Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế Trên Hoàng Đế Là Phu Quân! FULL


"Ta không lừa ngươi." Uyển Dung toan kéo hắn vào lòng.
Lạc Minh mắt thấy hành động này rất thức thời lấy hai tay che đi mắt mình: "Tiên đế, trẫm thực không thấy gì cả."
Uyển Dung nhếch khóe môi: "Coi như ngươi là kẻ biết lý lẽ." Lại ổn định tên điên đang quậy phá trong lòng: "Ngươi ngồi im cho ta!"
Ôn Ngọc trừng mắt giận dữ: "Ta mới không! Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Uyển Dung không biết là Ôn Ngọc đã bình thường hay chưa, hay vẫn còn là một kẻ ngốc.

Nhưng y không ngờ đến ở kiếp này hắn lại trở nên hung dữ như thế đó!
Ôn Ngọc vùng vẫy: "Ta đánh, ta đánh ngươi! Buông gia ra!"
Uyển Dung cạn lời, đành buông tha cho hắn.
Nước mắt Ôn Ngọc cố nặn ra cũng bất ngờ biến mất không tăm hơi.

Hắn thở dài rồi chán nản quay ra ngoài cửa sổ yên ổn ngắm cảnh.
Sau đó hắn bỗng dưng ngờ nghệch quay vào nhìn Lạc Minh với ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên: "Ngươi làm sao mang bọn họ về cùng chúng ta được?"
Lạc Minh không kịp phản ứng, vậy là Ôn Ngọc hắn đã trở lại bình thường? Không phải là một kẻ điên nữa?...!Nhưng y nhớ rõ vừa rồi...
"Không trả lời?" Hắn nhướn mày hỏi.
Lạc Minh hoàn hồn nhanh chóng đáp lại: "Trẫm đã nói với Hoành Khúc đế.

Nể tình người năm xưa mở con đường giao thương giữa hai quốc gia mà ra lệnh cho họ cũng theo về."
"Bọn họ thì sao? Vân Lạc có muốn không?"
Lạc Minh nhớ lại Vân Lạc lúc nhận lệnh, mặc dù có hơi miễn cưỡng nhưng cũng không hề từ chối.

Ôn Ngọc: "..."
Về đến Thương Vân Quốc, Ôn Ngọc trở thành một kẻ cực kỳ rảnh rỗi.


Kiếp này Uyển Dung không vướng bận bất kỳ điều gì, bị hắn đu bám đến khóc không thành tiếng.
Y cực kỳ hối hận vì khi đó đã quyết định không chờ đợi hắn.
Uyển Dung nằm trên giường, cả người tràn ngập dấu vết một đêm nồng ái.

Mà Ôn Ngọc nằm kế bên đã chẳng còn là một Ôn Ngọc yếu đuối năm xưa, hắn muốn trả thù y bằng cách dày vò người nọ trong hoan lạc, hắc.

Hắn đã chịu rất nhiều oan ức đáng chết, ngay cả người hắn thích cũng dám quay lưng với hắn.

Ôn Ngọc cười quỷ dị, lần này hắn sẽ không để thú nhỏ bỏ chạy nữa.
Vươn người một cái đầy thoải mái, hắn bước xuống giường trong tình trạng phấn khích.

Hiện tại Ôn Ngọc đang ở tại Hoàng cung nhưng rất hiếm khi lui đến hậu cung.

Phải nói nơi đó là nơi mà Ôn Ngọc sợ nhất...
Ca nhi hay nữ nhân đều có đủ, Lạc Minh quả nhiên đúng là cháu hắn nha?
Hắn đi đến thư phòng của Lạc Minh, vừa đóng cửa lại Ôn Ngọc đã nở nụ cười nhạt nhẽo, nói ra lời như đương nhiên: "Lạc Trì đã mất rồi phải không?"
Lạc Minh ngừng bút: "Đúng vậy."
Hắn không còn cảm giác đau khổ hay buồn bã, người nếu đã nhắm mắt thì có gọi cỡ nào cũng không thể gọi dậy.

Hắn không phải là Thiên Đạo, hoàn toàn không có khả năng làm nghịch ý.
Hắn chỉ là một phàm nhân may mắn, cũng không thể nói là may mắn.
Ôn Ngọc trầm tư, có lẽ vào một ngày thời tiết đẹp nào đó, hắn sẽ đến mộ phần của y một chuyến.
Ôn Ngọc bỗng nhiên nhớ tới vấn đề khác, nhảy lên thành ghế đặt mông ngồi xuống.

Bá vai Lạc Minh thì thầm: "Gia qua đây là muốn hỏi ngươi vài thứ."
Lạc Minh: "Người muốn hỏi gì thế?"
"Ta nghĩ...!hình như hôm qua ta có hơi quá sức."
Mặt Lạc Minh tức thì nóng lên, hai lỗ tai cũng trở nên đỏ hồng.
"Ngươi đỏ mặt cái gì? Với cái hậu cung kia ngươi còn có thể đỏ mặt sao?"
"Tổ phụ...!nhưng nói chuyện này với người là một cảm giác rất khác đó.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.

Cấm Hôn Môi
3.

Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương
4.


Trên Vạn Dân Là Hoàng Đế, Trên Hoàng Đế Là Phu Quân!
=====================================
Ôn Ngọc thở dài, xoa mi tâm, đúng là Lạc Minh cần phải được chỉ bảo thêm rồi.

Hắn chép miệng tỏ vẻ thất vọng: "Đừng có nghĩ đến cái đấy! Ý ta muốn hỏi là...!Uyển Dung sẽ không một lần là có chứ?"
Lạc Minh "à" lên một tiếng làm Ôn Ngọc muốn tức chết.

Y mỉm cười thánh thiện: "Ta đoán...!là có."
Mặt Ôn Ngọc bỗng nhiên tái mét, không nói hai lời chạy biến.
Lạc Minh: "..."
...
"Vân Lạc của ta đâu rồi nha?" Thiếu niên vừa ngó nghiêng vừa la.

Hắn nhắm mắt nhắm mũi chạy, chạy một phát đến phủ Thái tử.
Thái tử Lạc Ly, là con thứ của Lạc Minh tức là chắt của hắn.

Vài ngày trước để phòng ngừa Ôn Ngọc chơi trò cá lớn nuốt cá bé mà Uyển Dung đã để ám vệ đến dạy bảo cho Thái tử.
Vân Lạc chẳng biết từ đâu xuất hiện phía sau cốc đầu hắn một cái rõ đau.

Ôn Ngọc ôm đầu nhăn nhó mặt mày quay lại.

Vừa lúc thấy Vân Lạc, cái mặt nhăn nhó kia cũng tan biến mất tăm.
Ôn Ngọc mặt dày bám đuôi y, hắn quả thật muốn Uyển Dung xác nhận xem ba huynh đệ này có phải là Lạc Hà, Khắc Nhĩ và Đoan Chính đầu thai hay không.

Nhưng bây giờ thì không cần nữa...!
Mặc kệ cho họ có đầu thai vạn lần vạn kiếp, hắn vẫn sẽ điên điên khùng khùng tìm lại được họ.
...Rồi lại yêu họ.
"Vân Lạc ca ca, ngươi đừng có nhảy lên đó mà! Ta không có biết khinh công!" Thiếu niên loay hoay nhảy nhót ở dưới đất cầu cứu.
Vân Lạc chẳng có động tĩnh, dường như còn không có ý định giúp hắn leo lên.
Ôn Ngọc oán giận: "Hừ, biết chút khinh công thì giỏi lắm sao? Ta phi..." hắn đá đá mấy viên đá nhỏ dưới chân lầm bầm.
Từ phía sau xuất hiện một lực đạo ôm lấy eo hắn, nhẹ bẫng nâng hắn lên khỏi mặt đất.

"Thuần Nhã!" Ôn Ngọc sáng mắt, cảm giác như hắn đang bay xuyên thủng cả bầu trời vậy!
Đứng trên cao nhìn bao quát toàn bộ Thiên Vân Quốc, hắn thấy Vân Lạc ngồi yên lặng một phía không động đậy thì lên tiếng: "Ngươi ở Y Vân Quốc, chắc chưa bao giờ nhìn thấy Thiên Vân?"
Vân Lạc không đáp.
Thuần Nhã thay Vân Lạc trả lời: "Bọn ta chưa từng rời Y Vân Quốc."
Ôn Ngọc: "Các ngươi thấy nơi này có đẹp không?"
Giai Thụy chẳng biết đã đứng cạnh từ khi nào, nhàm chán thở dài: "Ừm, rất đẹp."
Hắn bĩu môi: "Vậy có yên bình không?"
Vân Lạc qua một đoạn thời gian, lúc này mới đột nhiên lên tiếng: "Yên bình."
Ôn Ngọc cười khanh khách: "Họ đã làm việc đó! Họ đã hoàn thành trách nhiệm của một bậc Đế vương, để rồi đem bản thân tan biến hòa làm một với đất trời Thiên Vân!"
Qua vài giây nữa Vân Lạc mới quay sang hắn hỏi: "Tam hoàng rất quan trọng với ngươi sao?"
Ôn Ngọc gật đầu: "Cực kỳ quan trọng!"
"Bọn ta cũng không phải thế thân." Giai Thụy nhíu mày.
Hắn lập tức trả lời: "Không thế thân."
Giai Thụy: "..."
"Thôi được rồi.

Ngươi quay về đi!" Thuần Nhã vun vút như bay ôm hắn xuống mặt đất.
"Á!" Cái tên Thuần Nhã đáng chết này! Chưa thông báo một tiếng đã vô tình ném hắn đi!
Ôn Ngọc giận run người...!Hờ, ba người này so với Tam hoàng, không giống...!Một chút cũng không giống!
Hắn điên rồi, quả nhiên điên rồi mới nghĩ ba người họ là chuyển kiếp của tức phụ hắn!
...
Uyển Dung cười gượng gạo: "Tên khốn! Ngươi quay lại rồi..."
Ôn Ngọc:....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui