoài cửa hàng, chiếc xe bảo mẫu màu đen đã chờ sẵn ở cửa.
Bọn họ trước nhét Tỉnh Hữu ý thức không tỉnh táo vào chỗ ngồi, tiếp đó Triệu Nghê Hạ lên xe.
Bùi Khước tiến vào sau cùng, trở tay kéo cửa xe.
Thoáng điều chỉnh lại vị trí, anh ngồi dựa vào cửa sổ, Tỉnh Hữu ngồi ở giữa, Triệu Nghê Hạ ngồi bên cạnh Tỉnh Hữu ở bên kia. Như thế kẹp người say rượu ở giữa, tránh cho anh ấy lại mượn rượu làm xằng, không dễ khống chế.
Xe nhất thời không nhúc nhích, thấy Bùi Khước nhìn qua, ánh mắt Triệu Nghê Hạ tỏ vẻ nghi hoặc, lập tức nghe anh nói: “Địa chỉ.”
Cô phản ứng lại, báo vị trí căn hộ hiện tại.
Người tài xế phía trước lái xe hòa vào dòng xe cộ.
Máy lạnh trong xe phả ra từng hơi, quanh thân dần dần thả lỏng.
Không bao lâu, Tỉnh Hữu choáng váng lại mở mắt ra.
Triệu Nghê Hạ sợ anh ấy náo loạn, vội vàng lên dây cót tinh thần nhìn chằm chằm, lúc này anh ấy không lộn xộn nữa, chỉ không quá tỉnh táo nỉ non: “Đi đâu...”
Cô nói: “Đưa cậu về nhà.”
“Không về đâu... Ăn tiệc đóng máy...”
Cô kiên nhẫn trả lời: “Tiệc đóng máy đã ăn xong rồi.”
Tỉnh Hữu căn bản nghe không thủng, trong miệng liên tục không ngừng đọc mấy chữ “tiệc đóng máy”, “tiệc đóng máy”, Triệu Nghê Hạ nghe được thì tò mò anh ấy lấy đâu ra sự cố chấp lớn với tiệc đóng máy như vậy.
Không được hai câu, anh ấy lại bắt đầu lẩm bẩm phàn nàn: “Các người ăn đồ ngon ... lén lút ra ngoài... Không dẫn tôi theo...”
Triệu Nghê Hạ nghe được hơi giật mình.
Trong lời nói của anh ấy, chỉ ngày trước lúc ba người bọn họ cùng nhau quay phim.
Cô và Bùi Khước diễn nam nữ chính trong bộ phim đó, ngồi đến khi tiệc đóng máy kết thúc, bọn họ cảm thấy chán trường nên quả thật có lén lút ra ngoài tản bộ.
Ngày đó tản bộ, Bùi Khước đột nhiên nhắc tới lần đầu tiên ăn muffin lúc đóng máy, ngày trước rõ ràng anh nói quá ngọt, cô kinh ngạc nhìn anh, anh không được tự nhiên quay mặt đi, chỉ nói: “Muốn ăn thôi.”
Cuối cùng bọn họ mỗi người ăn một cái, cô chưa ăn hết cầm về, không khéo gặp được Tỉnh Hữu, vừa thấy hai người bọn họ lén lút chạy ra ngoài, Tỉnh Hữu ngày ấy lập tức giận dỗi kêu la om sòm.
...
Không ngờ vậy mà Tỉnh Hữu vẫn nhớ kỹ.
Khi đó là tiệc đóng máy, đêm nay cũng là tiệc đóng máy, giờ phút này ngồi trên xe Bùi Khước, tình cảnh lại rất khác.
Triệu Nghê Hạ bừng tỉnh trong chốc lát, ngoài miệng ậm ờ đối phó với con ma men này.
Thấy mặt anh ấy lại đỏ lên, cô rút ra một chiếc khăn ướt định lau lại cho anh ấy.
Chưa kịp đụng vào anh ấy, Bùi Khước đưa tay đón lấy: “Để tôi làm cho.”
Đầu ngón tay chạm vào đầu ngón tay, nhiệt độ cách khăn ướt xuyên qua, cô hơi khựng lại, thu tay về nói được.
Một giây sau, chỉ thấy Bùi Khước cầm khăn ướt lau mặt Tỉnh Hữu qua loa hai ba cái, rất nhanh thu tay lại.
Động tác qua loa đến mức có thể so sánh với lau bàn.
Triệu Nghê Hạ: “?”
Vẻ mặt anh thản nhiên đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, nghiêm túc giải thích: “Đang mở điều hòa, lau nhiều dễ bị cảm lạnh.”
“...”
Được rồi, tôi cũng không biết rốt cuộc như vậy có lý hay không nữa.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường.
Tỉnh Hữu ngoan ngoãn ngủ bất động, không còn ầm ĩ nữa.
Hai mươi mấy phút sau, xe dừng dưới lầu căn hộ Triệu Nghê Hạ ở.
Cô đội kỹ mũ, kéo mở cửa xe.
Trước khi xuống xe, dừng lại hai giây, nói nhanh với Bùi Khước: “Cảm ơn anh.”
...
Trở lại căn hộ, Triệu Nghê Hạ đi thẳng vào phòng tắm, rửa mặt, sau đó lập tức sửa soạn lại bản thân.
Rửa mặt xong, cô ngồi xuống trước bàn, cầm lấy điện thoại muốn hỏi Tỉnh Hữu về nhà chưa, nhớ tới dáng vẻ say khướt của anh ấy, có lẽ tối nay anh ấy rất khó tỉnh rượu, đầu ngón tay do dự mở wechat của Bùi Khước.
Triệu Nghê Hạ: [ Tỉnh Hữu về nhà chưa? ]
Màn hình sáng lên, cô chờ đợi một lúc mới nhận được câu trả lời của anh.
Bùi Khước: [ Về rồi. ]
Bùi Khước: [ Đưa về tới dưới lầu, trợ lý của cậu ấy đã chờ sẵn, đỡ cậu ấy lên rồi. ]
Triệu Nghê Hạ gõ một câu vào khung chat: [ Vậy anh về tới chưa? ]
Cô gõ xong không gửi đi, nhìn chằm chằm vài giây, cuối cùng vẫn xóa từng chữ một.
Triệu Nghê Hạ: [ Được. ]
Cô thoáng dừng lại nhắn thêm một câu: [ Hôm nay cảm ơn anh. ]
Vốn tưởng rằng bên kia sẽ không trả lời, không ngờ anh lại nhắn lại một câu: [ Nói một lần là đủ rồi. ]
Triệu Nghê Hạ không hiểu giọng điệu của anh, nhưng hình như không được ôn hòa cho lắm.
Do dự một lát, cuối cùng vẫn không đáp lại.
...
Sau khi tắm rửa xong tóc còn ẩm ướt, Triệu Nghê Hạ đi vào phòng tắm sấy khô, rồi lại ngồi trước bàn một lần nữa.
Trăng sáng sao thưa, thời gian không còn sớm, nhưng cô vẫn chưa buồn ngủ, dứt khoát mở máy tính ra.
Cô vẫn có thói quen thường xuyên kiểm tra hòm thư, chỉ là sau khi trở về có quá nhiều chuyện, đã lâu không đăng nhập. Vừa online, phát hiện có một tin nhắn nhận được mấy ngày trước, vừa nhìn thấy người gửi là Diệp Lai, cô vội vàng ngồi thẳng dậy.
Không nhìn cũng biết trong thư nói cái gì, mở nội dung ra, quả nhiên, Diệp Lai thẳng tay dạy dỗ cô một trận.
[ Hello? Sao mà sau khi về nước không có tin tức gì vậy? Cũng chẳng gửi thông tin liên lạc mới, cậu để chúng ta giao tiếp bằng sóng não có phải không! Hay là cậu định gửi một cái chai phiêu dạt lềnh bềnh cho tớ? Tớ xem mạng mẽo trong nước nói cậu đã bắt tay vào công việc rồi, yêu công việc thế cơ à? Ngay cả thời gian social với bạn bè cũng không có?
Nhận được email mau mau gửi lại cho tớ! Nhanh lên, đừng ép tớ bay trở về tự tay tóm cậu! ]
“...”
Diệp Lai và Triệu Nghê Hạ bắt đầu chơi với nhau từ hồi còn học cấp hai, lúc đó bọn họ còn có một đám bạn bè thường xuyên hoạt động với nhau, sau khi học xong cấp ba, lần lượt đều đi du học, chỉ còn lại cô, vì muốn làm diễn viên cắm rễ trong nước.
Mấy năm cô lui ra nước ngoài thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập một chỗ cùng bọn họ, nhưng mà tất cả mọi người không ở cùng một chỗ, bay tới bay lui, tần suất gặp mặt không cao lắm, chỉ có cô và Diệp Lai chăm chỉ gặp nhau nhất.
Thông tin liên lạc của cô trước khi ra nước ngoài đã không dùng tới từ lâu rồi, sau khi trở về đổi sang phương thức liên lạc mới, bởi vì lâu rồi không mở hòm thư, quên nói với bọn họ.
Triệu Nghê Hạ vội vàng trả lời email, nhanh chóng quỳ gối, thành khẩn nhận sai, cũng đính kèm số wechat mới.
Gửi thư qua đó, đoán là sẽ không có động tĩnh nhanh như vậy, bây giờ là thời đại thông tin tức thì, nếu không phải quen nơi làm việc, sẽ rất ít người thường xuyên kiểm tra thư. Hơn nữa Diệp Lai cả ngày thích vui chơi bay nhảy khắp chốn, cuộc sống phong phú, hoạt động xã hội nhiều, rất bận rộn.
Cô kiểm tra lại hộp thư một lần, xác nhận không có tin nhắn quan trọng nào khác, mới tắt máy tính đi.
-
Bữa cơm Tỉnh Hữu này mời thật sự rất hao tổn tinh thần, ngày hôm sau, Triệu Nghê Hạ dậy muộn hơn bình thường rất nhiều.
Cả ngày Tỉnh Hữu cũng không có động tĩnh gì, gửi tin nhắn cho anh ấy, đến chạng vạng vẫn chưa nhận được hồi âm.
Lo lắng có phải Tỉnh Hữu xảy ra chuyện gì rồi không, Triệu Nghê Hạ đang định gọi điện thoại cho anh ấy, đột nhiên phát hiện anh ấy kéo mình vào một nhóm WeChat.
Nhóm nhỏ của ba người, thành viên chỉ có anh ấy, cô cùng với Bùi Khước.
“...”
Xem ra ắt hẳn không có vấn đề gì.
Cô chưa kịp nói gì hết, Tỉnh Hữu đã bắt đầu nhắn liên hồi ở trong nhóm chat.
Tỉnh Hữu: [ A a a a ]
Tỉnh Hựu: [ Tối qua tôi đã làm gì rồi? Tối qua tôi đã làm gì rồi? ]
Tỉnh Hựu: [ Có phải tôi say khướt đúng không? Có khóc không hả? Có phải ôm tay hai người nói rất nhiều chuyện vớ vẩn đúng không?? ]
Tỉnh Hữu: [ !!! ]
Tỉnh Hựu: [ Đâm tường.jpg ]
Triệu Nghê Hạ: [ Cậu nhớ ra rồi à? ]
Tỉnh Hữu: [...]
Tỉnh Hựu: [ Đâm sầm vào tường.jpg ]
Tỉnh Hựu: [ Tại sao hai người không ngăn cản tôi uống ít lại! ]
Nhìn dáng vẻ muốn đội quần sau khi tỉnh táo lại của anh ấy, xem chừng cả ngày hôm nay đã mất rất lâu để bình tĩnh lại, Triệu Nghê Hạ bất đắc dĩ: [ Chúng tôi ngăn rồi, nhưng không ngăn nổi. ]
Cô thật sự khuyên anh ấy nhiều lần, không nhìn nổi anh ấy uống rượu như uống nước lã.
Tỉnh Hựu: [ Tôi không tin! Các cậu có hai người! Nếu thật sự muốn ngăn cản tôi làm sao có thể không ngăn được! Hai người muốn nhìn thấy tôi mất mặt! (Khóc lớn) (Khóc) ]
“...”
Không thể không nói, cái thái độ gặp chuyện là chỉ trích người khác tuyệt đối không tự bào mòn tinh thần của anh ấy thật sự rất đáng để người khác học tập.
Tỉnh Hữu điên cuồng ăn vạ, Triệu Nghê Hạ vẫn chưa trả lời anh ấy, Bùi Khước luôn im lặng đã hiện thân: [ Giờ cậu đang mất mặt đấy. ]
Tỉnh Hữu: [...]
Không biết có phải là bị nói trúng tim đen hay không, anh ấy phát ra mấy cái biểu tình ấm ức, rốt cục câm miệng.
Trong nhóm im ắng hẳn xuống, nhưng Tỉnh Hữu vẫn lo lắng, lại nhắn tin riêng cho Triệu Nghê Hạ.
Tỉnh Hựu: [ Tôi còn nói gì, làm gì đó mất mặt lắm không? ]
Cô suy nghĩ một chốc, về sau ngoại trừ nhắc tới chuyện bọn họ lẻn ra ngoài tản bộ ăn muffin mà không dẫn anh ấy ở tiệc đóng máy trước kia thì không có gì khác, cái này cũng chẳng tính là gì.
Cô an ủi trả lời hai chữ: [ Không có. ]
Tỉnh Hữu lúc này mới thật sự dừng lại.
Ầm ĩ xong chuyện này, qua mười phút, có lẽ anh ấy đã bình ổn hơn, lại gửi mấy tin trong nhóm.
Tỉnh Hựu: [ Bây giờ tôi ra sân bay về thành phố Bình quay phim ‘Rơi lệ’ hôm qua vốn định chúc mừng cậu đóng máy, không ngờ…]
Tỉnh Hựu: [(Rớt nước mắt)]
Tỉnh Hựu: [@Triệu Nghê Hạ đóng máy vui vẻ]
Câu cuối cùng còn nói rất dịu dàng, Triệu Nghê Hạ bật cười, trả lời biểu cảm xoa xoa đầu.
Một avatar khác trong nhóm không nói gì nữa, cô nhìn màn hình vài giây, rời khỏi giao diện.
...
Bên ngoài cửa sổ trời đã sẩm tối.
Triệu Nghê Hạ chuẩn bị qua một phần bữa tối ăn cho xong bữa, rồi bưng chén nước ngồi xuống trước bàn trà. Cô cầm điện thoại lên, tin nhắn của nhóm nhỏ vẫn còn dừng lại ở nửa giờ trước.
Tầm mắt cô đảo qua cuộc đối thoại phía cuối giữa cô và Tỉnh Hữu, nhìn một lát rồi thoát ra, nhấp vào vòng bạn bè.
Cô chán nản mà lướt xuống, đột nhiên, đầu ngón tay dừng lại.
Bùi Khước chuyển tiếp một bài hát mười mấy phút trước.
… “Ôm ấp”.
Ôm ấp.
Đêm tiệc đóng máy đầu tiên, bọn họ nghe người ta hát ở bên đường là bài này.
Sau đó bữa tiệc đóng máy lần thứ hai, bọn họ lại ăn muffin, cô đùa giỡn, lại ngân nga bài hát này lẫn nữa.
Triệu Nghê Hạ nhìn động thái đấy, cô cầm điện thoại dừng lại một lát.
Giờ phút này bầu trời ngoài cửa sổ chỉ là màu đen nhạt, còn chấm phá chút màu xanh, hai đêm đó bầu trời lại tối đen thăm thẳm.
Gió chưa từng lọt qua khe hẹp thổi vào, dường như ùa tới hương vị quen thuộc.
Tầm mắt dường như bị đình trệ trên động thái này, mí mắt cô khẽ run lên, hồi lâu, dựa vào lưng ghế, đặt điện thoại lên mặt bàn, mở bài hát này ra.
...
Cánh cửa đóng lại lạch cạch.
Kha Lâm vào cửa đổi giày, cầm điện thoại di động, vừa đáp lời đầu bên kia điện thoại vừa đặt đồ mua lên bàn: “Ôi ôi, được rồi...”
Sau vài câu kết thúc cuộc nói chuyện, cậu ấy nói vọng vào phòng Bùi Khước: “Anh Bùi, hôm qua từ chối gặp mặt, chúng ta đã nói xong xuôi với đạo diễn Thành rồi, chờ vài ngày nữa mới hẹn thời gian khác.”
Bùi Khước ngồi trên thảm bên cạnh sô pha, nhìn ra bên ngoài lớp kính sát đất không quay đầu lại, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Âm hưởng trong tiếng nhạc dần dần biến mất, chỉ chốc lát sau, lại một lần nữa vang lên khúc dạo đầu.
Kha Lâm sửa sang lại đồ đạc, nghe đoạn bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Bài hát này…”
Bài hát này, trước kia cậu ấy cũng từng thấy Bùi Khước nghe rồi, có khi là ở phòng khách sạn buổi tối đóng máy, có đôi khi là ở trên xe vào đêm khuya.
Chỉ là mỗi lần, lúc anh nghe bài hát này bất kể nhắm mắt dưỡng thần hay là nhìn ngoài cửa sổ xe, dường như biểu cảm cũng không vui vẻ cho lắm, thường thường nghe xong sẽ tự tắt, hoặc là để cho người ta tắt đi đổi một bài khác.
Nhưng bài hát này vẫn luôn được tìm thấy trong danh sách bài hát của anh.
Nghe thấy khúc dạo đầu không xa lạ này, Kha Lâm vô thức cất bước: “Em đổi một...”
“Không cần.”
Bùi Khước thản nhiên ngăn lại, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn nghe lại một lần nữa.”
Kha Lâm thấy anh cố chấp, đứng đó, chỉ đành thu tay lại.
...
Âm hưởng trong tiếng nhạc dần dần lớn hơn, giai điệu trữ tình bắt đầu tấu trước, từng chút một, lấp đầy tầng bình rộng.
Giọng hát nữ dịu dàng mà mạnh mẽ, giống như hai đêm ngày xưa ấy.
Bùi Khước dựa vào thành sô pha, bóng đêm dần dày đặc, anh giống như bị bao vây trong đó.
Gương mặt anh được phản chiếu dưới bóng kính rất mờ nhạt, anh lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng nghe.
Xe cộ như nước, đèn đường neon.
Cả thế giới rơi vào khoảng lặng.
Chỉ còn lại tiếng ca đang hát...
“...
Xe ngựa bí ngô lúc nửa đêm, thay thế đôi giày thủy tinh cổ tích.
...
...
...
Tôi cần sự an ủi của tình yêu,
Dẫu cho tình yêu đó, đã như nước thủy triều.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...