Đa nhân cách?
Không phải đâu, cô chưa từng nghe người nào bị rối loạn đa nhân cách vẫn giữ được ý thức của nhân cách này khi nhân cách kia thức tỉnh, vừa nãy cô cảm nhận được rất rõ ràng bản thân của mình a, đây chắc chắn không phải đa nhân cách.
Chẳng lẽ lại là tâm thần phân liệt dẫn tới ảo giác?
Cũng không phải, nếu là ảo giác làm sao cô bắn được chín điểm, cô tuyệt đối không tin đó là may mắn.
Vậy rốt cuộc cô bị cái gì?
Aizzzz, bỏ đi, là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi.
Lại nói cái trạng thái ảo diệu kia đem cho cô cảm giác nắm rõ thế giới trong lòng bàn tay, nghĩ kiểu gì đi nữa thì đó cũng là chuyện tốt a, cảm giác cực kì kích thích, nếm thử một lần liền muốn thêm một lần nữa a.
Muốn thêm một lần nữa?
Tốt, bắn thêm một lần.
Lúc này trong đầu Trần Mạn Dao đã quên mất vụ đánh cược với Khương Hưng, nội tâm cô đầy mong chờ, tay nâng súng lên, đôi mắt đẹp ngắm vào mục tiêu.
Đáng tiếc, trạng thái ảo diệu kia không quay lại.
Bất quá dường như vẫn giữ được dư âm, tuy lần thứ hai này không đạt tới “nắm giữ thế giới” giống lần trước nhưng Trần Mạn Dao bỗng vô cùng tự tin, thậm chí so với trước đó cảm giác càng thoải mái hơn, càng tự nhiên hơn, có lẽ sẽ bắn được mười điểm đi.
Bị ý nghĩ này thúc đẩy, Trần Mạn Dao không nhịn được bóp cò.
- Đoàng.
- Đing.
Sự thật kiểm chứng suy đoán, cô thực bắn được mười điểm.
Nhìn điểm số hiện trên bảng điện tử, Vũ Thiến Thiến kinh ngạc không thôi, Khương Hưng thì ngốc trệ không hiểu chuyện gì xảy ra, còn người huấn luyện viên bình tĩnh hơn một chút, anh ta là người trong nghề chú ý vào “trạng thái” nhiều hơn là điểm số.
Mười điểm không phải bất khả thi, anh ta cũng bắn được.
Sớm đã khó chịu, Trần Mạn Dao lạnh nhạt trả lại cho Khương Hưng mấy chữ:
- Thế nào, chịu thua chưa.
Khương Hưng bị một câu nói làm cho bừng tỉnh, sắc mặt đen như đáy nồi, súng ngắm có lợi thế thật đấy nhưng phải xem người bắn là ai, đối với hắn chín điểm thì dễ chứ mười điểm khó như lên trời, cái hồng tâm mười điểm bé hơn vòng tròn chín điểm nhiều lắm.
Nói thật, Khương Hưng đã có ý định chịu thua, nhưng nghĩ đến điều kiện đánh cược hắn cắn răng nói:
- Hừ, đừng tưởng may mắn hai lần là hay, vẫn còn một lần nữa đâu.
Trần Mạn Dao nhún vai:
- Tốt a, bắn lượt thứ hai đi, tôi chờ.
Nói xong, Trần Mạn Dao thong thả kéo một chiếc ghế ngồi xuống, tư thái không khác gì một người xem kịch vui, nói cách khác, cô không để Khương Hưng vào mắt, và đây không phải diễn, cô có tư cách xem thường hắn.
Điều này càng khiến Khương Hưng ức chế, từ nãy đến giờ bất kì cô làm cái gì, nói cái gì, hay thái độ bày ra đều đả kích tự tôn nam nhân của Khương Hưng, thân làm nam nhân, khả sát bất khả nhục, nhưng không có cách nào a, tài năng của hắn có hạn a.
Tâm tình bực bội, Khương Hưng giơ súng lên bắn.
- Đoàng.
- Đing.
Tám điểm, chênh lệch hai điểm rồi.
Trần Mạn Dao lắc đầu nói:
- Chân không vững, tay không chắc, hơi thở gấp, quá cùi bắp.
Bị chỉ ra tới ba lỗi lớn, Khương Hưng rốt cuộc không nhịn nổi cục tức quát lên:
- Im miệng.
Trần Mạn Dao dù hơi giật mình vẫn cười nhạt:
- Tôi nói sai cái gì sao? Hay là anh thua không nổi? Thua không nổi cũng được, tôi cho anh một cơ hội rút lui, chỉ cần từ nay về sau thấy tôi liền đi đường vòng thì tôi sẽ không tính toán vụ đánh cược này, oke?
Hiện tại Khương Hưng đã không suy nghĩ được cái gì giơ súng lên chỉ vào mặt Trần Mạn Dao hò hét hăm dọa:
- Bắn súng giỏi thì như thế nào, cô có tiền bằng tôi chắc, có tiếng bằng tôi chắc, nếu cô biết điều thì phát thứ ba bắn trượt đi, đừng ép tôi phải vùi hoa dập liễu.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, cô thua là thua, thắng cũng là thua.
Tức giận, Trần Mạn Dao cực kì tức giận, cô không chấp nhặt với Khương Hưng không phải vì cô sợ hắn, trong mắt cô thì hắn không hơn gì một đứa trẻ học đòi ngạo mạn, xử lí hắn căn bản là chuyện trong một nốt nhạc, chẳng qua cô không muốn rước phiền phức thôi.
Cô không muốn vì một cái Khương Hưng mà làm chậm trễ việc điều tra, không đáng, nhưng cô ghét nhất kẻ nào uy hiếp cô.
Nộ hỏa bốc lên, Trần Mạn Dao không hề sợ hãi cầm lấy khẩu súng lục chĩa ngược lại Khương Hưng nói:
- Súng của anh không có đạn, súng của tôi có, muốn thử không?
Thật, súng ngắm của Khương Hưng là loại chỉ nạp được một viên đạn, bắn xong phải nạp tiếp, hắn chưa nạp, còn sức chứa của băng đạn nằm trong khẩu súng trên tay Trần Mạn Dao là mười viên, bắn hai viên vẫn còn tám viên, dư xài.
Khương Hưng không tin Trần Mạn Dao dám nổ súng nói:
- Có giỏi bắn tôi thử xem, đồ đàn bà không tự lượng sức.
Người ta nói tức giận là kẻ thù lớn nhất của lí trí, Trần Mạn Dao cũng không ngoại lệ, cô muốn đục trên người Khương Hưng mấy lỗ rồi.
Đương nhiên, chỉ là đục lỗ, không, là bắn sượt qua hù dọa Khương Hưng chứ không giết người, một chút kiềm chế đó cô vẫn phải có.
Hừ, thi gan với cô? Còn non lắm.
Ngón tay khẽ bóp cò, có điều cô chưa kịp dùng sức người huấn luyện viên bên cạnh đã đứng ra hòa giải:
- Dĩ hòa vi quý, hai cô cậu nể mặt tôi đừng bỏ qua chuyện này được không.
Thực ra câu người huấn luyện viên muốn nói là “nơi đây không cho phép đấu đá, nếu vi phạm đừng trách tôi vô tình”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cả hai người này anh ta đều không đắc tội nổi, nhất là Trần Mạn Dao, cái ấn tượng khủng bố mà cô để lại quá mãnh liệt.
Mà lại anh ta cũng không thích Khương Hưng, không cần ra mặt vì Khương Hưng.
Về phần Trần Mạn Dao, có bậc thang đi xuống cô thuận thế nói:
- Tốt, nể mặt anh tôi không tính toán. Chị Thiến Thiến, mình về thôi.
Sau đó cô không đợi ai nói gì đã kéo tay Vũ Thiến Thiến ra về, nếu Khương Hưng khôn ngoan thì đừng đụng đến cô, bằng không kết cục của hắn thế nào khó mà nói trước được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...