Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Thủy Miểu Miểu cũng không biết vì cái gì chính mình lại có động tác này, đối diện đôi mắt đen như mực của Thẩm Mặc Thần, cô cảm thấy rất xấu hổ.

Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, an toàn, vô hại, thực tình thành ý nói: "Thẩm tổng, chúc anh mau tìm được cô gái anh muốn tìm, sau đó hạnh phúc. Người tốt sẽ có phúc tốt."

Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nhìn cô.

Thang máy khép lại ở trước mặt cô.

Thủy Miểu Miểu rủ đôi mắt xuống.

Đúng, cô nghĩ ra, cô mở thang máy, là muốn đi xuống lầu ăn cơm.

Thủy Miểu Miểu đợi thang máy đi, ấn mở, lẳng lặng chờ đợi.

Sau khi cô cơm nước xong, mang cháo lên lầu.

Lục Tú Nhân thấy không có Thẩm Mặc Thần, nghi ngờ hỏi: "Cậu ấy đâu?"

"À, anh ấy có việc đi trước." Thủy Miểu Miểu nói ra, cô nhìn bộ dạng Lục Tú Nhân giống như không tin, tăng thêm một câu: " Ông nội anh ấy cũng ngã bệnh."

Lục Tú Nhân thở dài một hơi, cảm thán nói: "Tuổi tác cao, tóm lại cái nào cũng không dễ, đây là số mệnh."

Thủy Miểu Miểu cho Lục Tú Nhân ăn cơm chiều.

"xin chào, xin hỏi là bà Lục Tú Nhân sao?" Ở cửa có hai người chăm sóc tới.


Thủy Miểu Miểu xem xét cách ăn mặc, chuyên nghiệp, có giá trị không nhỏ, thần tài vừa bị cô đuổi đi.

Thủy Miểu Miểu vội vàng qua cửa, lôi kéo hai người chăm sóc qua một bên, hỏi: "Các cô tới chăm sóc sao?"

"Đúng vậy, làlà bên cô kêu phục vụ chăm sóc sao?" Bên cô gái chăm sóc nho nhã lễ độ hỏi.

"Hai cô bao nhiêu tiền một ngày?" Thủy Miểu Miểu hỏi.

"Chúng tôi một ngày 2000, quầy phục vụ cũng báo giá cụ thể." Chăm sóc mỉm cười hồi đáp.

Móa, 4000 một ngày, so với tiền lương một tháng của cô còn nhiều hơn.

"Cái kia, là có người đùa giỡn chúng tôi, chúng tôi không cần, ngại quá." Thủy Miểu Miểu xin lỗi nói.

"A." Hai người chăm sóc hai mặt nhìn nhau.

"Thật ngại quá." Thủy Miểu Miểu lấy từ trong túi ra tờ 100, hai người chăm sóc mới mỉm cười rời đi.

Thủy Miểu Miểu nhìn bọn họ rời đi, kỳ thật cô muốn hỏi: Các cô còn nhận người không!

Người chăm sóc đi, tâm tình Thủy Miểu Miểu cũng nặng nề hơn.

Thứ hai cô phải đi làm, ngày đầu tiên báo cáo, không đi không tốt, còn thiếu Bảo Bảo hai mươi vạn, phải cố gắng làm việc mới được.


Nhưng, vấn đề chăm sóc Lục Tú Nhân làm sao bây giờ?

Không có chăm sóc rẻ một chút sao?

Thủy Miểu Miểu rũ đầu quay người đi vào phòng bệnh.

Điện thoại di động của cô vang lên, Thủy Miểu Miểu nhìn số điện thoại di động, là người ở gần Lục Tú Nhân.

Thủy Miểu Miểu tranh thủ thời gian nghe.

"Alo, cô gái, mẹ cô khá hơn chưa?" Người đó nhiệt tâm hỏi.

"Ừm, tốt hơn nhiều, đã tỉnh lại, cám ơn ạ." Thủy Miểu Miểu nói cám ơn.

"Vậy là tốt rồi, cô gái, thứ hai cô còn phải đi làm, tiền mẹ cô phẫu thuật bỏ ra rất nhiều, cô cũng không dễ dàng, chúng tôi có mấy người tốt, mỗi ngày đến 2 người, thay phiên chăm sóc mẹ cô, cô cứ an tâm làm việc đi." Người đó nói.

Thủy Miểu Miểu bị cảm động, mắt đỏ ngầu.

Dệt hoa trên gấm, quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nghịch cảnh mới gặp chân tình.

Người tốt vẫn rất nhiều.

"Cám ơn mọi người."Tiếng Thủy Miểu Miểu tắc nghẹn nói.

"Là đồng hương, trợ giúp lẫn nhau, lúc mẹ cô có tiền, còn giúp chỗ chúng tôi sửa đường." Người ở đó vừa cười vừa nói.

"Vâng."

Cho nên, vẫn là tốt có tốt báo.

Thủy Miểu Miểu trở về phòng bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui