Trong lòng Đường Miểu rất rõ ràng. Khi Mộ Ly giao nàng cho Đậu Tử, tuy rằng trong cơn mơ màng vì chứng sợ độ cao phát tác, nhưng những lời người khác nói nàng đều nghe rõ. Ở khách sạn, nàng thản nhiên nhìn Mạt Dương đi lấy Mặc Liên Ảnh Thuẫn, thần sắc phức tạp lộ ra trong đôi mắt màu bạc kia, nàng cũng thấy rõ.
Nhưng con người phải như thế nào mới có thể vui vẻ? Thấy đủ là tốt nhất! Đường Miểu không trách Mạt Dương, anh ta ở tiên cung, thời gian bên cạnh công chúa dài hơn so với mình. Một hộ vệ hoàng gia, nhiều năm gây dựng lòng trung thành há có thể vì một khế ước với người xa lạ mà thay đổi? Nàng nghĩ hẳn nên cảm tạ Mạt Dương, nửa năm tu luyện linh lực ở tiên cung, Mạt Dương một tấc không rời, chăm sóc nàng rất nhiều. Nàng có thắc mắc gì về tiên giới, muốn biết gì đó, Mạt Dương đều nói tất cả những gì hắn biết cho nàng, không giấu diếm chút gì.
Cho nên, Đường Miểu mỉm cười nói với Mạt Dương: “Bọn họ chỉ muốn đưa tôi tới Tây Địa, sẽ không làm hại đến tôi. Tôi cũng muốn nhanh chóng chấm dứt chuyện này. Đừng lo lắng.”
Mạt Dương lẳng lặng nói: “Ta sẽ luôn theo sát tiểu thư.”
Nàng giả vờ bình thản ngủ. Ngửi thấy trong không khí tản ra mùi hương lạ, nàng bất giác ngừng thở, rồi lại thả lỏng hô hấp.
Bên tai những tiếng nói vụn vỡ không rõ ràng, thân thể vô thức trôi trong không trung. Bóng tối và ánh sáng mơ hồ luân phiên thay thế nhau. Không hôn mê hoàn toàn, nàng dường như chìm sâu vào mộng cảnh. Nàng biết mình đang bị đưa đến Tây Địa, trong cơn mơ màng, đầu nàng xuất hiện những hình ảnh khác nhau.
Ngân hà sóng xanh không ngớt, tay áo màu vàng tối tung bay, còn có, tiếng cười sang sảng của một người nam tử.
Nàng không thể nhìn thấy rõ mặt hắn. Nhưng nàng có thể nhớ rõ những nhu tình lưu luyến lộ ra trên người hắn.
“Thiên thượng linh hoa kết ngọc nhân, sương hà tương vọng lệ sầm sầm. Thập tái bích hải phi tiên lộ, nhẫn khiếu cố nhân đẳng bất đắc…” Tiếng ca u oán trong đầu nàng phiêu đãng, thanh âm buồn thảm thê lương.
Ai đang hát vậy? Nàng gắng sức muốn nhìn rõ.
Sương mù đậm đặc màu xanh lấp lánh kim quang, giống như ánh sao lóe sáng ban đêm, lại giống như đom đóm giữa những vạt cỏ mềm mại, dần dần tụ lại thành hình người.
Là Mộ Ly tụ cát bạc lại chơi với nàng sao? Nàng bất giác giơ tay chạm khẽ, ánh vàng kinh hoảng tản ra, trong nhảy mắt, một luồng oán hận ngút trời đâm thẳng vào ngực nàng, chua chát đau xót khiến nàng muốn hít sâu.
“Bát Bát, ngươi nói sao nàng ta cứ liên tục rơi lệ như vậy?” A Độ canh giữ bên cạnh Đường Miểu, dùng khăn lụa lau nước mắt trên gương mặt nàng.
Lệ vẫn tuôn ra như suốt không dứt. Đóa hoa sương giữa trán nàng lấp lóe sáng, hiện rõ dung nhan thanh lệ của Đường Miểu.
A Độ vung khăn đứng dậy nói: “Phiền chết mất! Xem khiến người ta đau lòng! Đừng khóc nữa, chỉ cần để Điện hạ nhà ta nhìn rồi sẽ đưa ngươi trở về. Mộ Ly tinh quân thật đáng ghét!”
Nàng lẩm bẩm, khiến Bát Bát muốn cười to: “Sao lại mắng đến tận Mộ Ly tinh quân thế?”
A Độ hừ một tiếng, nói: “Nàng ta thích Mộ Ly tinh quân, hôn mê còn khóc đau lòng như thế, nhất định là vì hắn. Không mắng hắn thì mắng ai?”
Bát Bát thở dài: “Việc này.. thật kỳ lạ. Có khi là ta nhầm rồi.”
A Độ ngẩn ra, gấp giọng hỏi: “Mũi của ngươi sao lại ngửi nhầm?”
“Nhỏ giọng chút! Đừng để Thành Hằng thượng tiên nghe thấy, nếu không hắn lại đắc ý.” Bát Bát ngón tay móc cái túi vải, lắc lắc, ỉu xìu nói: “Cái túi tiền này cách thân thể nàng, nàng không còn mùi của Đường Miểu nữa. Nhưng Đường Miểu mà Điện hạ mang đi kia, một chút mùi cũng không thấy. Ngươi nói chuyện này có kỳ lạ không?”
“Trong túi này có cái gì?”
Bát Bát ném túi tiền cho nàng ta: “Tự ngươi xem đi, những thứ rất quái lạ.”
Trong túi tiến có một lọ kẹo bạc hà, còn có năm tờ một trăm đồng tiền mặt.
A Độ lắc lắc cái lọ, kẹo bạc hà bên trong rung sàn sạt. Nàng vuốt tờ tiền mặt nhiều lần, nhìn hồi lâu, thì thào: “Đây là loại bùa gì mà vẽ tinh xảo như vậy?”
Bát Bát thở dài: “Mặc kệ đi. Nói chung có mùi của Đường Miểu là có liên quan đến tiểu tảm tiên kia. Đem người mang về rồi tính.” Nàng đem những thứ đồ vật kia bỏ lại vào trong túi, cẩn thận chu đáo buộc lại lên dải lụa thắt lưng của Đường Miểu.
Nửa tháng sau, nhóm người rốt cuộc ra khỏi Bắc Địa, đến tiên giới Thiên hà.
Tiếng ca trong đầu Đường Miểu vang lên càng ngày càng nhiều, lệ lại càng rơi nhiều hơn.
Thiên hà nhược thủy, thần tiên cũng không thể bay qua. Lại đợi ba ngày, mới đợi được tiếp ứng của Tây Địa bí mật đến đón.
Bước chân lên thuyền của phe mình, cả đám lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
A Độ và Bát Bát đặt Đường Miểu xuống, nhịn không được oán giận: “Sao lâu như vậy mới đến? Nếu như bị Mộ Ly tinh quân phát hiện thì làm sao đây?”
Phía sau bức rèm truyền đến giọng nói bình tĩnh của Tây Ngu Hạo: “Vất vả các ngươi.”
“Điện hạ!” Hai nàng kinh ngạc vui vẻ đứng dậy hành lễ.
Tây Ngu Hạo chậm rãi đi ra, khoát tay áo nói: “Hai ngươi đi nghỉ ngơi, ở đây giao cho Đa Đa được rồi.”
Bát Bát và A Độ đang muốn kể lại những việc ở Bắc Địa một chút, Tây Ngu Hạo đã ngắt lời: “Người đã mang về, không phải vội vàng. Đi đi!”
Hai người không còn cách nào khác là khom người xin cáo lui.
Tây Ngu Hạo đi tới trước cái giường nhỏ, không quay đầu lại nói: “Đa Đa, ngươi cũng lui xuống.”
“Dạ, Điện hạ.”
Ánh nước lấp lánh của Thiên hà chiếu vào từ song cửa sổ, thành bóng phản chiếu mờ mờ lấp loáng.
Người con gái trước mắt dung mạo thanh lệ, giữa trán đóa sương hoa sáng lấp lánh. Tây Ngu Hạo bình tĩnh nhìn nàng than nhẹ: “Khí tức trên người nàng không có, sao ngươi lại có?”
Hai hàng lệ trong suốt vô thức từ khóe mắt Đường Miểu chảy xuống.
Tây Ngu Hạo lẳng lặng nhìn, nhắm hai mắt lại thở dài: “Từng thấy nàng rơi lệ như châu, hai người các ngươi đều không có.”
Ngón tay hắn vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa sương giữa trán Đường Miểu, vương khí Toan Nghê từ ngón tay bắn ra nhập thẳng vào thăm dò thức hải Đường Miểu.
Trong chớp mắt linh lực thâm nhập, đầu Đường Miểu đột nhiên vang vọng một âm thanh bi thương. Kim quang sâu trong thức hải từng chút một tụ lại xông ra ngoài. Phong ấn của Thiên tôn Bắc Địa chợt sáng lên lạ thường. Mấy luồng lực lượng chồng chéo nhau gây ra đau đớn kịch liệt, Đường Miểu đột nhiên há miệng kêu lên thảm thiết, vô thức ôm đầu lăn lộn trên giường.
Tây Ngu Hạo kinh hãi bật dậy, thu hồi linh lực, cố sức đè chặt vai nàng xuống, gọi to ra ngoài: “Đa Đa, gọi Bát Bát và A Độ lại đây!”
Đường Miểu bị hắn đè chặt trên giường đột nhiên mở mắt.
Gương mặt Tây Ngu Hạo gần trong gang tấc ngay trước mắt nàng, vô cùng rõ ràng. Gió mạnh thổi qua ngọn núi quét sạch mây mù che phủ, cây rừng ào ào rung động. Người đàn ông cười sang sảng trong mơ kia hiện ra rõ ràng, thì ra là hắn.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt kia, đối diện với đôi mắt tối đen thăm thẳm kia, kinh hoảng phát hiện đối với nàng, hắn có sức mê hoặc khác thường không gì sánh được.
Hắn tựa như thánh lan quả nơi Đông Hoang, xuất hiện sau một ngày đêm đói khát nặng nề gục ngã, khiến nàng có một cảm giác kích động muốn nhào vào trong lòng hắn. Trong đầu có một giọng nói mách bảo rằng hắn rất tốt, không ngừng thúc đẩy nàng muốn gọi lên tên của hắn.
Đường Miểu cắn môi mình. Hàm răng cắn mạnh lên đôi môi mềm mại, đau nhói khiến nàng thanh tỉnh lại một chút, giọng nói trong đầu dần yếu xuống.
“Ra ngoài! Cách tôi xa một chút!” Nàng nhắm mắt lại, khó khăn phun ra mấy chữ, thân thể run lên bần bật. Nhưng trong đầu sau khi như bị kim đâm qua ban nãy, liền không có cơn đau tiếp theo nữa.
Những nghi vấn liên tiếp chồng chất trong lòng Đường Miểu, nàng không muốn nhìn thấy gương mặt Tây Ngu Hạo nữa khiến ình tiếp tục khó chịu. Nhưng nàng quên mất, Tây Ngu Hạo trước nay ngang ngược bá đạo, ban nãy Đường Miểu đau đớn thảm thiết khiến hắn đè chặt vai nàng lại, lúc này Đường Miểu thanh tỉnh, lại bày ra vẻ mặt bị hắn khinh bạc. Tây Ngu Hạo túm chặt cổ họng nàng, kéo khỏi giường, khinh miệt nói: “Ngươi là ta bắt được, ta muốn thấy thì thấy, không phải do ngươi quyết định!”
Hắn thả tay ra, giống như ném bỏ một hạt bụi.
Đường Miểu mở mắt ra rồi lại nhắm chặt. Nàng trở mình nằm úp sấp, nhét tay vào miệng cắn chặt lại, ngăn chặn lời nói muốn thốt ra khỏi miệng. Không ngờ nàng lại muốn gọi hắn là Hạo! Sét bổ tổ tiên!!!
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô nhỏ của A Độ và Bát Bát: “Sao nàng lại tỉnh?”
Tây Ngu Hạo đảo mắt qua cái túi vải lụa hai nàng cầm trên tay, trầm giọng nói: “Trông coi nàng! Hai người đi theo ta.”
Tiếng bước chân dần biến mất khỏi phòng. Áp lực đè nặng Đường Miểu cũng theo đó tiêu tán. Nàng đột nhiên nghĩ đến, Băng Sương Chi Tịch của mình không tệ, hộ vệ của Tây Ngu Hạo có thể giữ được nàng? Nhưng nàng lại nghĩ, đến Tây Địa là vì thay Cơ Oánh giải vây, khó lắm mới nghĩ ra được một cách hợp lý, bây giờ bỏ đi không phải công sức đổ sông đổ biển rồi sao? Nhưng, có linh lực mà không chạy, chẳng lẽ không phải chọc người ta nghi ngờ?
“Ta khuyên tiên tử nên an phận ở đây. Nơi này là Thiên hà. Thiên hà nhược thủy, lông ngỗng cũng không thể nổi được. Linh lực của thần tiên cũng khó có thể bay qua, ngã vào Thiên hà, nếu như không có Ngự Thủy Chi Linh, thì sẽ chìm xuống ngay lập tức, bị sức mạnh của nước sông cuốn chặt. Nhẹ thì nguyên thần đại thương, nặng thì… Nghe nói đáy Thiên hà chất đầy thi cốt.”
Đường Miểu trở mình lại, thấy trong phòng có một nữ tử xinh đẹp eo thon đứng đó, buột miệng thốt ra: “Là cô?”
Tiểu xà Đa Đa vốn dĩ là muốn Đường Miểu an phận một chút, nghe Đường Miểu nói bất giác ngẩn người: “Ngươi biết ta?”
Đường Miểu nhận ra mình lỡ miệng, biến miệng nói: “Nghe nói trong mười hai hầu cận của Tây Ngu Hạo có Thần xà tộc, vòng eo cực nhỏ, gương mặt xinh đẹp, tròng mắt màu xanh. Là cô à?”
“Muốn lôi kéo làm quen với ta?”
Đường Miểu đứng dậy nhìn ra ngoài. Những vệt sóng nước lấp lánh như lụa, nhìn hết tầm mắt cũng không thấy bờ, cảm giác quen thuộc lại dâng trào lần nữa. Nàng muốn lùi lại, nhưng bước chân không thể khống chế mà bước tới. Mỗi một vệt sóng đều đang cười với nàng, nước Thiên hà dịu dàng như người mẹ.
“Mẫu thân.” Đường Miểu như bị trúng cổ, từng bước tiến dần tới cửa sổ, đột ngột nhảy về phía Thiên hà.
Tiểu xà đang nhìn chằm chằm nàng, thấy Đường Miểu muốn nhảy xuống sông, dây thừng dài trong tay vù một tiếng cuốn qua cột chặt lấy mắt cá chân nàng.
Đường Miểu hoàn hồn sợ hãi, nửa thân mình đã lộ ra ngoài cửa sổ, thấy nước sông cuộn trào dậy sóng, sợ đến kêu to: “Kéo tôi lại! Tôi không biết bơi!”
Thân thể nặng nề té lăn trên mặt sàn, Đường Miểu hoang mang sợ hãi, nàng đúng là điên rồi mới có thể nhảy xuống Thiên hà.
Đa Đa tức giận đến bật cười: “Nhảy sông là tự ngươi, sợ cũng là ngươi. Ngươi giỡn cô nương ta đấy à?! Có lẽ nên phong ấn linh lực của ngươi lại cho bớt phiền!”
“Được được được! Phong ấn linh lực tôi lại đi. Tôi cũng muốn yên ổn ngồi chỗ này lắm!” Đường Miểu vội gật đầu lia lịa.
Đa Đa trợn mắt, chỉ vào Đường Miểu hung tợn dậm chân nói: “Ngươi chế nhạo linh lực ta không bằng ngươi sao? Ta đi mời Điện hạ ra tay!”
Gương mặt của Tây Ngu Hạo lại xuất hiện trong đầu Đường Miểu, đáy lòng nổi lên cảm giác lúc thì như chua xót, lúc lại như ngọt ngào. Thần sắc biến ảo trên mặt Đường Miểu khiến Đa Đa khinh bỉ: “Náo loạn một hồi thì ra là muốn gặp Điện hạ nhà ta? Vừa rồi sao lại nói Điện hạ cách xa ngươi chút? Muốn dùng thủ đoạn đùa giỡn Điện hạ? Đừng có mơ!”
Đường Miểu tức điên, đứng bật dậy khỏi sàn: “Có quỷ mới muốn gặp hắn! Ai bảo các người bắt tôi tới đây chứ!!!”
Đa Đa dứt khoát quay người ra ngoài, đóng cửa phòng lại dán lên cửa một lá bùa, nói: “Muốn rời khỏi đây thì cứ theo cửa sổ nhảy xuống sông đi!”
Đường Miểu một chưởng đánh vào cửa, ván cửa hiện lên một tầng ánh vàng u ám. Linh lực kết thành sương hoa lanh canh rơi xuống đất. Nàng cười khổ, thật muốn chạy trốn, chỉ có thể nhảy xuống sông.
Trong đầu chẳng hiểu sao lại vang lên một thanh âm, thúc giục nàng nhảy xuống đó.
“Bị điên à! Tôi đâu có biết bơi!”
Đường Miểu lắc mạnh đầu hét to.
Thế giới yên tĩnh lại. Trong đầu không còn những âm thanh rối loạn gì nữa. Nàng bò lên giường, ngồi dựa vào tường ôm đầu gối, buồn rầu nghĩ, tất cả những điều này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...