Dù sao, đây là chuyện đại biểu gia tộc, không có chiến ý thì làm sao có thể thủ thắng? Nhưng loại chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra.
- Ừm, cuộc sống của mỗi một người đều khác nhau, ngươi tính cách lạnh nhạt, có ý nghĩ này cũng không ngoài ý muốn.
Diệp Tùy Phong nói.
- Con người, là một loại sinh vật có tình cảm phong phú, nhiều màu nhiều sắc.
- Nếu như ai cũng giống nhau thì có gì khác với các dụng cụ sản xuất ngoài đồng.
- Như vậy, nói một chút đi, ngươi muốn cái gì?Diệp Tùy Phong hỏi.
Diệp Cầm Dao chần chờ một lát, nói:- Đại bá, ý nghĩ này của ta có thể có chút hư vô mờ mịt, nếu như ngài cảm thấy không ổn thì ta có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
- Ngươi cứ nói trước đi.
- Vậy được rồi.
Diệp Cầm Dao hít một hơi thật sâu, nói:- Ta! Ta muốn một phương hướng.
Vừa nghe lời này, hai người còn lại lập tức có chút ngơ ngác.
Đây là thứ gì?- Diệp Long người ta tốt xấu cũng nói ra mục đích của mình lúc mộng tưởng, ngươi bây giờ hoàn toàn chính là một khái niệm!Diệp Hiểu Hiểu muốn ngất đi, nói thầm:- Chị ruột của ta ơi, ngươi xác định không phải đang cố ý làm Đại bá khó xử chứ?Nàng không thể nào hiểu được.
Nhưng Diệp Tùy Phong vẫn có thể hiểu ý của Diệp Cầm Dao.
Nàng có tính cách lạnh nhạt, cực kỳ yên tĩnh, nhưng lại sinh ở trong gia tộc lớn, có một người cha xem tu luyện như mạng sống, cực kỳ nghiêm khắc.
Từ nhỏ, nàng cũng chỉ có thể dựa theo mong muốn của cha, liên tục tu luyện để mạnh lên, vượt qua Diệp Long, đánh bại tất cả mọi người.
Chuyện này đối với một người không thích tranh đấu chính là một loại tra tấn tâm lý to lớn.
Cho nên, mông lung là chuyện khó tránh khỏi.
May mà Diệp Cầm Dao còn trẻ, nếu tiếp tục như vậy mấy năm nữa, không chừng sẽ xuất hiện tình huống tâm ma phản phệ.
Loại chuyện này, không phải chưa từng xảy ra.
Nhưng loại chuyện như phương hướng nhân sinh, đúng là chỉ có thể tự mình đi tìm.
- Cầm Dao, ta hỏi ngươi, chính ngươi cảm thấy, ta có thể cho ngươi một phương hướng để ngươi hài lòng sao?Diệp Tùy Phong hỏi ngược lại.
Diệp Cầm Dao yên lặng.
Nàng vốn là người thông minh, sao lại không rõ, thứ mình muốn, nghe thì thấy đơn giản, nhưng trên thực tế lại khó đến cỡ nào.
- Tương lai của ngươi, chỉ có ngươi mình có thể quyết định.
Diệp Tùy Phong nói:- Ta thật ra có thể cho ngươi một cơ hội lựa chọn, chỉ có điều! Cơ hội này sẽ làm cho ngươi trả giá rất lớn.
Diệp Cầm Dao suy nghĩ thật lâu, cuối cùng, vẫn gật đầu.
- Ta nguyện ý thử một lần.
- Nếu còn tiếp tục đần độn, ngu ngốc, chỉ sợ! Ta thật sẽ để cho phụ thân thất vọng.
Diệp Tùy Phong gật đầu.
Có thể trong mắt một số người, loại ý nghĩ này của Diệp Cầm Dao rất ngây thơ.
Nhưng, ai mà chưa từng ngây thơ, huống chi, nàng vẫn còn đang bị vây trong khốn cảnh.
- Vậy ngươi đi theo ta.
Nói xong, Diệp Tùy Phong mang theo Diệp Cầm Dao, biến mất khỏi đình viện.
Chờ khi bọn họ lần nữa xuất hiện đã đi tới đỉnh cao nhất của một ngọn núi.
Ngọn núi xanh um tươi tốt, nhưng kỳ quái là, đại sơn bên cạnh nó lại giống như bị sét đánh, khắp nơi đều là rãnh sâu hoắm, khắp nơi đều là đất khô cằn.
Vẻ mặt Diệp Cầm Dao kinh ngạc, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?- Đại bá, chẳng lẽ nơi này là nơi chôn xương đại yêu?Nàng nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết chí quái nào đó.
Diệp Tùy Phong ho khan hai tiếng, hài tử xui xẻo, ngươi nói chuyện kiểu gì đấy.
- Đây chỉ là nơi Lão Tử Độ Kiếp thôi! - Quên lời nói của ta à, không nên hỏi.
Hắn xụ mặt nói.
Diệp Cầm Dao vội vàng không nói thêm gì nữa, nhưng trong con ngươi của nàng vẫn tràn ngập tò mò.
Diệp Tùy Phong không để ý tới nàng, mà ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Tiếp theo, từ trên người hắn chậm rãi tản ra một loại khí cơ huyền ảo.
Sau một lát, một cánh cửa thật to hiện ra ở cuối chân trời, một luồng ánh sáng màu vàng từ trong cửa hạ xuống, vẩy vào đầu vai Diệp Tùy Phong.
Phía sau cánh cửa, tiên âm hùng vĩ, chấn động thần hồn.
- Ha ha, lại gặp mặt.
Không sai, cánh cửa trên bầu trời chính là tiên môn xuất hiện sau khi tu sĩ độ kiếp.
Mà ánh sáng kia, chính là cầu tiếp dẫn.
Lần trước, sau khi Diệp Tùy Phong độ kiếp cũng không muốn phi thăng, cho nên tan hết khí cơ thành tiên trên người, Tiên Môn mất đi mục tiêu, biến mất không thấy gì nữa.
Mà lần này, hắn chủ động hấp dẫn Tiên Môn đến là vì một món đồ trong đó.
Tiên âm.
Tiên âm mênh mông.
Nó cũng không phải là một loại âm luật, mà là âm thanh nỉ non của chúng sinh.
Nó không chỉ có được thăng tiên chi khí, lực lượng tạo hóa, mà còn có một loại lực lượng phi thường kỳ lạ.
Khí tức hồng trần.
Mà Tiên Môn sau khi trải qua chín mươi chín kiếp, loại lực lượng này là nồng đậm nhất.
Diệp Tùy Phong cần loại khí tức này để làm tài liệu.
Cho nên! - Xin lỗi, lần này ta vẫn chưa muốn đi lên.
Nói xong, Diệp Tùy Phong mỉm cười, lấy chỉ làm kiếm, quả quyết vung về hướng Tiên Môn ở chân trời!Toàn bộ thế giới giống như bỗng nhiên dừng lại một chớp mắt.
Bỗng nhiên, một tiếng ầm vang, cả phiến thiên địa đều xảy ra chấn động kịch liệt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...