Trên Trời Có Cây Tình Yêu


Đường Miểu và Mạt Dương đến Lưu Quang thành đúng lúc hoàng hôn.
Sắc trời đúng lúc ngày và đêm giao chuyển, là thời điểm đẹp nhất của Lưu Quang thành. Ráng chiều đủ màu sắc giăng khắp phía tây cùng với những ánh sao mới lên ở phương đông đan vào nhau trên bầu trời thành Lưu Quang, nhuộm thành tầng tầng màu sắc rực rỡ mỹ lệ. Nóng cháy và âm hàn, sáng lạn và u ám đan xen lẫn nhau tạo thành một bức tranh quyến rũ với vẻ đẹp tuyệt vời không gì sánh được.
Mộ Ly sinh ra ngay tại canh giờ này, cho nên mẹ hắn đặt tên cho hắn là Mộ Ly (Mộ: hoàng hôn, ly: xa rời). Mà lúc sinh hạ hắn, cũng là lúc Trưởng công chúa Bắc Địa năm đó hao hết linh lực, nguyên thần tịch diệt.
Mỗi lần đến hoàng hôn, Mộ Ly thích ngồi ở tháp Tụ Tinh, nơi cao nhất Lưu Quang thành, một mình uống rượu.
Ánh sáng không ngừng biến ảo, Lưu Quang thành ở khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày, chớp mắt đã trống vắng như một toà thành chết. Nhà nhà đóng chặt cửa, người không lầu trống. Ngay cả các thú nuôi của đám nhàn tiên cũng ngoan ngoãn rụt sâu vào ổ, đóng chặt miệng.
Các thần tiên hoặc nhiều hoặc ít đều từng hưởng thụ nắm đấm của tiểu Ma quân Thành chủ, chẳng ai còn dám để Mộ Ly Tinh Quân có cơ hội bay xuống khỏi tháp Tụ Tinh gây chuyện nữa.
Ngay cả lính Kim giáp giữ ở cửa thành, trong khoảnh khắc này đều chạy vù vào lầu canh cửa thành, từ khe cửa sổ nhìn trộm ra vị thần tiên nào dám ra vào thành lúc này.
Đường Miểu và Mạt Dương đúng lúc này từ phía ráng chiều bay tới. Một người ở trong Tiên cung lâu ngày, một người chưa hiểu rõ gì về Tiên giới, cứ như vậy nghênh ngang đi vào Lưu Quang thành.
Mộ Ly nốc rượu quỳnh hoa, hương rượu thơm ngào ngạt ở ngực cồn lên như sóng biển, cuốn sạch sự tỉnh táo của hắn. Mí mắt mơ màng nửa khép nửa mở, Mộ Ly cười tà, đứng dậy.
Đã từ rất lâu, trong lúc hoàng hôn này, hắn luôn chẳng thể nào tìm thấy một thứ nào còn sống biết đi để phát tiết cảm xúc kỳ lạ khó hiểu trong lòng.
Một làn sương mờ màu đỏ nhàn nhạt phủ trên đôi con ngươi đen, Mộ Ly nhẹ nhàng bẻ đốt ngón tay, nghe tiếng khớp xương lục cục vang lên, khí tức thô bạo tràn ra từ thức hải. Hắn mỉm cười than thở: “Trước đánh ai đây nhỉ?”

Tiếng than thở của hắn giống như cơn gió, thổi khiến Mạt Dương dựng đứng tóc gáy.
Mạt Dương dừng chân lại, cảnh giác nhìn chằm chằm đường phố vắng hoe, thấp giọng nói: “Tiểu thư, thật bất thường, Lưu Quang thành là một trong những thành sầm uất nhất của Bắc Địa Cửu Trùng Thiên, sao có thể vắng vẻ thế này?”
Đường Miểu nhìn xung quanh, cũng thấy kỳ lạ. Lúc này, đột nhiên nàng nhìn thấy cây cối ven đường, thân cây bóng loáng tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, trên cành treo đầy những trái cây như đá quý. Đường Miểu hưng phấn kéo tay áo Mạt Dương reo lên: “Trời, là quả thánh lan kìa! Không ngờ ở đây đầy đường đều có! Cây lớn như vậy, nhiều quả như vậy nữa!”
“Cẩn thận!” Mạt Dương nhanh chân chặn trước người Đường Miểu, Mặc Liên đeo bên hông đã biến thành hình vòng tròn, chặn trước ám khí.
Chén ngọc lưu ly bị Mặc Liên Ảnh Thuẫn chặn đứng nát bấy, một mùi rượu thơm nồng tản ra.
Trên đầu vang lên tiếng cười lớn. Đường Miểu ngẩng đầu liền thấy, phía trên, cái người đang nghiêng mặt híp mắt kia chẳng phải là Mộ Ly Tinh Quân sao? Tại sao hắn lại dùng chén lưu ly làm ám khí ném tới, là nhận ra nàng đến sao? Đường Miểu chột dạ lui lại mấy bước, tránh sau lưng Mạt Dương không dám lên tiếng.
“Người nào?!” Mạt Dương lạnh giọng quát, tay trái duy trì Mặc Liên Ảnh Thuẫn, tay phải rút ra loan đao Ngân Nguyệt.
Đường Miểu kéo kéo ống tay áo hắn, giọng nhỏ như muỗi: “Là Mộ Ly!”
Mạt Dương ngẩn ra, ánh sáng bạc lóe lên, Mặc Liên Ảnh Thuẫn xoay tròn tỏa ra ám quang màu đen, bảo vệ chặt chẽ Đường Miểu phía sau. Hắn thẳng người hạ giọng nói: “Tiểu thư đừng sợ, có Mạt Dương ở đây, nhất định có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn.”
Áo gấm không gió mà lay động, Mộ Ly nhẹ nhàng lướt xuống, đứng trước hai người. Miệng hắn thở ra mùi rượu quỳnh hoa thơm nồng, mặt tươi cười như một tay ăn chơi lãng tử, đột nhiên đánh một quyền về phía Mặc Liên Ảnh Thuẫn. Một tiếng nổ mạnh, Mạt Dương bị lực va chạm mạnh mẽ đẩy lùi lại mấy bước, loan đao Ngân Nguyệt trên tay vung lên thành một đường kỳ lạ, chớp mắt cắt phăng một góc áo gấm.
Làn sương đỏ nhàn nhạt trước mắt Mộ Ly trôi nổi, hắn chỉ cảm thấy một quyền vừa rồi vô cùng sảng khoái. Hắn cười lớn ra quyền tiếp, nghe những tiếng uỳnh uỳnh không dứt bên tai, mỗi tiếng giống như chuông khánh, vô cùng thỏa thích, hay như tiên nhạc.

Mạt Dương bị đánh trúng không ngừng lui lại phía sau, Mặc Liên Ảnh Thuẫn dưới trọng kích, ám quang chập chờn.
“Thoải mái thật! Lại đến!” Mộ Ly cất tiếng cười lớn, lại một quyền tiếp một quyền.
Mạt Dương trầm giọng quát: “Liên tán!”
Ảnh thuẫn hóa thành đóa hoa, vô số những cánh hoa dày rộng không ngừng tràn ra, tầng tầng lớp lớp vây quanh Mộ Ly. Dưới lực công kích, những cánh hoa của Mặc Liên phình lên không ngừng.
Mộ Ly buồn bực hét lớn, lại đánh ra một quyền nữa. Giống như miếng sắt nung đỏ thả vào trong nước, xèo một tiếng, một mảnh cánh hoa theo đó nứt rời, hắn híp mắt nhô đầu ra.
Đường Miểu đã sớm đứng trên không trung cao hai trượng, hai tay kết thành dấu phức tạp, những đóa hoa sương lạnh lẽo trong suốt tụ lại dày đặc, rầm một tiếng nện xuống đầu Mộ Ly. Băng hoa vỡ vụn, cánh hoa Mặc Liên xòe ra, sáu mũi nhọn sắc bén của Sương Nhận đã cắt rời áo gấm trên người Mộ Ly thành từng mảnh nhỏ.
Nắm đấm của Mộ Ly đánh ra Di Tinh Đấu Khí vốn là vô sắc, lúc này lại giống như một cái que khuấy trong lớp đường áo, bị những đóa hoa sương bao bọc kín lại.
Mộ Ly lắc lắc đầu, đau đớn lẫn buốt lạnh thấu xương rốt cuộc khiến hắn tỉnh táo hơn. Hắn giận dữ nhìn cẩm bào của mình bị cắt vụn, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng trên không trung giữa những đóa hoa sương bay lượn: “Ngươi dám ra tay với Bản quân?”
Đường Miểu căn bản không rảnh đáp lời hắn, thỏa thích thi triển linh lực. Vô số băng nặng từ trên không giáng xuống, đập mạnh về phía Mộ Ly. Từng quyền từng quyền đánh nát, lại bị băng rắn chắc ngăn trụ. Dần dần, quyền của Mộ Ly càng lúc càng chậm.
“Tan!” Tiếng quát của Đường Miểu vang lên lanh lảnh.
Khối băng ào ào lả tả thành băng sương. Quyền của Mộ Ly rơi vào khoảng không, lảo đảo ngả về phía trước. Mạt Dương thầm vận linh lực, Mặc Liên Ảnh Thuẫn trong tay thế như sấm sét len vào không chút khách khí tấn công vào sau lưng Mộ Ly, hoàn toàn đánh hắn ngất xỉu.

“Không chết chứ?” Đường Miểu hạ xuống mặt đất, lo lắng hỏi Mạt Dương.
“Không đâu, ngất đi thôi. Xem ra Tinh Quân say rượu, nếu không chúng ta cũng đánh không lại hắn.”
Mộ Ly mơ hồ cảm giác được, có người dùng chân đá hắn. Mỗi một đá đều thành tiếng bình bịch. Từ nơi xa nào đó truyền đến tiếng cười lanh lảnh, hắn muốn mở to mắt nhìn cho rõ thiếu nữ áo trắng kia, nhưng mí mắt lại nặng nề như cả tòa núi.
Mạt Dương thu lại Ảnh Thuẫn và Ngân Đao, cảnh giác quan sát bốn phía. Lưu Quang thành vẫn không có một thần tiên nào ra mặt, im lặng như tờ. Thành chủ bị đánh, hộ vệ của hắn đâu? Hắn nhìn Mộ Ly trên mặt đất, không đành lòng nói: “Tiểu thư, đánh người không đánh mặt! Bây giờ nhân lúc chưa có ai chúng ta mau rời đi!”
Đường Miểu hung hăng một cước dẫm lên mặt Mộ Ly, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ mặt hắn lành lại, ta lại đánh tiếp cho hắn không còn hình người! Mạt Dương, Lưu Quang thành có thanh lâu không?”
“Chưa từng nghe nói Lưu Quang thành có thanh lâu. Là loại lâu gì?” Mạt Dương thành thật hỏi.
Đường Miểu lười giải thích, ngẩng đầu nhìn thấy tháp Tụ Tinh chót vót trong mây, dùng chân đá đá Mộ Ly, nói: “Đem hắn ném lên tháp cho gió thổi tỉnh rượu.”
“Vâng!” Mạt Dương kéo Mộ Ly, hóa thành một vệt mờ dài bay lên tháp Tụ Tinh.
Đường Miểu khoanh tay, cười hài lòng. Nàng bắt đầu đổi vận, muốn tìm Mộ Ly báo thù, vừa đến Lưu Quang thành liền đánh hắn thành đầu heo.
Lúc này, vệt sáng mờ cuối cùng nơi chân trời bị đêm đen hoàn toàn nuốt hết, Lưu Quang thành giống như nồi nước sôi bất thình lình, hàng quán mở cửa, những toà lầu đài đình các bay ra vô số thần tiên. Đường Miểu và Mạt Dương trợn mắt há hốc mồm.
Ven đường, cây thánh lan phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, trái cây màu lam phát sáng long lanh. Đường Miểu hái một quả đưa lên miệng cắn, chất lỏng trong veo mang hương vị quen thuộc tràn đầy khoang miệng. Nàng nhìn tháp Tụ Tinh thì thào: “Mạt Dương, nơi này thật tà môn!”
“Tiên tử, hạ tiên có Linh Kết Ngọc Quả, Xích Luyện Chu Quả, hương vị so với quả dại ven đường ngon hơn nhiều.”
Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói khiến hai người nhảy dựng. Đường Miểu quay đầu lại, bên đường một quán nhỏ không biết mở cửa từ lúc nào, trên quầy hàng bằng vân thạch bày mấy cái chậu lưu ly, bên trong có những loại trái cây màu sắc khác nhau, tản ra ánh sáng long lanh. Đem quả Thánh lan so với những thứ này, quả thật là âm u không sánh được.

Mạt Dương mặt trầm xuống, nhìn chủ quán hỏi: “Ngươi thấy hết rồi?”
Chủ quán gầy gò thấp bé, dưới cằm là mấy cọng râu thưa thớt, cặp mắt nhỏ híp lại thành một đường, cười gian: “Mỗi khi đến hoàng hôn, hạ tiên liền đóng cửa ngủ không tiếp tục buôn bán, nên không nhìn thấy gì hết.”
Mạt Dương lấy trong túi tiền ra một viên tinh thạch cỡ móng tay đặt lên quầy, trong mắt là ý cười: “Mua mấy trái vậy.”
Chủ quán trả lại tinh thạch vào tay Mạt Dương, cầm một cái túi đan bằng chỉ bạc, thả vào trong mỗi loại trái cây hai trái đưa qua, mắt cười híp lại thành đường chỉ: “Hạ tiên đã lâu không vui vẻ như hôm nay, mấy trái cây này là tâm ý của hạ tiên. Ngài thích ăn thì sau này lại đến mua.”
Lúc Đường Miểu nhận lấy túi quả, chủ quán thấp giọng thì thầm: “Tinh Quân say rượu lúc hoàng hôn, sau khi tỉnh lại chẳng bao giờ nhớ được gì hết.”
Đường Miểu đột nhiên cảm thấy lão già trông giống như con gián này thực đáng yêu. Nàng cắn quả thánh lan, cười híp mắt hỏi: “Xin hỏi Lưu Quang thành có quán trọ không?”
Chủ quán chỉ chỉ phía trước một tòa lầu các đầy màu sắc lung linh cười nói: “Cứ đi phía trước, qua một khúc quanh là đến.”
“Cám ơn.” Đường Miểu mang theo túi chỉ bạc, cùng Mạt Dương nghênh ngang rời đi.
Trung tâm thành, đột nhiên có một vài đạo ngân quang bay lên, hướng về phía tháp Tụ Tinh. Nhớ tới bọn thị vệ của Mộ Ly Tinh Quân mặc áo choàng màu bạc, Đường Miểu cười khanh khách không ngừng: “Mạt Dương, Mộ Ly Tinh Quân xui xẻo nhiều như vậy, bị đánh thành đầu heo hắn lại không nghĩ ra ai đánh, ha ha!”
Mạt Dương nhíu mày nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên rời khỏi Lưu Quang thành thì hơn.
Đường Miểu hừ một tiếng nói: “Cứ vậy mà bỏ qua cho hắn? Không được! Tôi sẽ không rời khỏi Lưu Quang thành. Không nhìn thấy vẻ mặt Mộ Ly Tinh Quân đặc sắc thế nào tôi tuyệt đối không đi. Đêm nay tìm quán trọ, ngày mai tìm một ngôi nhà ở. Tiểu thư tôi đây còn muốn ở lại Lưu Quanh thành một thời gian nữa.”
Nàng hếch cằm, cắn trái cây, tươi cười rạng rỡ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận