Ở ô cửa sổ tập bắn bên cạnh, Vũ Thiến Thiến nghe nội dung vụ đánh cược thầm than “không ổn”, trong ấn tượng của Vũ Thiến Thiến thì Vân Tiểu Mạn là một cô bé luôn hoạt bát không đủ tính trầm ổn nhưng không đến nỗi xốc nổi dễ bị khiêu khích, hôm nay Tiểu Mạn rất lạ.
Nói thật, nếu sớm biết hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp xảy đến Vũ Thiến Thiến đã không rủ Trần Mạn Dao đi xả stress, vui vẻ không được bao nhiêu mà phiền phức càng lúc càng lớn.
Vũ Thiến Thiến đi qua bấm eo Trần Mạn Dao một cái nói nhỏ:
- Sao em lại tự ý đánh cược, có phải em không cần người chị quản lí này nữa đúng không.
Tuy trong lời nói có mang theo ý tứ trách cứ, nhưng Trần Mạn Dao vẫn nghe ra được Vũ Thiến Thiến đang rất lo lắng, cô nắm lấy bàn tay Vũ Thiến Thiến đung đưa ra vẻ làm nũng nói:
- Chị Thiến Thiến đừng giận mà, em cũng bị hắn bức bách quá mới phải làm như thế để cắt đuôi chứ em đâu có muốn đâu. Bất quá chị yên tâm đi, em sẽ không thua, chị cũng thấy tài bắn súng của em rồi còn gì.
Đương nhiên… yên tâm được mới là lạ, Vũ Thiến Thiến nói:
- Chuyện này không đùa được, bắn súng thật và súng cao su rất khác nhau, hơn nữa khoảng cách bốn mươi mét đối với người mới khó khăn vô cùng, nếu em không bắn trúng viên nào mà Khương Hưng trúng được một viên là em thua rồi. Em quá lỗ mãng, hay là chị cầu xin hắn bỏ qua nhé.
Đúng vậy, Vũ Thiến Thiến lo lắng không phải không có cơ sở, có lẽ Khương Hưng không giỏi nhưng ít ra hắn đã từng bắn súng thật nhiều lần còn Trần Mạn Dao chỉ là một tân binh, lão binh gà mờ đấu tân binh, tính ra phần thắng của Khương Hưng rất khả quan.
Trần Mạn Dao cũng biết rõ điều đó, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cô nóng máu đến lạ thường chỉ muốn một lần giải quyết xong vấn đề, dù cho có phải mạo hiểm tham gia đánh cược, nó giống như một loại bản năng của cô vậy.
Hoặc nhìn theo hướng của Vũ Thiến Thiến nói cô lỗ mãng cũng không oan chút nào.
Tuy nhiên đã phóng lao thì phải theo lao, Trần Mạn Dao lắc đầu nói:
- Chị đừng nghĩ đến cầu xin, loại người như hắn không xứng để chị phải hạ mình. Vả lại em rất có lòng tin, hồi đi học em có tham gia hoạt động bắn súng mấy lần rồi, thành tích rất tốt, bây giờ em chỉ cần làm quen một chút là được.
Câu sau, là giả, cô chưa bao giờ dùng súng thật để bắn, có điều ngày hôm nay càng chơi bắn súng cô càng thấy thuận tay như thể rất quen thuộc với súng ống, lòng tin chiến thắng vẫn phải có.
Nếu không cô đâu có bị xúc động đến nỗi hung hăng đánh cược.
Trong lúc hai cô gái nói chuyện, Khương Hưng đã trang bị xong một set đồ bảo hộ trở ra, trên tay hắn cầm theo một khẩu súng ngắm cá nhân nhìn qua đã biết cực chất lượng.
Rất rõ ràng, hắn lại muốn chơi xấu, mà còn là chơi xấu đầy lộ liễu.
Súng ngắm đấu súng lục, súng ngắm rất có lợi.
Một lần chơi xấu còn thấy xấu hổ, hai lần chơi xấu liền quen không cảm thấy gì nữa, trái lại Khương Hưng mặt đầy đắc ý nói:
- Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu đi.
Không đợi Trần Mạn Dao nói chuyện Vũ Thiến Thiến đã tức tối quát lên:
- Cậu làm vậy mà coi được hả, không công bằng, chúng tôi không chấp nhận.
Khương Hưng cười khẩy nói:
- Tôi làm vậy là làm cái gì, trước đó các người không nói chỉ được thi bắn súng lục thì tôi chọn súng ngắm để thi không có phạm quy chứ, nếu thích các người cũng có thể đổi một loại súng khác a. Bất quá thời gian của tôi có hạn, mười phút nữa không bắt đầu coi như các người thua.
- Cậu…
Vũ Thiến Thiến tức đến nổ phổi nói không ra lời, ở đây ngoài súng lục ra cũng chỉ có loại súng trường bình thường, trong thời gian ngắn căn bản không tìm được cây súng ngắm thứ hai.
Khác với Vũ Thiến Thiến, càng rơi vào tình cảnh khó khăn Trần Mạn Dao càng bình tĩnh, khí chất của cô bất tri bất giác biến đổi thành lạnh lùng cao ngạo, cô khoát tay ngăn Vũ Thiến Thiến lại nói:
- Chị Thiến Thiến không cần tức giận, hắn có xài vũ khí xịn cũng không gây được sóng gió gì, gà mờ vĩnh viễn là gà mờ mà thôi. Tốt, tôi thi với anh, tôi dùng khẩu súng lục này là được rồi, tuy nhiên tôi muốn dùng đạn thật, không thành vấn đề chứ?
Nói tới từ cuối cùng, Trần Mạn Dao như biến thành một người khác, ánh mắt cô không chút dao động nhìn chằm chằm Khương Hưng, bên trong không có chút gợn sóng nào của sợ hãi, chỉ có tràn đầy tự tin, một sự tự tin tuyệt đối.
Khương Hưng bị một ánh mắt làm cho lạnh cả gáy không tự chủ được lắp bắp nói:
- Được… được thôi.
Đạt được câu trả lời, Trần Mạn Dao không để ý Khương Hưng nữa nói với huấn luyện viên của Vũ Thiến Thiến:
- Anh nghe thấy rồi chứ, chuẩn bị cho tôi một băng đạn thật.
Người huấn luyện viên kia hơi sững sờ nói:
- Chỗ chúng tôi đúng là có đạn thật, nhưng muốn sử dụng phải kí vào văn bản cam đoan tự chịu trách nhiệm, nếu có chuyện không may xảy ra sẽ không quan hệ gì với chúng tôi, tiểu thư chắc chắn chứ?
Trần Mạn Dao gật đầu:
- Vậy làm phiền anh đem văn bản cùng băng đạn đến, tôi sẽ kí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...