Ba năm sau.
Tại đại sảnh đoàn làm phim Hứa Nghiệp - một trong ba đoàn làm phim có tiếng nhất thành phố X, một toán mười mấy người phụ nữ đeo trên ngực một tấm thẻ số báo danh hình tròn, không cần nói cũng biết mười mấy người này là thí sinh ứng tuyển cho một vai diễn nào đó đang chờ được xét duyệt.
Điều đáng nói là, vai để ứng tuyển hiển nhiên không phải vai chính, nhưng trong mười mấy người phụ nữ ứng tuyển lại có vài gương mặt sáng giá trong làng giải trí, nào là Lương Minh Nguyệt từng diễn vai chính trong một bộ phim truyền hình, hay Ứng Sam Sam được đề cử vai phụ xuất sắc nhất năm ngoái.
Có thể thấy vai phụ này không đơn giản.
Có hai ngôi sao sáng, những người khác đều ảm đạm, bọn họ tuy có chút sắc đẹp đủ tiêu chuẩn đóng vai kia nhưng trước mặt Lương Minh Nguyệt và Ứng Sam Sam bọn họ không khác gì đom đóm so với ánh trăng, bọn họ có khả năng được chọn sao?
Có, nhưng rất thấp, tỉ lệ chưa tới một phần trăm.
Bất quá không được chọn cũng không sao, ít nhất bọn họ có được một cơ hội làm quen nhân khí, biết đâu tương lai Lương Minh Nguyệt và Ứng Sam Sam thấy họ thuận mắt tiện tay nâng lên một chút thì sao, trong giới giải trí không ai nói trước được điều gì.
Cô gái đeo số báo danh số chín vừa đấm vai cho Lương Minh Nguyệt vừa lên tiếng lấy lòng:
- Chị Minh Nguyệt, nghe nói bộ phim trước của chị thu hút được rất nhiều fan hâm mộ, em cũng là một fan lớn của chị đó, chị kí cho em nha.
Vài người khác nhao nhao nói:
- Em nữa, em nữa, chị Minh Nguyệt không được từ chối đâu đó.
Đương nhiên cũng có người lựa chọn Ứng Sam Sam để tâng bốc, tràng cảnh không khác gì chọn phe chiến đấu, chỉ là một lần chọn này rất có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn cục trong tương lai nên không có ai làm quá, bọn họ sợ sẽ chọn sai bên.
Làm người, luôn phải chừa một đường lui, chỉ có kẻ ngốc mới đi bán mạng cho người khác chặt hết đường lui của mình.
Duy nhất chỉ có một người không có động tĩnh gì cả, Trần Mạn Dao.
Nhưng lúc này cô không phải đến với tư cách một giáo sư hương liệu Trần Mạn Dao mà là một diễn viên mới vào nghề Vân Tiểu Mạn.
Và hành động của Trần Mạn Dao khiến Lương Minh Nguyệt ngứa mắt vô cùng, đây là không xem cô vào mắt phải không, hoặc nói con bé Vân Tiểu Mạn này có tự tin sẽ được chọn, ai cho cô ta tự tin đó?
Phải biết vai diễn này tuy không phải vai chính nhưng rất có sức ảnh hưởng đối với bộ phim, đó là một vai phản diện - người đào tạo nhân vật chính trong phim thành sát thủ, đồng thời cũng là người bị lừa gạt để trở thành người đào tạo sát thủ.
Nữ chính là một sát thủ, người đào tạo nữ chính lại là chị ruột của nữ chính nhưng hai người không hề hay biết, chị ruột của nữ chính chỉ biết cô rất hận một người đàn ông, người đã biến thế giới của cô thành hắc ám vô tận, cô thề phải giết hắn.
Chỉ là... cô không có năng khiếu giết người, cô chỉ có năng khiếu điều chế thuốc để đào tạo ra người có thể đi giết người, và cô đã chọn nữ chính để bồi dưỡng nữ chính thành một cỗ máy giết người vô cảm.
Nói cách khác cô đã biến em gái mình từ một người đáng lẽ sẽ được hưởng một cuộc sống bình thường thành công cụ cho tổ chức.
Cuối cùng, cô hoàn thành tâm nguyện, cô hả hê đứng trước người đàn ông sắp chết gợi lại chuyện xưa, cô điên cuồng cười lớn đầy trào phúng, hắn... đáng chết.
Ai biết đó là lúc cô nhận ra hết thảy sự thật, từ chuyện người cô đào tạo là em gái đến chuyện người nọ không phải kẻ hại cô mà là cha ruột của cô, tổ chức mới là kẻ hãm hại cô, chính tổ chức đã sai người giả dạng cha cô đẩy cô vào bóng tối.
Bởi vì cha cô là một sát thủ hàng đầu, tổ chức sợ hãi cha cô nhưng không ai đủ khả năng giết cha cô, chỉ có cô và em gái cô là con của ông mới có thể, ông... không nỡ hạ sát thủ trước con gái của mình.
Vào thời điểm đó, cái cảm giác chính tay mình bồi dưỡng em gái ruột để giết chết cha ruột sẽ là như thế nào? Và cảm giác sau đó sẽ như thế nào?
Không ai biết, mỗi người một cảm nhận khác nhau nên diễn rất khó, vì vậy mới có buổi ứng tuyển này.
- Số mười ba, mời vào.
Lương Minh Nguyệt đang muốn phát tác thì Trần Mạn Dao được gọi số đứng lên đi vào phòng, Lương Minh Nguyệt chỉ có thể ỉu xìu như vừa định ra tay đánh hết sức mới biết mình đánh vào không khí, tâm tình đang vui vẻ do được tâng bốc liền tan thành mây khói.
Có người phát giác dị trạng liền hừ lạnh nói xấu Trần Mạn Dao:
- Chỉ là một kẻ quê mùa không có danh tiếng cũng dám làm cao, đợi cô ta đi ra sẽ biết chính mình ngu ngốc tới cỡ nào, chị Minh Nguyệt không cần tức giận.
Lương Minh Nguyệt nghe vậy mới dịu xuống một chút nói:
- Tức giận? Cô ta đáng sao?
- Dạ dạ, chị Minh Nguyệt nói phải.
…................
Bên trong phòng thử vai, ba người có máu mặt trong đoàn làm phim ngồi ở vị trí chủ đạo, một người là đạo diễn - Đoàn Thiệu, một người là chỉ đạo diễn xuất - Cố Minh Lâm, một người là tác giả kịch bản - Lưu Sơ Thẩm, ba người ở chung một chỗ tạo ra khí thế rất mạnh.
Một mình Trần Mạn Dao đối mặt ba người, cô không chút sợ sệt nào cả giới thiệu:
- Tôi là Vân Tiểu Mạn, lần đầu gặp mặt ba vị.
Kì thực, ngay từ khâu chào hỏi đã là một phần khảo nghiệm, một người đào tạo sát thủ phải là người biết kiềm chế cảm xúc không kiêu không sợ, ba người liếc nhìn nhau hơi gật đầu biểu thị đồng ý cho Vân Tiểu Mạn thông qua.
Cố Minh Lâm ra đề:
- Cảnh cuối cùng của Nữ Sát Thủ, cô diễn thử xem.
Bước đầu tiên trong diễn xuất là điều chỉnh tâm tình để hòa mình vào nhân vật, Trần Mạn Dao nghe Cố Minh Lâm nói không hề trả lời “vâng” hay “được”, cô nhắm mắt lại một chút chìm đắm vào trong tác phẩm, nếu cô là người kia, cô sẽ làm gì?
Sợ hãi? Không dám tin tưởng? Tự lừa dối mình? Thù hận? Không muốn sống? Báo thù? Điên?
Giống như tìm được linh cảm, Trần Mạn Dao mở mắt ra, rõ ràng trước mặt cô không có gì cả nhưng ánh mắt bi thương kia đã diễn tả trước mặt cô đang nằm một người, người mà cô rất trân trọng, đan xen trong đó là một phần hận thù lóe lên.
Trân trọng là vì người nọ là cha đẻ của cô, thù hận là vì người nọ chưa từng nuôi dạy cô một ngày.
Nhưng càng nhiều thù hận hơn là cô căm ghét chính mình, ông chưa từng nuôi dạy cô một ngày thì đã sao, người đó là cha cô, cô sẽ không vì cái lí do đơn giản đó để chấp nhận rằng cô giết ông là không sai, hay để an ủi bản thân rằng ông chết là đáng đời.
Cô căm ghét chính mình vì sao lại để người khác khống chế như một quân cờ, nếu nói tổ chức là người đẩy cô vào hắc ám thì chính cô lại là người đẩy em gái cô vào tuyệt vọng, mặc dù em gái cô vẫn không hề biết gì cả nhưng thế thì đã sao, cô... vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình
Cô quỳ xuống, cô vòng đôi tay run rẩy ra như muốn ôm một người vào lòng nhưng cô chợt ngừng lại, có lẽ cô cảm giác mình không xứng để ôm người đã chết kia, cô chỉ gục đầu khóc đầy thê lương, cô thì thào gọi cha.
Một lúc sau đó, cô ngừng khóc, cô đứng dậy, lúc này đây cô rất muốn chết để không phải chịu nỗi dày vò tột cùng kia nữa nhưng cô không thể, cô phải sống, dù có đau khổ cũng phải sống, cô muốn xóa sổ cái tổ chức đầy tàn nhẫn kia.
Thế nhưng mục đích của cô không phải báo thù mà là kéo em gái trở về, cô sẽ không nói cho em gái biết người kia là cha ruột của hai người, có lẽ lúc đó em gái cô sẽ hận cô đến chết nhưng cô chấp nhận, cô chỉ mong em gái cô không bị người lợi dụng nữa.
Xóa sổ tổ chức, là để loại bỏ khả năng em gái bị sát hại.
Cô quay người đi, cô không nhìn thi thể người cha đã chết, trong mắt của cô lúc này đã không còn quá nhiều tình cảm, cô không cho phép mình có tình cảm, cô sợ có tình cảm sẽ không có can đảm tiếp tục sống để kéo em gái trở về.
Cô bình tĩnh đến lạ thường khiến cả hiện trường rơi vào im lặng tột độ, không một ai dám thở mạnh, một phần bọn họ sợ phá vỡ sự tuyệt mỹ trong diễn xuất, một phần là sợ cô, trước mắt họ không phải một người ứng tuyển nữa mà là một kẻ đào tạo sát thủ không còn tình cảm.
Quá rung động, cô đã không làm theo đúng kết cục của kịch bản nhưng so với kịch bản càng tốt hơn.
Mãi đến khi Trần Mạn Dao tự thoát ra khỏi “cảnh”, cô khom người một cái chào rồi đi ra phòng ba người ngồi trên ghế mới dám bàn luận.
- Cô gái này... không tầm thường.
- Quá xuất sắc, vai diễn này không phải cô ấy tôi tuyệt đối sẽ không bấm máy.
- Nhưng tài liệu về cô gái này quá mông lung, thông tin gì cũng trống không a.
- Quan trọng không? Người ta có thực lực, những thông tin gì đó so với cô ấy chỉ là rác rưởi.
- Thế có cần gọi thêm người khác vào không?
- Không cần, một mình cô ấy là đủ rồi.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
- Tôi đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...