Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công


Sau khi một nhà ba người Tân Kiến An rời đi, ông cụ Tân đổi một tư thế thoải mái dựa vào ghế sô pha: ‘Ài, cuối cùng cũng xong việc.”
Loại chuyện này, người lớn như ông thật sự rất khó để mở miệng.

Tân Mộ Diệp nhún vai, ngẩng đầu nhìn Tân Mộ Ngôn: “Cậu thật sự cho răng Nam Phong làm đúng?”
“Không có gì là đúng hay không đúng, nếu nó đã muốn, vậy tại sao lại không giúp?”
Anh nói xong, khóe môi cong lên mang theo chút lạnh lùng: “Chẳng lẽ mỗi lần anh hai giúp Diệp Thiên Văn đều là vì Diệp Thiên Văn làm đúng hay sao?”
Lời nói của người đàn ông khiến nụ cười trên mặt Tân Mộ Diệp lập tức biến mất.

Một lúc sau, anh ta cúi đầu cười khổ một tiếng: “Cũng đúng”
“Nếu đã là chuyện người mình thích làm, làm gì có đúng hay sai, miễn là cô ấy vui vẻ là được.”
Nói xong, anh ta nhìn Tô Ánh Nguyệt đầy ẩn ý: “Em dâu, em thấy thế nào?”
Tô Ánh Nguyệt hoang mang gật đầu: “Đúng…đúng vậy đi.”
Cô không biết tại sao, anh hai Tân này luôn cố ý hay vô ý nhìn chăm chăm cô.

Ánh mắt đó không giống như thích mà giống càng giống như soi mói.

Như thể cô đã phạm phải tội gì đó khiến cô rất khó chịu.


Có lẽ là nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mất tự nhiên, Tỉnh Vân ở bên cạnh chậm rãi đi tới: “Mẹ, con đói bụng.”
Nghe thấy đứa cháu ngoan của mình đói bụng, ông cụ Tần vội vàng dặn người hầu chuẩn bị bữa trưa.

“Không cần đâu ạ”
Tỉnh Thiên mỉm cười chớp mắt với ông cụ: “Anh trai là đang thèm ăn.”
“Anh ấy muốn mẹ dân đi ăn đồ ngọt!”
Nghe thấy hai từ “đồ ngọt”, thân hình Tinh Vân hơi cứng lại.

Cậu bé không thích ăn đồ ngọt!
Người thích ăn đồ ngọt rõ ràng là tên nhóc Tỉnh Thiên đáng ghét kia!
Nhưng cậu bé nóng lòng muốn Tô Ánh Nguyệt rời khỏi nhà cũ của nhà họ Tô, nên không thể phản bác lại.

Vì vậy cậu bé cười híp mắt nhìn ông cụ nói: “Đúng vậy”
Tô Ánh Nguyệt hơi kinh ngạc: “Khi nào thì Tinh Vân lại thích ăn đồ ngọt rồi?”
“Vừa nấy.”
Tinh Vân chu môi, nhỏ giọng thốt ra hai từ này.


“Ôi chao, dù sao thì anh trai chính là thích đồ ngọt ở tiệm trong trung tâm thành phố”
Tỉnh Thiên cười nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, quay đầu kiêu ngạo nhìn ông cụ: “Ông nội, ông có thể dẫn hai con trai của mình cùng nhau đi ăn trưa!”
“Mẹ muốn dẫn hai con trai của mẹ đi ăn bánh ngọt!”
Nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt và Tinh Vân Tỉnh Thiên có quan hệ tốt như vậy, ông cụ bất đắc dĩ vuốt râu cười nói: “Đi đi”
“Mộ Ngôn và Mộ Diệp ở lại ăn cơn cùng ông già này.”
“Hai đứa đã lâu không ăn cơm cùng nhau đúng không?”
Tân Mộ Diệp cũng gật đầu.

Tân Mộ Ngôn lại cười nhạt, nhét vào tay cô một tấm thẻ đen: ‘Ăn cơm xong về nhà sớm chút”
“Tối hôm qua em chưa nghỉ ngơi đủ.

Trở về ngủ bù một chút đi”
Lời nói của anh rõ ràng thể hiện sự quan tâm, nhưng câu nói “Tối hôm qua em chưa nghỉ ngơi đủ” lại khiến Tô Ánh Nguyệt bất giác nhớ lại chuyện điên cuồng tối hôm qua.

Khuôn mặt của người phụ nữ trong nháy mắt đỏ như trái đào mật.

Cô cầm lấy tấm thẻ đen vội vàng dẫn hai đứa bé rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng cô cùng hai đứa nhỏ rời đi, ông cụ Tân nở nụ cười hài lòng: “Con bé thật sự rất có duyên với hai nhóc quỷ này”
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui