Trong lúc Trần Mạn Dao thưởng thức bữa ăn ở tầng hai thì trên tầng bốn của nhà hàng Royal, hai cha con Cao Tạ Phóng đang phải chật vật tiếp khách.
Cao Tạ Phóng tay nâng li rượu mời người đàn ông ở đối diện:
- Giám đốc Tần, tôi kính anh một ly, thằng con nhà tôi thật có phúc khi được anh để mắt.
Người được Cao Tạ Phóng mời rượu chính là Tần Thiên Hạ, một trong những phó giám đốc của tập đoàn Tần gia đảm nhiệm phân khúc ẩm thực, địa vị của ông ta ở trong Tần gia không quá cao nhưng cũng không quá thấp, còn xét ở trong thương giới thì sêm sêm với Cao Tạ Phóng.
Đổi lại lúc bình thường Cao Tạ Phóng đâu cần ăn nói khép nép như thế, nhưng hôm nay cổ phiếu Cao gia rớt giá thảm hại, địa vị tụt dốc không phanh mới phải chạy đến ôm đùi Tần Thiên Hạ, dù sao chỉ có Tần gia là đủ sức giằng co với Lâm Phá Thần.
Ngược lại Tần Thiên Hạ cũng hiểu rõ Cao Tạ Phóng không cam lòng, nhưng không cam lòng thì như thế nào, đắc tội Lâm Phá Thần thì Cao Tạ Phóng không còn đường lui nữa rồi, bất kể ông ta ra điều kiện gì Cao Tạ Phóng đều phải chấp nhận.
Sau hôm nay bảy mươi phần trăm cổ phần của Cao gia sẽ rơi vào tay ông ta, tâm tình đương nhiên rất vui vẻ.
Tần Thiên Hạ tương đối phối hợp đáp trả:
- Cao tổng quá lời rồi.
Hai con cáo già cười cười nói nói tâng bốc lẫn nhau, “hai nhân vật chính” của “cuộc thương thảo” cũng cười cười nói nói, chỉ là “nam chính” cười trong đau khổ còn “nữ chính” cười ngây ngô, hai người không hề ăn khớp với nhau một chút nào.
Bởi vì, ngoài bàn giao cổ phần ra Cao thiếu phải cưới Tần Liễu Hà cô con gái thứ của Tần Thiên Hạ làm vợ, năm nay Tần Liễu Hà đã ba mươi tuổi vẫn chưa có chồng.
Nhị tiểu thư nhà họ Tần ba mươi tuổi còn độc thân? Rất khó tin đúng không?
Phải, Tần gia rất giàu có, rất nhiều người muốn bám vào Tần gia, ngặt nỗi Tần Liễu Hà vừa sinh ra đã mắc bệnh hiểm nghèo, tuy chạy chữa thành công nhưng di chứng để lại là cô ta gần như bị thiểu năng trí tuệ mới không gả cho những nhà danh giá được.
Còn Cao thiếu là ai? Là con trai độc nhất của Cao tổng, từ một kẻ được đầy nữ nhân xinh đẹp vây quanh ngày hôm nay đã trở thành chim trong lồng cá trong chậu, cái lồng cái chậu đó còn là hàng kém chất lượng, hắn vui vẻ được mới là lạ.
Nhưng hắn không dám cãi lời cha, hắn biết rõ cha hắn là người như thế nào, kể cả giết hắn để cứu công ty ông ta cũng làm được chứ không đùa.
Ăn uống no say, Cao Tạ Phóng chốt lại chủ đề:
- Anh Tần, chuyện bên Lâm Phá Thần...
Rượu vào lời ra, Tần Thiên Hạ nói chắc như đinh đóng cột:
- Anh Cao yên tâm, bây giờ chúng ta là sui gia, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi, giúp đỡ anh là giúp đỡ con gái tôi a. Hơn nữa lần này Lâm Phá Thần không quá tuyệt tình, chỉ cần Tần gia đánh tiếng hắn sẽ bỏ qua ngay thôi.
Thật, người khác không hiểu đều cho rằng Lâm Phá Thần thả cho Cao gia một đường lui, nếu không có cho một trăm phần trăm cổ phiếu Tần Thiên Hạ cũng không dám giúp Cao Tạ Phóng giải hạn, đại ác ma ra tay trảm sát ai dám cản?
Nghe vậy Cao Tạ Phóng mới yên tâm buông lời tạm biệt:
- Anh Tần, bên công ty vẫn có chút việc, tôi xin phép về trước giải quyết nốt, vài ngày nữa tôi sẽ đem sính lễ qua hỏi cưới Tần tiểu thư đàng hoàng.
Tần Thiên Hạ gật đầu hài lòng:
- Tốt, anh Cao đi thong thả a.
…...................
Từ tầng bốn đi xuống, Cao thiếu vẫn không cam lòng nói với Cao Tạ Phóng:
- Cha, chẳng lẽ không có cách nào khác sao? Con không muốn cưới kẻ ngu ngốc.
Cao Tạ Phóng hiển nhiên rất không chấp nhận thái độ của con trai trầm giọng răn đe:
- Câm miệng, không được nói Tần tiểu thư như thế.
Cao thiếu vốn muốn nói thêm nhưng thấy vẻ mặt khó chịu của Cao Tạ Phóng đành phải nuốt xuống, trong lòng thầm chửi đây không phải chuyện tốt ông làm ra sao, gây chuyện xong bắt tôi gánh hậu quả, thật là một người cha tốt.
Đến tầng hai, ánh mắt Cao Tạ Phóng từ bực mình đã chuyển sang nộ khí xung thiên, ông ta nhìn thấy một bóng hình mà dù cô có cháy thành tro ông ta cũng không quên được chứ đừng nói chỉ dùng nón và kính che mặt, Trần Mạn Dao.
Ông ta ghi nhớ cô không phải vì cô đẹp, mà là vì ông ta cho rằng cô là lí do khiến ông ta bị Lâm Phá Thần khai đao, nếu không phải hù dọa cô ông ta đâu có lấy danh hào ác ma ra trang bức a.
Sẵn trong người đang có hơi men, Cao Tạ Phóng hừng hực lửa giận bước thẳng đến bàn của Trần Mạn Dao đạp mạnh một cái quát:
- Con tiện nhân, hôm nay ông muốn mày sống không bằng chết.
Đang yên đang lành bị phá đám trắng trợn khiến Trần Mạn Dao cực kì tức giận, may mắn cô thân thủ tốt không bị đồ vật trên bàn đả thương nhưng Vũ Thiến Thiến không được như thế, một đạp kia đã làm Vũ Thiến Thiến bị dính phải nước lẩu phỏng nhẹ.
Trần Mạn Dao vội vàng đỡ lấy Vũ Thiến Thiến, cô vừa nhìn đã nhận ra người phá quán là ai, ánh mắt cô bừng bừng sát khí nhìn thẳng Cao Tạ Phóng nói:
- Tự tát chưa đủ sao?
Cô không nói thì thôi, nói ra liền triệt để biến Cao Tạ Phóng thành một lò phản ứng nhiệt hạch, ông ta không kiêng nể chút nào giơ lên bàn tay béo ú chụp vào mặt cô.
- Con mẹ mày.
- Bộp... bạch...bạch...bạch...
Trần Mạn Dao có học qua võ thuật giơ tay lên đỡ lại rất chuẩn xác, nhưng sức của cô yếu hơn lại còn phải ôm Vũ Thiến Thiên liền bị Cao Tạ Phóng giận dữ đánh lui mấy bước té bịch xuống đất, cái nón và cái kính văng ra để lộ dung mạo của cô.
Những người xung quanh lúc này mới kịp phản ứng đứng dậy ồ lên:
- Quái, ở nhà hàng Royal cũng có người dám ra tay đánh người? Lại còn là đánh con gái nữa chứ, thằng già kia là ai vậy, có biết xấu hổ hay không?
- Uy uy, kia không phải Cao tổng sao? Còn có cả Cao thiếu, hai cô gái kia xui xẻo rồi.
Một người khác hung bạo hơn đập bàn đứng dậy gọi hội bảo vệ con gái nhà lành:
- Mẹ nó, anh em đâu, thấy chuyện bất bình chẳng lẽ không giúp đỡ, cái gì chó má Cao tổng, ông đây muốn xem hôm nay ai dám đụng đến hai cô gái này.
Có người bàn tán, có người chỉ muốn xem kịch vui, cũng có người máu nóng đứng ra bảo vệ hai cô nhưng tất cả đều chậm một bước, Cao Tạ Phóng trong cơn giận dữ thừa thắng xông lên đánh tới tấp vào Trần Mạn Dao, tuy chỉ đánh được vào lưng cô nhưng cảnh này vẫn rất ác liệt.
Một kẻ hơn trăm kí đánh cô gái chưa tới năm chục kí sẽ đau đến mức nào? Không, chỉ cần lấy thịt đè người đã đủ chết rồi a.
Đánh được gần mười phát, Cao Tạ Phóng bỗng ỉu xìu, cả người không còn sức lực ngã lăn quay xuống sàn co giật trước ánh mắt kinh ngạc của toàn thể mọi người, chuyện gì vừa xảy ra??
Đánh đến động kinh luôn sao??
Riêng Cao thiếu, nãy giờ hắn cũng nhận ra Trần Mạn Dao là ai, hắn không trúng thuốc mà hai chân vẫn run lẩy bẩy, trong miệng lắp bắp mấy từ:
- Ác... ác quỷ...
Lại một lần nữa trước ánh mắt kinh ngạc của toàn thể mọi người, Trần Mạn Dao ôm Vũ Thiến Thiến đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, cô cao giọng chất vấn:
- Quản lí nơi này đâu?
Quản lí không có, ngược lại bảo vệ có mười mấy người.
Mười mấy người bảo vệ nhận được tin tức có ẩu đả nhưng bây giờ họ thấy cái gì? Rốt cuộc ai mới là người bị đánh?
Cả đám không hiểu không biết phải hành động như thế nào cho phải.
Đúng lúc này, Tần Thiên Hạ xuất hiện, ông ta thấy Cao Tạ Phóng nằm như con chó chết liền nhíu mày hạ lệnh cho đội ngũ bảo vệ:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau bắt cô ta lại, cô ta là kẻ hành hung người khác.
Trần Mạn Dao hiển nhiên không ngờ đến chưa gì đã bị chụp mũ tội danh, cô dám chắc người mới đến có quan hệ không cạn với Cao Tạ Phóng rồi.
Nhưng đây là sân nhà người ta, cô tự biết chơi không lại đành phải dùng lời lẽ:
- Khoan đã, tôi mới là người bị hại, không tin các người hỏi mọi người ở đây đi.
Đương nhiên Tần Thiên Hạ không có ngu đi hỏi, càng không cho người khác cơ hội mở miệng, ông ta nhất định phải bảo trụ Cao Tạ Phóng, bảy mươi phần trăm cổ phần a.
- Không cần hỏi, bằng chứng đã rõ ràng, cô đánh người ta đến co giật còn chối? Bắt lấy cô ta.
Con mẹ nó, Trần Mạn Dao gặp qua vô sỉ vẫn chưa gặp ai vô sỉ như Tần Thiên Hạ, rõ ràng mình mới là người bị hại, cái lưng cô vẫn tê rần đây này, vậy mà quay người đã biến thành kẻ ác? Đã thế còn không có ai bênh vực cho cô? Rắc rối gì tới hoài thế?
Trong khi cô chưa biết phải xử lí thế nào, một người quản lí của nhà hàng Royal vội vàng chạy đến nói nhỏ vào tai Tần Thiên Hạ, sau đó Tần Thiên Hạ sắc mặt hốt hoảng hét lên:
- Dừng tay. Không, tống cổ con heo mập này cho tôi. Còn nữa, hôm nay nhà hàng Royal không tiếp đãi chu đáo sẽ bồi thường tổn thất tinh thần cho mọi người, những gì mọi người đã gọi đều miễn phí.
- Hai vị tiểu thư, Tần Thiên Hạ tôi không phân rõ trắng đen đã làm khó hai vị, hy vọng hai vị chớ trách.
Thế cục chuyển đổi quá nhanh, tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả Trần Mạn Dao, cái này... lại là có chuyện gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...