Nơi đó, chính là cánh đồng tuyết phương bắc trong truyền thuyết.
Nhìn đến, có vẻ như thật rất hoang vu.
Thần thức của Diệp Tùy Phong đang lung tung tản bộ, bỗng nhiên, một cỗ thần thức khổng lồ khác từ chỗ sâu trong cao nguyên kéo dài ra, cấp tốc đánh tới.
Cỗ thần thức kia hình như cùng tan hợp với toàn bộ cao nguyên phương bắc, gần như không yếu hơn một phần ngàn vạn thần thức mà Diệp Tùy Phong thả ra.
Cực kỳ cường đại!Ở thế giới này, còn có loại tu sĩ cấp bậc này?Sau ki cỗ thần thức kia tiến đến, Diệp Tùy Phong nhanh chóng thu lại thần trí của mình, hiện tại hắn vẫn chưa muốn gặp mặt lực lượng đỉnh phong của thế giới này.
Sau này hãy nói.
Diệp Tùy Phong nhún vai, lúc này đã mặt trời ngã về tây, Cửu Cửu Thiên Kiếp hao tốn quá nhiều thời gian của hắn, đã đến lúc về nhà!.
Cực Địa Phương Bắc.
Một đôi mắt lạnh lẽo, bỗng nhiên mở ra, nhìn trộm Thần Quốc, là địch hay bạn?Lại có một số người thích ẩn tàng trong sương mù.
Chúng ta, đến cùng còn có thể kiên trì bao lâu! ?………….
.
Một bóng dáng chợt lóe lên từ trên bầu trời.
Dưới chân núi non trùng điệp, liên miên bất tuyệt, nhanh chóng chạy đi.
Diệp Tùy Phong vốn có thể dịch chuyển trở về, nhưng hắn muốn nhìn một chút cảnh sắc thế giới này, cho nên cũng không có làm như vậy.
Một đường đi tới, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, trên núi rất nhiều nơi đều bị yêu thú phá hư, còn có một số yêu thú nhát gan, vẫn bộ dáng thất kinh như cũ, hiển nhiên là bị quá trình Độ Kiếp của mình ảnh hưởng.
Bỗng nhiên, một nơi cách đó không xa, Diệp Tùy Phong cảm nhận được khí tức chiến đấu, hình như có người đang đánh nhau.
Hắn suy nghĩ, rồi thay đổi phương hướng, bay đi.
Diệp Tùy Phong đứng lơ lửng trên không, trông thấy bốn thanh niên trẻ tuổi, ba nam một nữ, đang chiến đấu kịch liệt với một con Thanh Ngưu Một Sừng.
Thanh Ngưu Một Sừng là yêu thú cấp 2, tương đương với nhân loại bước vào cảnh giới Hóa Khí hậu kỳ.
Mà mấy người bọn họ, cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, xét về phương diện thực lực có chênh lệch rõ ràng.
Cũng không biết hai bên chiến đấu kéo dài thời gian bao lâu, trong bốn người, có hai người đã bị thương, động tác chậm chạp, chỉ còn lại mộ thanh niên tóc dài với vị nữ tử kia, vẫn như cũ đang không ngừng chém giết.
Bỗng nhiên, thanh niên tóc dài bị Thanh Ngưu Một Sừng đụng bay, nhưng hắn lại lập tức nhào trở về, gắt gao kiềm chế lại ngay phía trước của nó.
Hắn cắn răng, vừa rồi một kích kia, khiến khí huyết của hắn cuồn cuộn, đã bị nội thương.
- Nhanh công kích giết nó!Thanh niên tóc dài rống to.
Ba người khác nghe vậy, lập tức bay lên, đại đao chém vào không khí, bổ về phía Thanh Ngưu.
Nhưng con trâu kia hiển nhiên không dễ dàng cho bọn họ chém trúng, khi mấy người tới gần, trong nháy mắt nó bắt đầu cuồng bạo, đạp mấy cái, đã hóa giải thế công của ba người kia.
Có một người vì đã bị thương nặng, né tránh không kịp, bị gót chân của nó đá trúng.
Lập tức người kia bị văng bay ra ngoài, đụng gãy một mảnh bụi cây, miệng phun máu tươi, không bò dậy nổi.
- Mã Phương!Thanh niên tóc dài gầm thét, hai mắt hắn đỏ lên, hai tay cầm một cây côn sắt, nện một cái hướng về phía đầu của Thanh Ngưu.
Nhưng đó là nơi cứng rắn của nó, căn bản không có hiệu quả quá lớn, ngược lại chấn động đến chính hắn, khiến thân hình hắn đứng không vững, lần nữa bị Thanh Ngưu húc bay.
Rống!Thanh Ngưu Một Sừng đánh lui toàn bộ bốn người, ngửa mặt lên trời gào to.
Phảng phất như giờ phút này, nó chính là một đại yêu thượng cổ không thể chiến thắng!Gót chân của Thanh Ngưu đạp một cái, rung động mặt đất, phát ra tiếng vang ù ù, sau đó nhìn về phía Mã Phương ngã xuống đất đang phun ra máu, trong mắt chợt lóe lên tia máu, thoáng chốc chạy vọt tới.
Nó sớm đã thông linh, biết trước tiên nên giải quyết nhân loại đang yếu ớt này, những người còn lại cũng là đánh tan từng người.
Tốc độ của Thanh Ngưu cực nhanh, khoảnh khắc cái sừng cứng cáp của nó sắp đụng vào trên thân Mã Phương.
- Không!Thanh niên tóc dài phát ra kêu rên tuyệt vọng.
- Đồng bạn sớm chiều có nhau, cứ như vậy mà chết ở trước mặt mình sao?Mà Mã Phương nằm ở dưới đất, đã nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón cái chết đang đến dần.
Bỗng nhiên, trong bụi cỏ trước mặt Mã Phương, một mầm non nho nhỏ đứng thẳng người lên.
Khi tất cả mọi người đều coi nhẹ bỏ qua nó, nó quơ cành lá nho nhỏ, đánh vào trên đầu Thanh Ngưu.
Oanh!Tiếng nổ thật to vang lên.
Nương theo cảnh đất đá bay đầy trời, một bóng dáng khổng lồ, từ nơi nổ tung bay rớt ra ngoài, trên không trung tung xuống một trận mưa máu, té ngã trên đất.
Thanh niên tóc dài lập tức mở to hai mắt nhìn.
Hắn tận mắt trông thấy, bay ra ngoài không là người khác, chính là con Thanh Ngưu không thể địch nổi kia.
Mà lúc này, cái đầu của con trâu, nơi kiên cố nhất, hơn nửa phần đầu sọ lõm xuống dưới, máu tươi chảy ngang.
Nó đã chết không thể chết lại lần nữa- Đến cùng xảy ra chuyện gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...