Sau khi Thủy Miểu Miểu biết Hạ gia phá sản, tâm tình cũng không tốt.
Cô nhớ được năm đó thế lực Hạ gia rất lớn, ở Thành Châu cũng coi như danh môn vọng tộc, làm sao lại, sau khi cô rời đi ba năm thì phá sản?
Hạ Chấn Quốc nhảy lầu, con mắt Lục Tú Nhânbị mù rồi.
Tuy sau cùng Hạ gia đối với cô là bất cận nhân tình, cơ hồ là tàn nhẫn hà khắc.
Nhưng mà, cô thường xuyên nằm mơ thấy khi còn bé, lên cây móc trứng chim, mỗi lần Hạ Chấn Quốc đều rất tức giận, nhốt cô lại.
Nhưng mà Lục Tú Nhân lén thả cô ra, cho cô ăn ngon, dạy cô đánh đàn dương cầm, dạy cô ca hát, vẽ vời.
Khóe miệng Thủy Miểu Miểu đắng chát, trong mắt tràn ngập một tầng mờ mịt.
Trước khi Hạ Vãn chính thức chưa có trở về, cô từng chiếm được tình thương của cha, tình thương của mẹ, cùng với, tuổi thơ, thiếu niên so với người bình thường càng hoa mỹ.
Sáng ngày thứ hai
Sáng sớm Thủy Miểu Miểu đi ra rồi.
"Con trai, tới." Thủy Miểu Miểu gọi.
Viêm Viêm hấp tấp chạy qua, hỏi: "Mẹ già, làm gì."
Thủy Miểu Miểu đưa một nghìn đồng cho Viêm Viêm, dặn dò: "Mẹ muốn ra ngoài hai ngày, con ở nhà một mình phải ngoan ngoãn, không mở cửa cho người xa lạ, biết không? Nếu có việc, lập tức gọi điện nói cho mẹ."
Viêm Viêm nhíu mày, hỏi: "Mẹ già, mẹ đi đâu?"
"Thành Châu." Thủy Miểu Miểu nói ra.
"Thành Châu rất xa nơi đây, mẹ đi một mình con không yên lòng, hôm nay con qua trường học xin phép nghỉ, đi với mẹ." Viêm Viêm lo lắng nói.
Thủy Miểu Miểu nở nụ cười, dùng tiền gõ đầu Viêm Viêmmột cái, nói ra: "Không yên lòng cái gì, mẹ con hung hãn như vậy, chỉ có mẹ khi dễ người ta, không người nào dám khi dễ mẹ, an tâm, đi học cho giỏi, thuận lợi ngày mai mẹ có thể trở về rồi."
"Nhớ kỹ nhất định phải gọi điện cho con." Viêm Viêm dặn dò.
"Ừm hừ."
Thủy Miểu Miểu đi nhà ga, mua vé xe, qua Thành Châu.
Từ Ninh Xuyên đến Thành Châu, cần bốn tiếng rưỡi.
Trên tư liệu Thẩm Mặc Thần cho cô biểu hiện, Lục Tú Nhân đã không ở khu biệt thự lúc đầu, mà chính là về nhà ở nông thôn.
Hai giờ chiều Thủy Miểu Miểu đến Thành Châu, lại đổi xe, đến bốn giờ chiều mới tới nông thôn
Nhà Lục Tú Nhân, đã không còn là biệt thự xa hoa, mà là một tòa nhà một tầng lầu mái ngói.
Lục Tú Nhân ngồi ở cửa lột đậu nành.
Bà rất gầy, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, bởi vì nhìn không thấy, lột hạt đậu, mò mẫn trong chén.
Lòng Thủy Miểu Miểu chua xót, đi đến trước mặt của cô.
Lục Tú Nhân cảm giác được bóng mờ, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn phía trước, không xác định hỏi: "Là Vãn Vãn trở về rồi sao?"
Lông mi Thủy Miểu Miểu hơi run rẩy.
Khi còn bé, Dạ gia ở rất gần Hạ gia, cửa sổ của cô đối diện cửa sổ phòng Dạ Lăng Dật, có một lần, cô bắt được rất nhiều sâu lông, leo đến phòng Dạ Lăng Dật, đặt sâu lông ở bên trong hộp đựng bút của anh.
Bởi vì làm chuyện xấu, khi leo trở về, bi kịch, ngã xuống từ lầu hai.
Té rụng một cái răng, miệng đều là máu.
Lục Tú Nhân nhìn thấy, ôm cô khóc.
Khi cô còn bé da rất dày, lúc đầu té không đau, nhìn thấy Lục Tú Nhân khóc tan nát cõi lòng, thì cũng khóc theo.
Nghĩ tới đây, trong mắt Thủy Miểu Miểu tràn ngập mờ mịt, đem hai vạn đồng chuẩn bị trong túi đưa tới trong tay Lục Tú Nhân.
Lục Tú Nhân sờ đến tiền, có chút giật mình, bắt lấy Tay Thủy Miểu Miểu, kích động nói: "con là Vãn Vãn đúng không? Không phải Vãn Vãn mẹ sinh ra, đúng không?"
Thủy Miểu Miểu không nghĩ tới bà còn nhớ rõ mình, không để nước mắt mình chảy ra, khẽ cười nói: "Mẹ, con trở về rồi."
Lục Tú Nhân nắm Tay Thủy Miểu Miểu, gào khóc rống lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...