Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công


Lời nói của Giản Thành Công để cho Tô Ánh Nguyệt im lặng một lát.

Hơn nửa ngày sau, cô mới thở dài một hơi: “Thế bố à, khi đó tại sao bố lại muốn nhận con trở về?”
“Sau khi bố nhận con trở về, bố cũng không có để con sinh hoạt cùng một chỗ với bố, mà lại để con trở lại nhà họ Tô, làm người giúp việc cho nhà họ Tô.”
“Nếu như dựa theo logic của bố, bố cũng không thể cho con cuộc sống tốt hơn, cũng không có để con rời khỏi nhà họ Tô.”
“Thì trước đây, bố không nên nhận con trở về.”
Lúc nói lời này, cô vô cùng tỉnh táo và lạnh lùng.

Người đàn ông đầu bên kia điện thoại đã im lặng.

Hơn nửa ngày, ông ta cười khế một tiếng: “Rốt cuộc thì con vẫn trưởng thành”
“Giống với người phụ nữ kia vậy, đã có ý nghĩ của bản thân.”
Tô Ánh Nguyệt vặn lông mày: “Bố à, con đã hai mươi ba tuổi rồi.”
Thời điểm mười tám tuổi, Tô ánh Nguyệt và Giản Thành Công nhận nhau, cô nghĩ rằng cô đã có thể rời khỏi sự đau khổ ở trong nhà họ Tô.

Nhưng mà sự thật là Giản Thành Công coi nhẹ, không nhìn, không quan tâm.


Trước đây vì trợ giúp Trình Hiếu Quân, hầu như cô đã đi tới tuyệt cảnh.

Mà thân là người bố vừa mới nhận con, Giản Thành Công lại say rượu mỗi ngày, không quan tâm đối với cô, thậm chí nhiều lần yêu cầu cô và Trình Hiếu Quân chia tay.

Mặc dù cuối cùng, Trình Hiếu Quân cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng mà điều này cũng không hề đại biểu cho việc Giản Thành Công trước đây đã xem nhẹ và lạnh nhạt với cô.

Bây giờ cũng đã trôi qua năm năm rồi.

Cô đã sớm không phải là con nhóc nguyện ý tin tưởng Giản Thành Công sẽ cho cô một gia đình hoàn mỹ nữa.

“Cho nên, không phải con đã có ý nghĩ rồi sao?”
Giản Thành Công cười khổ nói: “Ánh Nguyệt, con mong muốn biết sự thật thì chính bản thân con hãy đi tìm.”
“Con muốn tìm con của con, cũng mong con sử dụng tất cả sức lực: “Bố không thể giúp con điều gì.”
“Con cố lên.”
Nói câu đó xong, Giản Thành Công lạnh lùng cúp điện thoại.

Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, gọi điện thoại lại lần nữa thì ông ta đã tắt máy.


Thở dài nặng nề, Tô Ánh Nguyệt cất điện thoại di động lại, rời đi quán ăn.

Thời điểm chạng vạng tối, cô nhận được điện thoại của Tô Tuấn Thành.

Giọng nói cuồng loạn của người đàn ông bên kia điện thoại vang lên: “Tô Ánh Nguyệt, xem như cô lợi hại.”
“Máy bay mà tôi vụng trộm đặt trước cho Huyền Anh đều bị người khác chặn lại ở sân bay”
Tô Tuấn Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô đừng tưởng rằng cô không để Huyền Anh rời khỏi thành phố Dung Hưng thì chúng tôi sẽ không có biện pháp.”
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày.


“Tôi nói cho cô biết, Huyền Anh bây giờ đã có lá bài không chết, không sợ cô nữa đâu.”
Tô Tuấn Thành ở đầu bên kia điện thoại đang làm giấy giụa sau cùng.

“Lá bài không chết sao?”
Tô Ánh Nguyệt đứng ở trong phòng bếp, vừa nhíu mày lật nắp của nồi cá ra, vừa cong môi cười lạnh nói: “Gián đoạn tính nóng nảy điên cuồng lo lắng sao?”
Giọng nói của cô rất lạnh lùng: “Đừng có vui mừng quá sớm”
Dứt lời, Tô Ánh Nguyệt đã cúp điện thoại, ném điện thoại di động qua một bên, tập trung làm cá cho Tân Mộ Ngôn.

Anh làm nhiều chuyện vì cô như vậy, cô đã không có gì cảm ơn anh, ngược lại thì Tô Ánh Nguyệt đủ khả năng để làm một món cá.

“Wowl”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui