Thủy Miểu Miểu nghĩ đến, đã phải đi Thành Châu, dứt khoát đêm nay đi, nếu như vậy, buổi sáng ngày mai còn có thể thămLục Tú Nhân.
Công ty sẽ cho phí ăn ngủ.
Cô có thể kiếm lời 600.
Hắc hắc, sinh hoạt, cũng là tính toán tỉ mỉ như thế, cô không làm nhà tư bản, thua lỗ.
Thủy Miểu Miểu nghĩ đến kiếm lời 600, tâm tình không tệ, cười híp mắt đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Viêm Viêm đang bận rộn trên máy tính.
Cô đưa thoại di độngcho Viêm Viêm, nói ra: "Ban thưởng cho con số điện thoại mới."
Viêm Viêm nhíu lông mày, không vui nói: "Trong đó con có rất nhiều bạn bè. Mẹ kéo người đó vào danh sách đen là được rồi, sao đổi số điện thoại di động của con?"
Thủy Miểu Miểu rũ đôi mắt, bình thản nhìn Viêm Viêm nói ra: "Không tịch thu điện thoại di động của con đã là vạn hạnh, còn không lĩnh chỉ tạ ơn."
Viêm Viêm bất đắc dĩ, đoạt lấy điện thoại di động trong tay Thủy Miểu Miểu, để lên bàn, qua loa nói: "Mẹ già vạn tuế vạn vạn tuế."
"A: " Thủy Miểu Miểu cảm thấy bộ dạng này của Viêm Viêm còn rất đáng yêu, nói ra: "Buổi tối hôm nay mẹ phải qua Thành Châu, ước chừng một tuần, con ở nhà ngoan chút, có việc gọi điện thoại cho mẹ, biết không?"
Viêm Viêm móc móc cái mũi, nhìn chằm chằm màn hình, âm dương quái khí nói: "Mẹ đi độc hại cây cỏ Thành Châu đi, ít bắt nạt người, con sợ người khác hỏi con tiền thuốc men."
"Sao có thể chứ?" Thủy Miểu Miểu ngồi xuống bên cạnh Viêm Viêm, mở to đôi mắt đáng thương nói: "Mẹ luôn bị người bắt nạt, có được hay không? Con hẳn là nên bảo vệ mẹ."
Viêm Viêm ghét bỏ nhìn Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Da mặt của mẹ lại dày tới độ cao mới, người nào không có mắt như vậy, dám bắt nạt mẹ, nói cho con biết đại danh, con cho người đó cờ đỏ."
Thủy Miểu Miểu nắm vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Viêm Viêm, hỏi: "Thằng nhãi con, con xác định là mẹ sinh sao?"
"Con cũng hoài nghi." Viêm Viêm không vui nói ra.
Thủy Miểu Miểu dừng một chút, buông tay ra.
Hai người nhìn nhau.
Viêm Viêm yếu đi khí diễm, biểu lộ mềm mại, nói ra: "Mẹ già, nếu như con không phải do mẹ sinh, sau khi lớn lên, con cưới mẹ, về sau mẹ không cần mệt mỏi như vậy."
Trước đó Thủy Miểu Miểu còn tưởng rằng Viêm Viêm là bởi vì cô đổi số điện thoại di động của nó nên tức giận, bây giờ nghe đến, là nó đau lòng cô một mực đi công tác.
Trong lòng của cô mềm mại, kéo Viêm Viêm tới, nói ra: "Đời này, không làm được mẹ con, kiếp sau, mẹ sẽ làm mẹ con."
"Vì sao? Không phải kiếp sau làm vợ của con sao?" Viêm Viêm không hiểu hỏi.
Thủy Miểu Miểu cười một tiếng, nói ra: "Bà xã có thể mấy người, nhưng mẹ chỉ có một người, mẹ muốn vĩnh viễn làm độc nhất vô nhị của con?"
"Con biểu thị bi ai vì kiếp sau."Tuy Viêm Viêm nói như vậy, khóe miệng giương lên.
Thủy Miểu Miểu vỗ vỗ bả vai Viêm Viêm, nói ra: "Đặt cho mẹ vé xe lửa đêm này đi Thành Châu, là toa vip."
"Toa víp rất đắt, mẹ già, mẹ giàu à." Viêm Viêm nghi ngờ hỏi.
Thủy Miểu Miểu nhíu mày, giảo hoạt nói: "Mẹ kháng nghị Tư Bản Chủ Nghĩa, đem sức lao động bị bóc lột, lấy phương thức trả tiền đòi trở về."
"À, công ty thanh toán." Viêm Viêm sáng tỏ, thuận tay, đặt vé toa thương vụ cho Thủy Miểu Miểu.
Ách...
Toa thương vụ, đắt gấp đôi, có thể thanh tóa.
Thủy Miểu Miểu có chút chột dạ.
Lên xe lửa, toa thương vụ nhìn to lớn.
Thủy Miểu Miểu hưng phấn ngồi vào vị trí bên trên, nghiên cứu làm sao rộng mở cái ghế.
Thẩm Mặc Thần liếc mắt liền thấy được Thủy Miểu Miểu, cầm lấy vé, đối chỗ ngồi, ngay bên cạnh Thủy Miểu Miểu, anh nhíu long mày, ngồi xuống bên cạnh cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...