Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công
Vừa nhìn thấy cô, tổng giám đốc liền kích động chạy tới: “Tin tức hôm qua về cô và Trình Hiếu Quân đang rất hot trên mạng đấy!”
“Độ bình luận lớn đến mức kinh động đến ông chủ lớn của phim trường!”
“Sáng sớm hôm nay ông chủ Hoàng đã gọi điện cho tôi và nói rằng hôm nay ông chủ lớn của phim trường sẽ đích thân giám sát cô và Trình Hiếu Quân đối diễn!”
Vẻ mặt ông ta rất đắc ý: “Xem ra ông chủ lớn cũng giống như tôi, đều cho rằng Ánh Nguyệt cô và Trình Hiếu Quân rất xứng đôi!”
Trình Hiếu Quân ở một bên ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: “Đúng vậy, Ánh Nguyệt”
“Hôm qua đã có rất nhiều người khen chúng †a xứng đôi”
Tô Ánh Nguyệt Ngôn nâng mắt liếc anh ta một cái: “Có nhiều người mù mắt thật!”
Sắc mặt Trình Hiếu Quân hơi thay đổi Nhưng ở trước mặt tổng đạo diễn, anh ta không thể nhắc đến chuyện ngày hôm qua, vì vậy anh ta chỉ có thể tiếp tục mỉm cười: “Ánh Nguyệt, không thể nói lung tung được”
“Tổng đạo diễn đã nói rằng ngay cả ông chủ lớn nhất của phim trường cũng muốn xem tôi và cô hỗ trợ nhau”
“Người ta tự mình đến xem tôi và cô hỗ trợ nhau, hôm nay cô phải biểu hiện cho tốt đấy”
“Đúng, đúng, đúng, mọi người đều phải biểu hiện thật tốt!”
Tổng đạo diễn cười đến một đống nếp nhăn trên mặt: “Nếu như ông chủ lớn này vui vẻ, còn có thể đầu tư thêm cho phim truyền hình của chúng ta!”
Tô Ánh Nguyệt bị tổng đạo diễn kéo vào phòng họp với tâm trạng phức tạp.
Để làm cho người được gọi là nhân vật lớn kia vui vẻ, thậm chí tổng đạo diễn còn sắp xếp cho Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân ngồi cạnh nhau.
Sau khi mấy người ngồi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Đến rồi!”
Tổng đạo diễn rất kích động: “Nghe nói ông chủ lớn này là một nhân vật bí ẩn, vô cùng giàu có”
Vừa nói, ông ta vừa cúi đầu nói chuyện phiếm với Tô Ánh Nguyệt: “Cô còn nhớ cách đây không lâu có một lần phim trường được nghỉ không?”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, cô vẫn còn nhớ.
Đó là khi cô vừa kết hôn với Tân Mộ Ngôn, buổi sáng Phúc Quý Ngân đã gọi điện cho cô và nói rằng vì có người phụ nữ của một nhân vật lớn muốn nghỉ ngơi cho nên phim trường được nghỉ.
Lúc đó cô còn cảm thán, người có tiền quả thật khác biệt.
“Nghe nói người cho phim trường được nghỉ chính là ông chủ lớn này!”
Nói xong, đạo diễn không nhịn được mà cảm thán: “Thật không biết nữ diễn viên nào lại bắt được nhân vật lớn như vậy”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, cũng bắt đầu mong chờ bộ dạng của nhân vật lớn này.
Rốt cục, tiếng bước chân càng ngày càng gần Cửa phòng họp được mở ra.
Một người đàn ông khí thế bức người đứng ở cửa ra vào.
Tô Ánh Nguyệt bị sốc đến cả buổi không nói nên lời.
Vốn dĩ cô cho rãng ông chủ lớn trong miệng tổng đạo diễn sẽ là một người đàn ông trung niên đây mỡ.
Không ngờ… lại là Tân Mộ Ngôn! ?
Những lời mà tổng đạo diễn vừa nói với cô trước đó vang lên bên tai.
Lúc trước phim trường được nghị, là vì người phụ nữ của ông chủ lớn này cần được nghỉ ngơi….
Cho nên… cô chính là người phụ nữ của nhân vật lớn trong truyền thuyết kia?
“Xin chào!”
Tổng đạo diễn lôi kéo Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, mọi người trong phòng họp đều kính cẩn đứng lên chào hỏi anh.
Người đàn ông nhẹ gật đầu, ưu nhã lạnh lùng bước tới.
Tân Mộ Ngôn hôm nay mặc một bộ vest màu đen, cả người nghiêm túc lạnh lùng Tổng đạo diễn ân cần đi tới kéo ghế chủ trì trong phòng họp ra: “Mời ngồi”
Nhưng người đàn ông lại lướt qua tổng đạo diễn và đi thẳng đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt Tô Ánh Nguyệt Du nhìn khuôn mặt tuấn tú quá mức của anh, âm thầm nuốt nước bọt: “Anh…”
“Tôi muốn ngồi ở đây”
Người đàn ông nhàn nhạt mở miện: thể chuyển chỗ không?”
Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc đứng dậy nhường chỗ.
Anh trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trước đó của cô, cũng ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Đợi khi cô ngồi xuống lần nữa, cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng hiểu được ý định của anh.
Tổng đạo diễn lấy danh nghĩa đối diễn, yêu cầu cô và Trình Hiếu Quân ngồi cạnh nhau, hiện tại Tân Mộ Ngôn lại tách bọn họ rat Trình Hiếu Quân rất khó chịu: “Thưa anh”
Anh ta lịch sự nhìn Tân Mộ Ngôn: “Tôi và Ánh Nguyệt sẽ đối diễn với nhau, anh ngăn ở giữa sẽ không thuận tiện cho lắm”
Tân Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ngả người ra sau, ưu nhã vắt chân: “Nếu như tôi nhất định phải ngồi ở chỗ này tách hai người ra thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...