Thuỷ Miểu Miểu liếc chỗ trống hướng bắc, tỏ ý Thẩm Mặc Thần đi sang ngồi.
Thẩm Mặc Thần vẫn không nhúc nhích, giống như xem không hiểu cô ám chỉ, mang theo rượu đỏ cho mình, hỏi Thuỷ Miểu Miểu: "Cô có muốn không?"
Thuỷ Miểu Miểu không biết làm sao, chỉ có thể nghiêng đầu hướng về phía bà ngoại cười một tiếng, đứng dậy, hướng vị trí hướng bắc ngồi.
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên sắc bén.
Trong nháy mắt Thuỷ Miểu Miểu ngồi xuống, đá đổ cái ghế.
Thuỷ Miểu Miểu khó lòng phòng bị, ngồi trên đất.
"A."
Đau.
Cái mông đều bị té thành hai nửa.
Thuỷ Miểu Miểu tức giận trừng hướng Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần làm bộ vô tội đỡ Thuỷ Miểu Miểu, quở trách: "Làm sao ngã xuống, cái mông con khỉ sao? Thích lộn xộn, mới vừa rồi ngồi thật tốt."
Thuỷ Miểu Miểu khóc không ra nước mắt, anh thật sự là một người đàn ông tính toán chi li.
Thuỷ Miểu Miểu đẩy tay anh đưa tới ra, bò dậy.
"Miểu Miểu, không có sao chứ?" Lâm Nam Vũ quan tâm hỏi.
Thuỷ Miểu Miểu mỉm cười lắc đầu.
Cô có chuyện, cái mông đau.
Lần này Thuỷ Miểu Miểu cố ý vịn cái ghế ngồi xuống.
Lâm Nam Vũ ngồi xuống ở bên người Thuỷ Miểu Miểu.
Thẩm Mặc Thần cười nhạo.
Bà ngoại vốn là ngồi vị trí ở hướng nam.
Lâm Mỹ Quyên ngồi vào vị trí phía tây.
Ân Diêu đang chuẩn bị ngồi ở bên cạnh Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần liếc cô, lạnh lẽo.
Mặt Ân Diêu có chút khác thường, nhớ tới mới vừa rồi đãi ngộ Thuỷ Miểu Miểu, cô cũng sợ Thẩm Mặc Thần đối với cô như vậy, đi vòng qua bên cạnh Lâm Mỹ Quyên ngồi xuống.
Thẩm Mặc Thần ngoắc ngoắc khóe miệng.
Thuỷ Miểu Miểu nhìn nụ cười anh đắc ý, tức giận tâm can tỳ phổi thận đều đau, cũng có chút ủy khuất đứng lên.
Mẹ kiếp, thật là mất mặt, ở trước mặt một đám người té một cái như vậy.
Thuỷ Miểu Miểu đạp Thẩm Mặc Thần một cước.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần bình tĩnh nhìn về phía Thuỷ Miểu Miểu, mênh mông, vô biên, giống như là vòng xoáy.
Cô nhìn anh ổn định như vậy, lập tức kinh sợ, buông lỏng chân.
Thẩm Mặc Thần ở dưới bàn nắm tay cô, dùng sức bóp một cái, coi như là trừng phạt.
Thuỷ Miểu Miểu muốn thoát, không rút ra được.
"Miểu Miểu, cháu họ gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?" Bà ngoại rất có hứng thú nhìn dáng vẻ Thuỷ Miểu Miểu hỏi.
"Họ Thủy. Hai mươi lăm." Thuỷ Miểu Miểu thành thật trả lời.
Thẩm Mặc Thần âm dương quái khí nhìn Thuỷ Miểu Miểu nói: "Nước nhiều như vậy, cô hạn hán sao?" (ý nói cái tên nha)
Thuỷ Miểu Miểu: "..."
"Đúng vậy, Miểu Miểu. Nước cháu làm sao nhiều như vậy?" Bà ngoại cũng phụ họa hỏi.
Mặt Thuỷ Miểu Miểu đỏ lên, giải thích nói: "Nhà là buôn bán vật liệu gỗ, thiếu không được nước, cộng thêm ngũ hành cháu thiếu thủy, cho nên, coi bói cho cháu danh tự này."
"À, tốt vô cùng, cô gái thuỷ tốt biết bao, trong veo như nước, nhìn béo mập." Bà ngoại cười nói.
"Cô cùng Diêu Diêu giống nhau." Lâm Mỹ Quyên chen vào một câu.
"Giống nhau, nơi nào giống nhau." Thẩm Mặc Thần liếc ngực đối phương, ý vị sâu xa hỏi: "Nghe nói nhà Ân tiểu thư là lái phi cơ?"
"Phốc." Bà ngoại cười, giống như là biết Thẩm Mặc Thần nói chuyện, vỗ cánh tay Thẩm Mặc Thần, nhìn trách mắng, thật ra thì rất là cưng chìu nói: "Nhìn cái miệng này, thật là xấu."
Trên mặt Ân Diêu đỏ, một hồi trắng, khóa chặt Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần, người đàn ông trong giấc mộng đời này của cô, anh càng đối với cô hời hợt, cô càng muốn có được, chỉ có anh, mới có thể được cô để mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...