Sóng bước cùng mấy người La Khiếu, Trần Mạn Dao không e ngại chút nào vừa đi vừa hỏi:
- Các anh đến đây bằng phương tiện gì?
Giọng điệu của cô rất tự nhiên như đang nói chuyện với một người bạn, La Khiếu không tự chủ được đáp lời:
- Mô tô.
Trần Mạn Dao gật gù, trong lòng thầm nghĩ thế thì tốt, cô không hy vọng ngồi chung ô tô với một đám người lạ.
Cô tự tin sẽ không ăn thiệt thòi là thật, nhưng đó là với điều kiện cô được tự do hoạt động chứ bốn năm người cùng chui vào một cái xe thì làm sao chơi “tê liệt hương” được, cô còn chưa đến mức ngu ngốc đẩy bản thân vào chỗ chết a.
Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt chỉ có một con đường chết, đạo lí này cô hiểu rất rõ.
Bất quá cô cũng không thích ngồi sau xe một người đàn ông không quen không biết, nhìn sáu chiếc mô tô được xếp thành hàng cô chỉ tay vào chiếc mô tô màu đen ở ngoài cùng nói:
- Tôi chạy chiếc này, được chứ?
La Khiếu:
- ?
Đám người còn lại:
- ?
Toàn bộ ngây ngốc, cô gái, cô đang bày trò quỷ gì vậy.
Đây là mô tô, không phải xe máy bình thường, cô chạy được sao?
Tuy chiếc mô tô màu đen này không phải hàng tốt nhất trong sáu chiếc nhưng nó vẫn là một chiếc mô tô với dung tích trên một nghìn sáu trăm phân khối, ngoại trừ người trong nghề đua xe hoặc đã quá quen thuộc với mô tô thì hiếm có người dám cưỡi lên nó.
Hay là cô muốn lấy xe chạy trốn?
Đổi lại người bình thường có lẽ sẽ làm thế, nhưng La Khiếu không cho rằng cô là người bình thường, hắn hỏi thăm dò:
- Cô biết mô tô là gì sao?
Trần Mạn Dao nhún vai:
- Định nghĩa về mô tô thì tôi không rõ, tôi chỉ biết nó là Triumph Thunderbird Storm, dung tích trên dưới một nghìn bảy trăm phân khối chạy bằng động cơ parallel twin, max power EC 5200 rpm, không sai chứ hả.
Một lần nữa bị Trần Mạn Dao làm cho kinh ngạc, những điều cô nói đều đúng khiến La Khiếu càng tôn trọng cô hơn, trong thâm tâm của hắn đã mặc định rằng cô chắc chắn không chỉ đơn giản là một diễn viên rẻ tiền.
La Khiếu ra lệnh cho một tên tiểu đệ:
- Lực, đưa chìa khóa xe cho cô ấy.
Người tiểu đệ được gọi Lực là một người tương đối to con, chiếc Triumph Thunderbird Storm mà Trần Mạn Dao muốn chạy là của anh ta, rất hiển nhiên anh ta không thoải mái chút nào khi để người khác đụng đến xe của mình, đã thế nhìn kiểu nào cô cũng không giống người trong giới tốc độ.
Đối với dân đam mê tốc độ, xe còn quan trọng hơn cả bạn gái, ai biết cô có làm hỏng xe hay không đây.
Người gãy tay gãy chân là chuyện nhỏ, xe trầy xước tróc sơn mới là chuyện lớn a.
Nhưng đại ca đã ra lệnh Lực nào dám không nghe theo, Lực bất mãn ném chìa khóa xe cho Trần Mạn Dao, ánh mắt anh ta như muốn nói “nếu làm bị thương em yêu của tôi thì cô đừng mong lành lặn”.
Nhận được chìa khóa xe, Trần Mạn Dao không để ý lắm ánh mắt “hăm dọa” của Lực, bởi nếu cô không biết chạy thì đã không mở lời rồi, cô đâu có điên nghịch dại với mô tô, nhất là trong điều kiện không có đồ bảo hộ, rất dễ chết người.
Đương nhiên, biết chạy là một chuyện, có chuyên hay không lại là một chuyện khác, ngày ở bên mỹ cô từng tham gia một khóa học lái mô tô nhưng không lái nhiều, cô chỉ được coi như là nhập môn thôi.
Bất quá trình độ nhập môn đã đủ xài, chạy sáu mươi tám mươi km/h trong thành phố không thành vấn đề.
Chiều cao cơ bản của Trần Mạn Dao là một mét bảy tư, cộng thêm đôi giày nữa đã xêm xêm một mét bảy sáu giúp cô ngồi lên mô tô khá dễ dàng, cô không vội khởi động xe mà thay vào đó là rất bài bản kiểm tra thắng chân, thắng tay, đồng thời tìm lại cảm giác quen thuộc với mô tô.
Dù sao đã lâu rồi không lái, không quen thuộc một chút sẽ không yên tâm.
Từ đầu đến cuối, những động tác cơ bản như dùng ngón trỏ và ngón giữa bóp thắng hay ép sát đầu gối vào thân xe đều được cô “trình diễn” đẹp mắt vô cùng, chẳng trách khi quảng cáo xe người ta hay mời ngưỡi mẫu ngồi lên, người đẹp và mô tô không thể nghi ngờ là tuyệt phối a.
Mất một lúc làm quen, Trần Mạn Dao nói:
- Được rồi, các anh dẫn đường đi.
Nếu cô không nhắc, La Khiếu còn quên luôn nhiệm vụ “áp giải” cô đến chỗ Khương Hưng, cái tư thái của cô không giống người bị áp giải a, La Khiếu không còn gì để nói với cô gái này, ngược lại anh ta đang thầm mặc niệm cho Khương Hưng.
Một người không sợ, chỉ có hai khả năng, hoặc là ngu hoặc là đủ sức giải quyết vấn đề, cô giống người ngu sao?
Không, đã thế nghĩa là cô đủ sức giải quyết vấn đề a.
Thế là, La Khiếu mang theo tâm tình “xem kịch vui” dẫn đường cho Trần Mạn Dao, sáu chiếc mô tô khởi động theo đội hình kẹp Trần Mạn Dao vào giữa, nói gì thì nói bọn họ cũng không muốn nhiệm vụ thất bại, còn kết quả ra sao phải xem tạo hóa của Khương Hưng rồi.
………………..
Ở một diễn biến khác, lúc sáu chiếc mô tô phóng đi mất, nam trợ lí của Lâm Phá Thần đang có mặt ở gần đó hơi bất ngờ nhìn về phía một bóng lưng nhỏ nhắn lẩm bẩm:
- Ơ, kia không phải Vân tiểu thư sao? Nhưng Vân tiểu thư sao lại đồng hành với La Khiếu?
Lại nhìn thấy Vũ Thiến Thiến hớt hải chạy ra, nam trợ lí lớn tiếng gọi:
- Quản lí Vũ.
Đột ngột bị người gọi đích danh, Vũ Thiến Thiến quay ra nhìn nam trợ lí, đối với người này thì Vũ Thiến Thiến vẫn có chút ấn tượng, nói đúng hơn là Vũ Thiến Thiến có ấn tượng với boss của anh ta, còn anh ta thì được hưởng sái hào quang của Lâm Phá Thần.
Nhưng Vũ Thiến Thiến không biết tên của nam trợ lí chỉ có thể nói:
- Anh là…
Nam trợ lí tự giới thiệu:
- Tôi là Quách Đại, nhân viên của tập đoàn Mạn Thiên, lần trước chúng ta đã có duyên gặp mặt rồi.
Tập đoàn Mạn Thiên? Tập đoàn lớn nhất cả nước? Nói vậy… người đẹp trai hôm nọ chủ động tiếp cận Tiểu Mạn là Lâm Phá Thần?
Nghĩ tới đây, Vũ Thiến Thiến kém chút há hốc mồm kinh hãi, trời ạ, Tiểu Mạn vậy mà có hậu thuẫn lớn như thế, đó là Lâm Phá Thần a, đệ nhất doanh nhân a, chả trách Cao Tạ Phóng vừa nổi điên thì sau một đêm đã biến mất, tập đoàn Cao thị cũng bị xóa tên.
Mà khoan, bây giờ quan trọng nhất là Tiểu Mạn đã bị Khương Hưng bắt đi, có nên nói cho Quách Đại biết để Quách Đại báo cho Lâm Phá Thần hay không?
Không đợi Vũ Thiến Thiến suy tính, Quách Đại đã hỏi:
- Quản lí Vũ, vừa rồi tôi nhìn thấy một cô gái rất giống Vân tiểu thư đi cùng đám người La Khiếu, đó thật là Vân tiểu thư hay tôi nhìn nhầm rồi?
Người ta đã hỏi, Vũ Thiến Thiến cũng không giấu nữa kể đầu đuôi câu chuyện cho Quách Đại nghe, mọi chuyện bắt đầu từ vụ đấu súng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...