Trêu Chọc Ác Ma

Hai ngày chủ nhật và thứ hai không có lịch diễn trôi qua nhanh chóng, trong hai ngày này Trần Mạn Dao không nhận được tin nhắn giải thích nào của Lâm Phá Thần khiến cô hơi hụt hẫng, chẳng lẽ hắn thật đổi tính không thèm để ý cô nữa rồi?

Đây là cái người ta hay nói với nhau rằng mất rồi mới biết quý trọng sao?

Không đúng, cô đã bao giờ có được đâu mà mất a, bất quá cái cảm giác này giúp cô xác định trái tim cô đã bị hắn đánh động từ lúc nào không hay, có lẽ chưa tới mức yêu, nhưng ít nhất cô thích cái cách hắn nhìn cô, quan tâm cô đầy chân thành.

Từ được quan tâm đột ngột biến thành bị thờ ơ, cô có chút không chịu được.

Tuy nhiên khó chịu thì khó chịu cô vẫn có cái giá của một người con gái, cô quyết định không chủ động nhắn tin trước, còn chuyện tới đâu hay tới đó đi.

Thứ ba vừa đến, ăn sáng xong là bảy giờ Trần Mạn Dao bắt taxi đi làm, tuần này đoàn phim chủ yếu quay cảnh hành động nên chuyển địa điểm sang khu vui chơi giải trí Huấn Binh đầy mùi vị quân nhân để thuận tiện cho việc lấy bối cảnh và trau dồi kinh nghiệm bắn súng.

Dù sao sát thủ thời hiện đại là chuyên gia dùng súng, đạo diễn muốn mọi người có cơ hội diễn tập bằng súng giả để đem lại hiệu quả tốt hơn khi lên ảnh.


Ý tưởng này hiển nhiên được tất cả mọi người vui vẻ hưởng ứng, vừa được chơi vừa có kinh nghiệm thực tế không vui mới là lạ, chỉ nghĩ đến đã thấy sảng khoái rồi a.

Riêng Trần Mạn Dao suy nghĩ chín chắn hơn, cô không để ý đến “giải trí”, chỉ đơn thuần là khu giải trí Huấn Binh gần khu Ngưu Xá thuận tiện cho việc cô đi đi lại lại chứ vai diễn của cô có đoạn nào bắn súng đâu, không tập sử dụng súng giả cũng chả sao.

Sau bốn mươi phút ngồi taxi Trần Mạn Dao đã tới nơi, buổi sáng ít người đến cô chỉ mất một phút mua vé liền có thể đi vào.

Ngay lối vào, cô thấy Vũ Thiến Thiến đang đứng sẵn chờ cô, nhưng không đợi cô chào hỏi Vũ Thiến Thiến đã vội vã chạy lại kéo cô vào một góc khuất, vẻ mặt Vũ Thiến Thiến tương đối khó coi nói nhỏ:

- Tiểu Mạn, nói thật cho chị biết, em với Lạc Nghiêm có xảy ra chuyện gì không?

Trần Mạn Dao sớm đoán trước tình huống này giả vờ ngu ngơ đáp:

- Chị đang nói cái gì đó, ngay cả người em còn không gặp làm sao có chuyện được.

Đương nhiên, cô có ngu mới đi thừa nhận có liên quan đến mấy vết bầm tím trên mặt Lạc Nghiêm a, trong suy nghĩ của cô thì Vũ Thiến Thiến đang nói về việc “Lạc Nghiêm bị đánh bầm dập”.

Vũ Thiến Thiến trước giờ rất tin tưởng cô, nhưng lần này vấn đề có chút nghiêm trọng, Vũ Thiến Thiến nghiêm mặt hỏi cô lần thứ hai:

- Thật không có chuyện gì?

Trần Mạn Dao gật đầu đầy chắc chắn:

- Em nói thật đó, em còn muốn hỏi chị rốt cuộc có chuyện gì mà chị hấp tấp vội vàng nữa đây này.


Nghe vậy Vũ Thiến Thiến thở phào nói:

- Sáng giờ chị nghe loáng thoáng đám người kia nói mối quan hệ giữa em với Lạc Nghiêm đã tiến thêm một bước, mà Lạc Nghiêm không phản bác gì cả chỉ giữ thái độ ậm ừ qua loa nên chị rất lo em chịu thiệt thòi. Bất quá chị tin em, đám người kia căn bản là muốn đổ tiếng xấu cho em thôi.

Trần Mạn Dao trong đầu tràn đầy đậu đen rau muống, hóa ra “chuyện gì” ở đây không phải việc đánh nhau mà là việc mờ ám?

Móa, người ta thường ví độc như lòng dạ đàn bà, bây giờ cô đã biết lòng dạ đàn ông cũng độc không kém, rõ ràng chẳng có cái quái gì xảy ra cả tên điên kia lại nhân cơ hội dìm cô xuống đáy, đáng giận.

Nếu sự thật là cô vô duyên vô cớ đánh người thì không nói làm gì, đằng này cô là bị ép buộc phải ra tay tự vệ đấy chứ, chưa kể cô rộng lượng cứu tỉnh hắn không để hắn nằm ngoài đường một đêm, vậy mà hắn còn không biết ơn lại đi âm cô?

Đã thế còn âm cô bằng một chiêu quá độc ác.

Bởi vì Lạc Nghiêm đã nổi tiếng sẵn rồi, càng có scandal hắn sẽ càng nổi, chỉ cần scandal không phải thật là được, còn cô chưa có danh khí gì cả nếu dính phải scandal sẽ rất khó lăn lộn trong giới giải trí được nữa, trừ phi cầu hắn thanh minh.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, cao a.


Trần Mạn Dao sắc mặt tối sầm nói:

- Chị Thiến Thiến, phải làm sao bây giờ?

Vũ Thiến Thiến cười trấn an:

- Em chỉ cần tập trung diễn cho tốt, em không gặp hắn thì sẽ chẳng có ảnh chụp nào làm bằng chứng cả, các tòa soạn phải có bằng chứng mới dám đăng bài nên em yên tâm đi, cùng lắm cái tin đồn này chỉ lưu truyền trong đoàn thôi, nhưng trước mắt chị sẽ thương lượng với quản lí của Lạc Nghiêm xem sao.

Kì thực Trần Mạn Dao cũng biết điều Vũ Thiến Thiến nói, cô không lo lắng vụ này bị làm lớn nhưng chỉ cần lưu truyền trong đoàn thôi đã đủ khiến cô chật vật rồi, nhất là nếu Đoàn Thiệu tin vào tin đồn giảm độ hảo cảm với cô xuống liền chết dở, kế hoạch của cô muốn thuận lợi nhất thiết phải bám vào Hứa Nghiệp.

Tức giận, cô cực kì tức giận rồi, cô không cho phép bất kì kẻ nào ngáng chân cô tìm ra chân tướng, dù là vô tình hay cố ý đều không được.

Muốn chơi đúng không, tôi chơi với anh đến cùng, xem ai là người ngã ngựa trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui