Bạn của cô gái bên canh nhìn Thẩm Mặc Thần, hạ giọng nói với cô gái: "Người đàn ông này mình thích, ôn nhuận như ngọc, ưu nhã hết lần này tới lần khác, thành thục ổn trọng."
Cô gái trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Thần rời khỏi, nói ra: "Lớn lên cũng đẹp mắt, xứng với Dạ Lăng Dật của mình."
"Đó là người của Miểu Miểu nhà tôi." Lục Tú Nhân vui vẻ nói ra.
...
Vừa ra cửa, Thẩm Mặc Thần liền bỏ tay ôm Thủy Miểu Miểu ra, mặt lạnh, đi đến thang máy.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy anh giống như không quá vui, chẳng lẽ vừa rồi là vì giúp cô diễn kịch, mới ân ái xuất sắc?
Anh từ xa chạy tới, phối hợp diễn tuồng với cô, dù sao cô cũng hơi cảm động.
Thủy Miểu Miểu chạy chậm đi theo sau lưng Thẩm Mặc Thần, thực tình thành ý nói: "Thẩm tổng, vừa rồi cám ơn anh."
"Cám ơn cái gì?" Thẩm Mặc Thần liếc xéo Thủy Miểu Miểu.
"Cái kia, nhờ có anh xuất hiện, để cho mẹ tôi không có nỗi lo về sau." Thủy Miểu Miểu cười nói.
Thẩm Mặc Thần khẽ cười, nghiêng người sang, đối diện Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Vậy em chuẩn bị cám ơn tôi thế nào?"
"Tôi mời anh ăn ngon." Thủy Miểu Miểu lạc quan nói.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần đột nhiên lạnh mấy phần, nhìn cô chằm chằm.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy mắt anh lóe ra tia sáng, giống như có thể xem thấu cô.
"Thế nào?" Thủy Miểu Miểu hỏi.
"Tôi và con trai em tiếp xúc." Thẩm Mặc Thần lạnh giọng nói.
Thủy Miểu Miểu ngây ra một lúc, mở to hai mắt, nước mắt chớp động, bời vì khẩn trương, nắm tay chặt lại, thận trọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Con của em có vẻ như, rất hi vọng em lấy chồng." Thẩm Mặc Thần câu lên khóe miệng, trào phúng nói.
Thủy Miểu Miểu hé miệng, hồ nghi nhìn Thẩm Mặc Thần, anh không có phát hiện Viêm Viêm giống anh sao?
"Còn gì nữa không?" Thủy Miểu Miểu lại hỏi dò.
"Lý do thực sự cự tuyệt tôi là gì?" Thẩm Mặc Thần sắc bén hỏi.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy, khẳng định anh chưa từng gặp qua Viêm Viêm.
Anh chỉ đang lừa cô.
Thủy Miểu Miểu yên tâm, nói ra: "Trước đó tôi đã hỏi qua Viêm Viêm, Viêm Viêm nói, không hy vọng tôi lấy chồng, Thẩm tổng, anh đang lừa tôi sao?"
Trong mắt Thẩm Mặc Thần bắn ra tia sáng, hỏi: "Thủy Miểu Miểu, ruột cuộc em nói dối bao nhiêu?"
Thủy Miểu Miểu sợ chính mình nói nhiều sai nhiều, không muốn tranh luận với anh, thở dài một hơi, mơ to đôi mắt đẹp, mệt mỏi nhìn Thẩm Mặc Thần nói ra: "Thẩm tổng, chúng ta chơi một trò chơi đi, nếu như anh thắng, anh muốn tôi thế nào đều có thể, nếu như tôi thắng..."
Thủy Miểu Miểu dừng một chút, nói lời quyết tuyệt ra: "Xin anh vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của tôi!"
"Em muốn tôi biến mất vậy sao?" Thẩm Mặc Thần căng thẳng hỏi, lông mày nhíu chặt.
"Kỳ thật, lời nói dối nhiều, cái gọi là lý do chân chính, chẳng qua là tìm lời không tổn thương thể diện mà nói." Thủy Miểu Miểu bình tĩnh trả lời, nhìn Thẩm Mặc Thần.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần dần đỏ lên.
Anh là ai?
Ông chủ sau Tập đoàn Hoàn Thần, cháu ruột của chủ tịch Thẩm thị, giậm chân một cái, Ninh Xuyên đều run rẩy.
Từ nhỏ đã bị a dua nịnh hót lớn lên, chung quanh còn nhiều người nịnh nọt nịnh bợ anh, coi anh như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Sao anh phải ủy khuất theo đuổi một người phụ nữ.
Đây không phải là tác phong của anh.
"Thủy Miểu Miểu, không cần chơi trờ chơi, không phải phụ nữ gì cũng có thể bên tôi, tôi thành toàn cho em." Thẩm Mặc Thần lạnh lùng nói.
Đinh một tiếng, thang máy vang lên, Thẩm Mặc Thần đi vào thang máy, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn cô.
Thủy Miểu Miểu buông đôi mắt, không biết vì cái gì, trong lòng có một chút mất mát.
Bất kể như thế nào, anh đều trợ giúp cô.
Khi thang máy sắp khép lại, Thủy Miểu Miểu ấn mở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...