Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

“Thủy Thủy, Thủy Thủy”

Lê Bảo Y nhìn Thẩm Mặc Thần cùng bạn gái của anh đến, mà Thủy Miểu Miểu còn chưa về phòng, cô lo lắng Thủy Miểu Miểu sẽ gặp rắc rối.

Thủy Miểu Miểu nghe được tiếng Lê Bảo Y, khẩn trương nói với Thẩm Mặc Thần

: “ Thẩm Mặc Thần, bạn của tôi đến đây, cô ấy sẽ nhìn thấy.”

“ Thì sao?” trong mắt Thẩm Mặc Thần tràn ngập sự tức giận.

“ Anh đừng như vậy, cô ấy là bạn tốt nhất của tôi.” Thủy Miểu Miểu lo lắng nhìn về phía sau tảng đá, bàn tay nắm chặt, móng tay đều đã cấu mạnh vào da.

“ Thủy Thủy” giọng Lê Bảo Y càng đến gần.

Thủy Miểu Miểu đáng thương nhìn Thẩm Mặc Thần, nước mắt cô vương trên khóe mắt, gió biển thổi càng làm mũi cô đỏ bừng.

Trông cô rất nhếch nhác nhưng lại điềm đạm đáng yêu.

Thẩm Mặc Thần nhìn cô nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm ra tay.

Anh đứng dậy, cởi bỏ cavat trên tay cô, ánh mắt sắc bén nhìn cô, trầm giọng nói: “ Nếu không muốn chết thì đừng qua lại cùng Thẩm Thụy Khắc, cha anh ta là người đứng phía sau, em hãy cân nhắc?”

Thẩm Mặc Thần lạnh lùng rời đi.


Đầu óc Thủy Miểu Miểu như bị sét đánh trúng.

Nếu Thẩm Thụy Khắc biết Viêm Viêm là con trai Thẩm Mặc Thần, nếu Thẩm Mặc Thần không thừa kế cổ phần của công ty, Viêm Viêm có thể gặp nguy hiểm.

Bất cứ khi nào, Viêm Viêm của cô cũng gặp nguy hiểm.

Sắc mặt Thủy Miểu Miểu tái nhợt, thân thể lạnh lẽo.

Không được, cô phải mang Viêm Viêm đi, nơi này không còn an toàn.

“ Thủy Thủy, cậu thế nào ở trong này? Cậu không sao chứ?” Lê Bảo Y lo lắng hỏi.

Sắc mặt Thủy Miểu Miểu hoàng sợ, lắc đầu nói: “ Mình không sao.”

“ Hồn vía cậu như trên mây thế?” Lê Bảo Y ngồi xuống canh Thủy Miểu Miểu, nói: “ Có phải bạn mình làm khó cậu. Thẩm Thụy Khắc không phải người tốt, cậu đừng đến gần anh ta, anh ta là một hoa công tử.”

Thủy Miểu Miểu gặt đầu, nói: “ mình sẽ không tiếp xúc với anh ta.”

“ Đi thôi, chúng ta trở về, gió biển ngày càng lạnh rồi.” Lê Bảo Y nắm tay Thủy Miểu Miểu, nhìn thấy trên cổ tay cô đều là vết đỏ, kinh ngạc hỏi: “ Thủy Thủy, tay cậu bị làm sao?”

“ A..” môi Thủy Miểu Miểu run lên, trong đầu không tìm được lý do hợp lý.

Lê Bảo Y dậm chân nói: “ Có phải Thẩm Thụy Khắc dùng cavat trói cậu không?”


“A..” Thủy Miểu Miểu cắn môi, vẫn không giải thích được.

“ Anh ta cưỡng gian cậu?” Lê Bảo Y cận thận hỏi.

“ Không phải. chuyện này một câu không thể nói hết.” Thủy Miểu Miểu buồn bực nói.

Lê Bảo Y đồng tình nhìn Thủy Miểu Miểu, vỗ lấy đầu mình.

Đều là do cô, là cô mang Thủy Miểu Miểu đến đây, nếu không cô ấy cũng không gặp Thẩm Thụy Khắc.

“ Mình nhất định sẽ giúp cậu báo thù.” Lê Bảo Y xác định nói.

Bất quá, Thủy Miểu Miểu đang suy nghĩ nên không nghe thấy cô nói gì.

Các cô đi về biệt thự, mọi người đang vui vẻ chơi mạt chược.

Đàn ông chơi bài, phụ nữ ngồi bên canh.

Thủy Miểu Miểu xuyên qua đám người nhìn về Thẩm Mặc Thần.

Anh không nhìn cô, đánh ra một quân tam điền.

Thẩm Mặc Thần tao nhã cười, vừa tà mị lại lạnh nhạt.

Giống như không có chuyện gì anh hưởng đến tâm trạng anh.

Cô và anh vẫn là hai người xa lạ.

Thủy Miểu Miểu có chút chua xót nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui