Nam nhân nằm trên giường gỗ, miệng gặm cỏ khô, hai mắt hướng lên trần nhà.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi lại thêm một hồi.
Cuối cùng vẫn là không hiểu tại sao mình bị tống vào nhà lao...!
Giờ cơm trưa rốt cuộc cũng đến, tên lính canh đem cho hắn một khay thức ăn...!phải nói, chính là thanh đạm quá mức.
Một chén cơm, một chén canh và môt miếng táo.
Nam nhân đảo mắt một vòng, huých nhẹ tên lính canh hỏi thăm: "Đại nhân, đại nhân, ngài có thể cho ta hỏi Hoàng đế hiện tại của Thiên Vân Quốc là ai không?"
Tên lính nhìn hắn ngỡ ngàng, thiếu điều trên mặt in nguyên dấu chấm hỏi: Hoàng đế nơi ngươi đang sống cũng không biết?
Nhưng nam nhân không phiền, rất hào hứng mà chờ đợi câu trả lời.
Tên lính khinh bỉ, đáp một tiếng: "Đúng là ngu ngốc, Hoàng đế hiện tại của Thiên Vân Quốc ngoài Lạc Minh đế ra còn ai?"
Nam nhân kinh hách...!Lạc Minh là ai? Hay là cháu ngoại hắn nha?
"Vậy người tên Ôn Ngọc..."
"Phạm thượng!" Chưa chờ đến khi hắn hỏi hết câu, tên lính đã hô lên một tiếng khiến hắn giật bắn: "Sao ngươi lại không biết sống chết như thế? Dám gọi thẳng tên húy của Nam hoàng hậu đất Thiên Vân?"
Nam nhân ngơ ngác, lắp bắp: "Ý ngài là..."
"Tam Vân hoàng hậu, vang danh một cõi.
Đến Tam hoàng và Uyển Vương đi trên con đường ma đạo cũng phải kính nhường, quyền uy người trong thiên hạ nghe đến đâu người phục đến đó.
Há để một kẻ như ngươi mạo phạm?"
Nam nhân tiếp tục đờ người năm giây, khó khăn lên tiếng: "Vậy người đó..."
Tên lính thở dài một hơi: "Đáng tiếc, tài sắc như người có mệnh quá ngắn.
Đã băng hà vào hai mươi lăm năm trước."
Hai mươi lăm năm?
Đã hai mươi lăm năm trôi qua rồi sao?
"Thế còn Tam hoàng và Uyển đế?" Giọng hắn đột nhiên nghẹn ngào, y như rằng chỉ cần nói thêm một hai từ nữa thì hắn lập tức sẽ khóc òa lên.
Tên lính này cũng rất kiên nhẫn, hắn hỏi gì gã liền đáp nấy: "Nghe nói, Tam hoàng sau đó đều lần lượt băng hà trên đỉnh núi Vương Sơn mây mù không thấy lối.
Còn Uyển đế bị ép nhường lại ngôi cho Diệp thiếu của Diệp Gia, thoái lui đến sơn động Vĩnh Cửu.
Diệp thiếu gia lên ngôi chưa được năm năm đã bị Lạc đế đem quân đánh chiếm, đoạt lại long vị, sau thì truyền ngôi cho Thái tử Lạc Minh rồi một lần nữa ẩn cư về Vương Sơn."
"Hiện tại Thiên Vân Quốc là giang sơn của Lạc Minh đế."
Nam nhân quay cuồng, thế hóa ra, người hắn cần tìm cũng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Cả Uyển Trúc cũng không thấy.
"Đại nhân, sơn động Vĩnh Cửu là gì thế?"
"Ngươi đúng là ngu ngốc! Đó là nơi yên nghỉ của Tam Vân hoàng hậu!"
Ngoài trời sấm sét chớp nhoáng một cái, sau đó là tiếng gầm gừ từ trời cao, mang theo những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống nhân gian.
Hắn chết rồi thì làm sao biết là mình được chôn ở đâu chứ?
Tên lính không lưu lại nữa, quay người rời đi để lại nam nhân với mớ suy nghĩ hỗn độn.
Hắn không còn dung nhan vốn có của Tam Vân hoàng hậu, sẽ không có một ai tin hắn là người đã chết cách đây hai mươi lăm năm trước...!Ý của "người đó" là như vậy sao?
Họ không phải không nhận ra hắn, mà là...!không tin hắn.
Vậy hắn phải tìm lại họ bằng cách nào đây?
Nam nhân dựa vào song sắt trượt xuống, vùi mặt vào hai đầu gối rầu rĩ than thở: "Các ngươi đang ở đâu..."
...
Ngày hôm sau, lính canh tới áp giải hắn đi.
Nam nhân giãy nảy, la hét: "Ta muốn gặp Hoàng thượng! Ta muốn gặp Hoàng thượng!"
Có ngu nam nhân mới phải đi khắp nơi đến chân trời góc bể để tìm người! Ai thế nào chứ hắn thích chơi với quân vương thôi đó, thì sao?
Những tên lính khổ sở giữ hắn lại, nhưng càng giữ, nam nhân càng tăng thêm một phần sức lực, vùng vẫy càng dữ dội hơn.
"Không cho ta gặp Hoàng thượng, ta nhất quyết không đi!"
Những tên lính nhịn không được, tức giận quăng hắn trở lại phòng giam: "Vậy thì ngươi ở đó luôn đi!"
"Được!" Nam nhân mạnh miệng đáp ứng.
Nói thì nói vậy chứ hắn cũng đâu có điên chịu ngồi yên ở đây tới chết?
Phải làm sao?
Đào tường thôi!
...
Thoát ra ngoài, nam nhân theo lối cũ tìm một chiếc mã xa quay về kinh thành.
Trên người hắn nhem nhuốc xấu xí, đến chính hắn khi soi lại bản thân xuống mặt hồ cũng nhận không ra.
Nam nhân cảm thán một câu, đúng là không ai được cho hoàn hảo thứ gì.
Mặc dù hiện giờ hắn có sức khỏe nhưng lại không còn dung nhan như trước.
Thật đáng tiếc, đáng tiếc...!
Đang xót thương cho số phận bấp bênh của mình thì bất chợt hắn bị một tên hán tử nọ kéo cổ áo xách lên.
"A! Làm cái, làm cái gì vậy hả?" Hai chân hắn lắc lắc, hai tay không ngừng vùng vẫy nhưng hoàn toàn không có hiệu quả."
Hán tử nọ nhíu mày nhìn, ồm ồm hỏi: "Ngươi đang làm gì ở đây?"
"Ta đến hồ soi gương, không được hả?"
"Ngươi không biết đây là Ngọc hồ nơi Hoàng thượng ngự giá?"
Ôn Ngọc: "..." Lén lút quay đầu lại.
Hắn lập tức hết hồn nhận ra, người đang xách hắn lên chính là một hán tử cao to, gương mặt trông rất giống với Túc Viên.
Còn phía sau...
Phía sau chính là đoàn người tùy tùng, lính canh và, và, và Hoàng thượng!
Hắn chợt nhận ra bản thân thế này là phạm thượng, cái đầu khó giữ rồi...
Vừa được thả ra, tức thì hắn đã chạy tới chỗ Hoàng đế, dập đầu tạ tội: "Hoàng thượng tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù, phiền đến Hoàng thượng dạo hồ."
Hắn là gia lại đi quỳ trước cháu của mình à? Lần này nam nhân không tính toán, đợi đến khi kiếm được người liền tính đủ hết thảy!
Nam nhân bị tên lính hất văng ra xa, tuy hơi nhục nhã nhưng thoát tội là may...
Cơ mà...
Hắn rõ ràng đang muốn tìm Hoàng thượng nha!
Vội vã quay lại kiệu vua, nam nhân quỳ gối lớn tiếng: "Hoàng thượng! Tiểu nhân bị oan!"
Nghe động tĩnh, toán người một lần nữa dừng lại.
Người xung quanh không buồn cầu nguyện cho cái tên ngu ngốc, hết lần này đến lần khác phá hủy tâm trạng của quân vương.
Lạc Minh ngồi trong kiệu, khẽ nhíu mày ra hiệu cho đoàn quân dừng lại.
Hôm nay là lễ giỗ lần thứ hai mươi lăm của Thái hậu, lại không biết kẻ nào gan to như vậy hết lần này tới lần khác quấy phá y đến Ngọc hồ.
Lão tổng quản Nghiêm thay y hỏi: "Ngươi có chuyện gì mà làm loạn lên như vậy?"
"Tiểu nhân chỉ muốn gặp Hoàng thượng!"
"Vô lễ!" Nghiêm tổng quản tức giận: "Hoàng thượng há phải người ngươi muốn gặp là gặp được?"
Nam nhân nhếch khóe môi: "Ta là gia của y, lẽ nào muốn gặp cũng khó khăn như vậy?"
Tất cả đám đông đang tụ lại đột nhiên ngỡ ngàng, cả đoàn người cũng khựng lại giật mình kinh hãi.
Một số kẻ toát mồ hôi lo lắng.
Nghiêm tổng quản nhất thời nói không nên lời: "Ngươi..." cả buổi cũng không nói thêm câu nào.
Không biết Hoàng đế nghĩ gì, ra lệnh cho kiệu tiếp tục đi.
Đồng thời cũng đem theo hắn đến chính giữa hồ.
Nam nhân lơ đễnh bước theo, đến nơi tức thì bị bắt quỳ xuống.
Y nhíu mày khàn giọng lên tiếng: "Ngươi là ai? Còn dám mạo phạm đến Thái hậu Thiên Vân?"
Nam nhân suy tư, không biết có nên nói ra tất cả hay là phải đóng giả một tên điên.
Nếu hiện tại hắn thú nhận, không chừng khắp nơi Thiên Vân Quốc sẽ dậy sóng, đại họa khó lường!
"Phiền bệ hạ cho người lui xuống." Nam nhân cung kính: "Ta không muốn chuyện này ngoài bệ hạ còn có kẻ lạ nào khác biết."
Lạc Minh nhìn hắn, đôi chân mày càng nhíu chặt.
Nhưng rốt cuộc cũng cho tất cả hạ nhân lui ra một nơi cách chỗ cả hai một đoạn.
Nghiêm tổng quản lo lắng còn định khuyên y, nhưng Lạc Minh đã dứt khoát bỏ đi.
"Nói."
Nam nhân không quỳ nữa, ngang nhiên đứng thẳng lên, thần thái ôn nhu cao quý đã ngấm vào tâm trí và sâu thẳm trong linh hồn không cách nào quên được.
Nam nhân chậm rãi đáp: "Tiểu nhân họ Ôn tên Ngọc, xác thực là Tam Vân hoàng hậu băng hà hai mươi lăm năm trước."
"Nếu bệ hạ không tin, tiểu nhân lập tức có thể chứng minh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...