Đường Miểu tỉnh lại, mở mắt liền nhận ra mình đã về lại hang đá trên đỉnh núi. Hoàng Vũ đã biến trở về nguyên hình. Cây phượng hoàng cao lớn đứng lặng dưới ánh trăng, cành lá xòe rộng. Dường như cái cây có một lực hấp dẫn rất mạnh, ánh trăng màu bạc đều bị hấp thụ quanh lá cây, quanh mỗi phiến lá xanh đều lung linh một quầng sáng màu bạc mông lung. Nếu như nói ánh mặt trời hạ xuống cây phượng hoàng mang theo khí thế của một bữa tiệc phồn hoa thì lúc này, cây phượng hoàng chính là một khung cảnh trong mơ thanh u mà đẹp đẽ, chỉ cần thở mạnh thôi cũng khiến người ta có cảm giác khinh nhờn.
Cây phượng hoàng dưới ánh trăng, khiến Đường Miểu nhớ đến khoảnh khắc khi lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Vũ, mê hoặc tuyệt trần.
“Hoàng Vũ!” Đường Miểu ngồi tại chỗ ngóng lên cây phượng hoàng, há miệng ủy khuất gọi hắn. Cảm giác bị cái đuôi kia cuốn lấy thật kinh khủng. Giờ hắn biến thành cây không nói chuyện với nàng, khiến nàng có phần thấy bất mãn.
Vài chiếc lá cây bị gió thổi rơi xuống, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn lên, lập tức kinh hoảng. Một cành cây đã héo rũ, lá úa vàng khô héo, hiện ra vô cùng bắt mắt.
Hoàng Vũ bị thương? Đường Miểu bị suy đoán này dọa hoảng. Nàng nóng nảy đến mức đi mấy vòng quanh gốc cây, muốn hỏi tình hình Hoàng Vũ, lại sợ quấy rầy hắn, cuối cùng chỉ có thể ngồi dưới đất, sốt ruột chờ đợi.
Qua thời gian một nén hương, cây phượng hoàng dừng hấp thụ ánh trăng. Cành cây khô héo kia khôi phục lại sức sống, lá cây từ úa vàng chuyển lại màu xanh. Lục quang lấp lánh chớp động, Hoàng Vũ thở hổn hển biến trở lại hình người.
Đường Miểu vội vàng chạy đến bên cạnh hắn, sốt ruột hỏi: “Anh bị thương ở đâu?”
Hoàng Vũ để lộ ra một vết đen trên cánh tay. Hắn dùng chỉ lực phất mạnh, mấy giọt nước màu đen chảy xuống, đá núi bên dưới bị đốt xèo xèo tỏa ra một luồng khói nhẹ.
“Không sao. Đừng lo lắng.” Hoàng Vũ buông tay áo nói, trong miệng lại có chút khổ não. Linh lực giảm xuống quá mạnh, ngay cả độc U Minh xà cũng phải phí sức như vậy mới có thể loại trừ. Sau này hắn còn có thể thắng sao? Dù cho chỉ còn một tia hy vọng, hắn cũng sẽ không buông tay. Hoàng Vũ nhìn thẳng Đường Miểu nói: “Ở đây chờ ta một chút.”
Đường Miểu không dám nói gì, gật đầu.
Hoàng Vũ hóa thành một bóng mờ màu tím nháy mắt đã biến mất. Đường Miểu chán nản vô cùng. Nếu nàng có thể phi hành như vậy, nàng sẽ không bị cái đuôi kia cuốn lấy. Có lẽ hắn là vì cứu nàng nên mới bị thương như vậy. “Mày thật vô dụng!” Đường Miểu tự đánh mình một cái, khi nào nàng mới có thể đủ sức luyện ra linh lực ngự thủy, dẫn ra nước suối để Hoàng Vũ uống no một trận đây?
Không lâu sau, Hoàng Vũ trở lại. Trong tay hắn xách theo một khối thịt rắn màu, cười nhìn Đường Miểu: “Nha đầu, dùng linh lực cắt nhiều nhiều cành cây một chút nướng thịt ăn đi!”
Đường Miểu ngẩn ngơ, anh ta bị thương còn nhớ giúp mình lấy thịt ăn. Trái tim nàng trong lồng ngực không theo khống chế mà đập rộn lên, mang theo chút ngọt ngào chua xót. Nàng quay đầu, đáp lại đặc giọng mũi: “Được.”
Nàng cố ý đi xa một chút, tâm niệm ra lệnh, lấy tay làm dao hướng bụi cây chém xuống. Chưởng thứ nhất chỉ cắt được vài nhánh, sau đó thì thuận lợi hơn. Đường Miểu như muốn trút giận điên cuồng chặt xuống, cứ như thể trước mắt chính là cái đuôi đã quấn lấy nàng. Nếu nàng dám đáp mây bay lên không thì đã sớm rời khỏi hoang nguyên. Nếu khi đó nàng thông minh một chút, dám dùng linh lực chống đỡ lại, cái đuôi kia nhất định đã bị nàng chém thành mấy khúc, Hoàng Vũ sẽ không bị thương. Đường Miểu sụt sịt mũi, nước mắt lách tách rớt xuống.
“Là ta quá nóng vội. Nàng mới lần đầu học được dùng linh lực đáp mây bay, ta không nên yêu cầu tự nàng bay trở về.” Thanh âm ôn nhu của Hoàng Vũ vang lên bên tai nàng.
Đường Miểu quay đầu lại, ra sức lắc đầu: “Không phải anh sai, là do tôi ngốc!”
Gương mặt đầy vệt nước mắt lấp lánh ánh sáng trong suốt. Hoàng Vũ nuốt khan, hắn thật muốn lại giữ lấy gương mặt của nàng mà hút khô những giọt lệ ngọt ngào kia. Hắn quay đầu, có phần khó khăn, dùng linh lực nhặt lấy một đống cành cây, dời bước: “Ta đi nhóm lửa.”
Đường Miểu giơ tay lau nước mắt trên mặt, chợt mắt sáng rực lên cao giọng hô to: “Tôi trở về hang núi một chút, lập tức sẽ ra ngay. Anh giúp tôi cắt thịt thành miếng nhỏ rồi xiên lại nhé!”
Nàng chạy nhanh về sơn động, tìm được cái bát đá lúc trước, dùng một cái lá khô lót bên trong, sau đó dùng sức véo đùi mình một cái, đau đến muốn nhảy dựng, suýt chút nữa thì làm rơi mất cái bát trên tay.
Đường Miểu tim đập thình thịch, nàng giờ mong muốn cấp thiết nhất là đem cho Hoàng Vũ một chén nước mắt, đây là việc hiện giờ nàng muốn làm vì hắn nhất. Nàng hít sâu, cầm bát đặt dưới cằm mình, nhắm mắt bắt đầu nhớ về ba mẹ, nhớ đến hết thảy ở phàm giới, nghĩ đến số mệnh còn chưa biết ra sao của mình, nghĩ đến tất cả những chuyện thương tâm. Đắm chìm trong tưởng niệm, Đường Miểu từ lớn tiếng khóc khan cuối cùng cũng vì nhớ nhà thực sự mà nước mắt rơi như mưa.
Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt ứa ra, theo cằm chảy xuống bát.
Hoàng Vũ im lặng đứng ở cửa hang. Hắn đứng ở một chỗ trong bóng tối rất xa nhìn Đường Miểu. Ánh mắt dừng lại trên cái bát đá nàng đang nâng dưới cằm, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đường Miểu vốn chỉ định khóc ra chút nước mắt, nhưng lúc này đã hoàn toàn chìm trong đau thương, khóc đến nấc lên. Cằm của nàng còn kề trên cái bát, thân thể run run, cái bát vẫn như cũ giữ chặt vững vàng.
Hoàng Vũ đột nhiên trong lòng dâng lên một luồng tức giận, hắn bước đến bên Đường Miểu, đoạt lấy cái bát trong tay nàng quát lên: “Không cho phép khóc!”
Đường Miểu mở to mắt, thân thể không khống chế được mà run rẩy, ánh mắt sưng đỏ hấp háy chớp chớp hỏi: “Được.. được bao nhiêu, nhiều hay ít?”
Hoàng Vũ vung tay ném cái bát xuống nền đá, cả giận mắng: “Ngu ngốc!”
Bát đá rơi xuống vỡ tan, nước mắt văng tung tóe khắp nền đá, tựa như những hạt châu vỡ nát. Đường Miểu bị tiếng bát đá vỡ nát dọa cho phát run. Nàng cực khổ khóc được từng đó nước mắt cư nhiên lại bị hắn hất bỏ xuống đất? Nàng giận dữ đến nhảy dựng, chỉ vào Hoàng Vũ hét to: “Anh có biết tôi vì muốn khóc mà ngay cả chuyện ngày bé bị mẹ đánh mông cũng nghĩ đến? Anh có biết tôi vốn dĩ không dám nhớ đến bọn họ? Anh có biết tôi sợ muốn chết không?! Sao anh lại có thể không thèm quý trọng như vậy chứ?!”
Nàng cắn môi, đôi mắt lại một lần nữa ẩm ướt, nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Hoàng Vũ hít sâu, đè nén cảm xúc dâng lên từ đáy lòng, dùng sức kéo Đường Miểu vào lòng. Hắn nâng gương mặt nàng, nhẹ nhàng hôn lên, liếm nhẹ lệ trên mặt nàng, hôn mí mắt sưng đỏ của nàng, thì thào: “Khóc như vậy sẽ thương tổn đến bản nguyên. Nha đầu ngốc.”
Hương thảo mộc thanh khiết nồng nàn trên người hắn khiến Đường Miểu mê muội, nàng vô thức ôm lấy hắn, lại một lần nữa hồn bay lên trời.
Thật lâu sau, Hoàng Vũ chấn động, hắn đang làm gì? Hắn tại sao lại bị nước mắt của nàng hấp dẫn? Hắn đẩy Đường Miểu ra, nói: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Đường Miểu cúi đầu nói, tay sờ sờ gương mặt của mình đang tỏa nhiệt, có chút tiếc nuối nhìn những vệt nước mắt lấp lánh màu bạc trên mặt đất, cũng không dám nhìn Hoàng Vũ, chạy vụt ra ngoài.
Đến cửa động, nàng lặng lẽ quay đầu lại, thấy thân ảnh cao thẳng tắp của Hoàng Vũ đắm chìm trong ánh trăng. Đường Miểu mỉm cười, khóe môi cong lên.
Hoàng Vũ nhìn những giọt lệ châu nát vụn trên mặt đất, linh lực phát ra, nước mắt bay lên bồng bềnh trước mặt hắn. Mỗi một giọt lóng lánh trong suốt, tựa như đá quý của ánh sáng trăng tinh thuần nhất. Hắn nhìn tất cả, ngón tay khẽ bắn ra, một giọt lệ nổ tung. Ngón tay tiếp tục phất, vô số giọt nước mắt nổ bung thành hơi nước. Hắn hít sâu, ngửa mặt đứng trong bầu hơi ẩm. Không khí ướt át phủ trên mặt hắn, cảm giác mát lạnh ngấm thẳng vào tận đáy lòng. Trong con ngươi màu xanh thấp thoáng một chút hoang mang gợn sóng, lại mang theo chút vui sướng, trong bất giác, lộ ra một nụ cười rất nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...