Bên bờ biển Tây có một thành trấn, tên thành là thành Tứ Hải, trong thành Tứ Hải phồn hoa náo nhiệt, người từ tám phương trong thiên hạ tụ về, cũng có tu sĩ thích thăm thú trần gian.
Bùi Vân Thư dẫn theo tiểu Chúc Vưu đi tới một khách đếm ngồi, kêu tiểu mang lên vài món nổi tiếng, sau đó lấy nước, đút cho tiểu Chúc Vưu uống một chút.
Tiểu Chúc Vưu nắm tay cha, ngoan ngoãn uống nước, hắn ngồi cùng một băng ghế với Bùi Vân Thư, tư thế ngồi đoan chính, lại len lén nhích từng chút một về phía Bùi Vân Thư.
Dung mạo của hai người một lớn một nhỏ đều là bất phàm, những người xung quanh không nhịn được nhìn mấy lần, lúc quay đầu lại nghe chuyện đám tán tu kể.
Ngồi ở giữa là một bàn toàn là các tán tu còn rất trẻ, tu vi cao lắm chắc cũng chỉ đến Trúc Cơ, trong đó có một cậu thanh niên mặc y phục màu lam đang thao thao bất tuyệt kể lại giải đấu tu chân vừa hạ màn cách đây không lâu.
“Nghe nói trong mười người cuối cùng, chỉ riêng Đan Thủy tông thôi đã có bốn người?” Có người hiếu kỳ hỏi.
Người áo lam gật đầu, “Không sai. Nhưng không biết tại sao, vị Vân Thành đạo hữu – đệ tử của Đan Thủy – vốn có thể lấy được hạng đầu, đột nhiên giữa chừng lại đổi tính, thiếu chút nữa đã thất thủ đánh chết một vị đạo hữu khác. Thế là các vị Đại năng bèn hạ thứ bậc của hắn xuống, lấy làm trừng phạt, mới để hắn mất vị trí đầu bảng.”
Người ngoài đáng tiếc nói: “Chỉ vì một lần thất thủ, thật sự đáng tiếc quá.”
“Chỉ có hắn đáng tiếc thôi, Đan Thủy tông lại không tiếc. Lần này người hạng nhất vẫn là người của Đan Thủy tông, nghe nói là đệ tử của Lăng Dã chân nhân,” Một người khác cảm thán, “Tu chân giới lúc này, thật sự là một mình Đan Thủy tông độc đại.”
Người áo lam nói tiếp: “Ngoại trừ Đan Thủy tông, những tông môn khác cũng chẳng thiếu thanh niên tuấn kiệt. Người thứ ba là Vu Cửu của Nguyên Linh Cung, người thứ tư là Biên Nhung của Huyền Ý Tông… bản lĩnh của ta so với bọn họ, còn kém quá nhiều.”
Bùi Vân Thư cho lau tay tiểu Chúc Vưu xong, lại rót cho mình chén trà, y nghe được chuyện họ nói, thần thái không thay đổi, chỉ bình thản lắng nghe, vui thay cho Vu Cửu và Biên Nhung, còn những thứ khác, vào trong tai y, tựa như nghe được chuyện của ai đó xa lạ.
“Cha,” Tiểu Chúc Vưu cuối cùng cũng chuyển qua ngồi kế bên người Bùi Vân Thư, chân chạm chân với cha, “Cha, sau khi chúng ta ăn cơm xong thì đi đâu?”
Hắn ngước khuôn mặt nho nhỏ lên nhìn Bùi Vân Thư chăm chăm, màu mắt cực thuần, đen đến không có ánh sáng, một đôi mắt như vậy vốn nên vô cùng khác thường, nhưng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, lại trở nên tương đối đẹp mắt.
Bùi Vân Thư học theo dáng vẻ Chúc Vưu nghiêng đầu một chút, hỏi ngược lại hắn: “Chúc Vưu muốn đi nơi nào?”
Tiểu Chúc Vưu suy nghĩ một chút, “Chúc Vưu với cha không ở thành Tứ Hải nữa.”
Mới nhỏ như vậy, đã rất biết nghĩ rồi, Bùi Vân Thư nở nụ cười, giả bộ do dự, “Chúc Vưu không thích nơi này sao?”
Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhiều người.
Tiểu Chúc Vưu còn nhớ lời ngân long đã nói, nó sẽ kêu cha rồng tới đây tìm hắn với cha, làm sao hắn cho phép cha rồng tìm được cha cơ chứ?
Tiểu Chúc Vưu ôm chầm Bùi Vân Thư tay, dùng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay Bùi Vân Thư, ngoan ngoãn nói: “Chúc Vưu không thích nơi đông người.”
“Được,” Bùi Vân Thư thấy hắn như vậy, bị hắn làm nũng đến tâm can mềm nhũn, năm ngón tay y xoa xoa mái tóc đen của Chúc Vưu, “Chúc Vưu muốn đi đâu thì đi đó.”
Trong nhóm tán tu đột nhiên truyền đến một tiếng náo động, phá vỡ cuộc đối thoại của hai người, khách trong quán hiếu kỳ nhìn về hướng của bọn họ, chỉ thấy đám tán tu thần tình kích động.
“Ngươi nói thật sao?!”
“Ngươi làm thật sự, ngươi thật sự gặp được một vị đại năng ở Đông Hải sao?”
Người nói chuyện mặt đã đỏ lên, hắn đứng lên, tay đang cầm chén trà run rẩy.
Người bị hỏi đáp: “Ta lừa các ngươi làm chi? Một tháng trước, ta định đi đổi một cuôn long tiêu với giao nhân, ai ngờ trông thấy vị đại năng đó ngồi ngay ngắn ở bên bờ Đông Hải, ta chỉ dám đứng thật xa nhìn một cái rồi không dám nhìn lần hai. Mấy ngày trước, ta lại đến Đông Hải một lần nữa, không ngờ vị đại năng đó vẫn còn đả tọa ngay bên bờ biễn Đông, lần này ta thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không sai.”
“Vậy chẳng phải là ngài ấy đã ở lại Đông Hải hơn một tháng sao?”
Trong giọng của những người khác mang theo hối hận, “Sao ngươi không nói sớm một chút, không được, ta đến đó xem thử một chút, cho dù không được đại năng chỉ điểm, nhưng chỉ cần được nhìn một cái thôi cũng đã tốt lắm rồi.”
Một người trong đó chớp mắt đã chạy ra khỏi khách điếm, mấy người còn lại liếc nhìn nhau, cũng vội vã đuổi theo.
Bùi Vân Thư nghe xong chuyện của họ, mày cau lại, ngay trước khi tiểu Chúc Vưu nhìn sang, chớp mắt đã giãn ra.
Tiểu nhị từ phía sau mang đến thức ăn nóng hổi, Bùi Vân Thư rửa sạch đũa, đưa đến tay tiểu Chúc Vưu, hai người đang chậm rãi dùng bãi, trên tay tiểu Chúc Vưu dính đầy dầu, hắn bóc một con tôm bỏ vào trong bát Bùi Vân Thư, cười nói với cha: “Cha gầy quá, phải ăn nhiều thêm mới được.”
Cổ tay Bùi Vân Thư từ trong ống tay áo lộ ra, y lấy tay đặt bên cạnh tay Chúc Vưu, “Tay của cha còn lớn tay Chúc Vưu này.”
Chúc Vưu đưa tay ra, cầm khăn tay lau khô tay xong, mới cẩn thận siết chặt cổ tay Bùi Vân Thư.
Tay của hắn thật sự còn quá nhỏ, bây giờ vẫn chưa thể nắm trọn được cổ tay Bùi Vân Thư, nhưng hắn rất cố gắng, vòng qua xương cổ tay Bùi Vân Thư, dùng ngón tay nhỏ bé của mình ôm lấy.
“Cha vẫn gầy quá,” Hắn vừa so vừa nói, “Đợi con lớn hơn một chút nữa, là nắm được tay của cha rồi. Sau này Chúc Vưu lớn, tay Chúc Vưu sẽ to hơn tay của cha luôn, con sẽ nắm tay cha thật chặt, giấu hết tay cha trong lòng bàn tay con.”
Hắn vừa nói, vừa đi qua vòng qua nắm hết tay Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư buồn cười nói: “Vậy thì Chúc Vưu từ từ lớn nha.”
Tiểu Chúc Vưu liếc y một cái, chậm chạp hỏi: “Thế thì cha này, trước lúc con lớn, không cho cha để người ngoài nắm tay cha.”
Điệu bộ ra vẻ ta đây đó của hắn, chợt khiến Bùi Vân Thư có cảm giác như đang đối mặt với Chúc Vưu trưởng thành, làm y theo bản năng gật đầu, “Cha hứa với con.”
Vừa dứt lời, y mới phát hiện ra là có chỗ nào sai sai.
Nhưng tiểu Chúc Vưu không kìm được vui sướng nở nụ cười xán lạn với y, y liền bỏ chuyện đó ra sau đầu.
*
Trấn Nam Khê mới chào đón một gia đình, ngày đầu tiên đến đây đã rất bạo tay bỏ tiền ra thuê luôn một tòa trạch viện
Cả nhà chỉ có hai cha con, người cha dung mạo tuấn tú, đứa con cũng rất đẹp, ngày đầu đến Nam Khê, người trên trấn ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại ngắm nghía.
Bùi Vân Thư và tiểu Chúc Vưu hôm qua mới tới trấn Nam Khê, hai người ngủ một giấc ngon lành, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới mở mắt thức dậy.
Chúc Vưu bây giờ đang tuổi hiếu động thích chơi thích nghịch, Bùi Vân Thư đã lâu rồi chưa được thả lỏng như thế này, y vui vẻ chơi cùng với Chúc Vưu. Sau khi thức dậy thì ăn ít thứ, rồi dẫn Chúc Vưu đi làm một cái xích đu trong sân.
Tiểu Chúc Vưu chưa từng làm xích đu bao giờ, hắn ngồi xổm dưới đất đưa lưng về phía Bùi Vân Thư, mặt không đổi sắc nhìn chăm chăm vào ván gỗ và dây thừng nằm dưới đất, hắn cảm thấy như mình đã mất hết mặt mũi trước mặt cha rồi.
“Chúc Vưu?” Bùi Vân Thư sau lưng kêu, “Đưa cho cha một sợi thừng.”
Tiểu Chúc Vưu cầm lấy một sợi dây thừng đưa cho Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư mỉm cười khen hắn một câu, “Chúc Vưu có phải chưa từng thấy thứ này hay không?”
Tiểu hài tử lắc đầu, tội nghiệp nhìn Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư nói: “Thứ này thú vị lắm, chờ cha làm xong, sẽ dạy cách Chúc Vưu chơi như thế nào.”
Y không dùng pháp thuật, mà chỉ dẫn từng chút từng chút một, dưới trời xanh nắng ấm, không có gì phải lo lắng, chầm chậm làm xem như giết thời gian, cũng là chuyện tốt vô cùng.
Chờ Bùi Vân Thư làm xong xích đu, tiểu Chúc Vưu đã nằm nhoài trên bàn đá ngủ thiếp đi.
Bùi Vân Thư mỉm cười, cúi người ôm hắn lên, chậm rãi đi theo lối nhỏ trong viện trở về phòng. Vừa thả Chúc Vưu lên giường thì tiểu Chúc Vưu đã dụi mắt tỉnh lại, mềm mại nói: “Cha.”
“Cha đây, ” Bùi Vân Thư bèn cởi giày lên giường, ngủ cùng với hắn, “Chúc Vưu ngủ tiếp nữa đi.”
Chúc Vưu nằm nhoài trên ngực Bùi Vân Thư, bĩu môi đòi hôn hôn một cái, lại vòng tay ôm Bùi Vân Thư, nặng nề chìm vào giấc mơ.
*
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu làm quen với trấn Nam Khê rất nhanh, bởi vì tên Chúc Vưu ở trần gian rất lạ, nên Bùi Vân Thư bèn đặt cho hắn một cái tên, là Bùi Vân Tiêu.
Hôm nay đi câu cá, ngày mai đi giao du, cứ như thế du ngoạn thêm mấy ngày. Một ngày khi mặt trời lặn xuống tây, lúc Bùi Vân Thư mang theo Chúc Vưu trở về, khi đi bên đường tình cờ gặp được học trò ở trường tư thục trên đường về.
Trong đám học trò cũng có mấy đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, Bùi Vân Thư nhìn trong mắt, động trong lòng.
Ngày hôm sau, y cũng để Chúc Vưu vào trường học.
Chúc Vưu không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cũng không biết lễ nghĩa liêm sỉ, nhân cơ hội này vừa cho hắn đọc sách, vừa giúp hắn kết giao bằng hữu cùng lứa tuổi, lại còn có thể học được đôi chút đạo lý, đúng là nhất cử lưỡng thiện.
Ngày đầu tiên tiểu Chúc Vưu đến trường tư thục, hắn đứng nhìn bóng lưng dần xa của Bùi Vân Thư, nét mặt biến ảo không ngừng, đến khi không còn trông thấy Bùi Vân Thư nữa, mới quay người đi, trầm mặt bước vào trường.
Có vẻ đúng như suy nghĩ của Bùi Vân Thư, Chúc Vưu rất nhanh đã làm quen với rất nhiều đứa trẻ bằng tuổi hắn, mấy đứa nhóc hoạt bát bạo dạn, có lúc sẽ kéo nhau đến tiểu viện nhà Bùi Vân Thư, tìm Chúc Vưu rủ hắn ra ngoài chơi.
Chúc Vưu có lúc sẽ đáp ứng, cũng có lúc sẽ từ chối, nhưng Bùi Vân Thư vẫn thấy rất mừng, bởi vì y nhìn ra được, đường nhân duyên của Chúc Vưu tốt vô cùng, mấy đứa nhóc kia rất tín phục tiểu Chúc Vưu.
Những ngày nhàn nhã qua chừng hơn nửa tháng, hôm đó, lúc tiểu Chúc Vưu đang dùng cơm tối thì tâm thần có vẻ rất bất an.
Bùi Vân Thư không khỏi hỏi: “Con làm sao vậy?”
Tiểu Chúc Vưu ngẩng đầu nhìn y, nét mặt xoắn xuýt bứt rứt không yên, một lúc sau, hắn mới quyết định đặt bát xuống, úp vào trong ngực Bùi Vân Thư.
“Cha, mẫu thân Hổ Tử hỏi con, bà ấy hỏi mẫu thân của con có phải đã qua đời rồi hay không.”
Giọng nói rầu rĩ, rất không hài lòng.
Mẫu thân của Hổ Tử nổi tiếng khắp trấn là thích tác hợp cho phụ thân của người khác.
Bùi Vân Thư nghẹn lời, qua một chốc, mới nghĩ ra nên trả lời như thế nào: “Chúc Vưu không có mẫu thân.”
“…”
Y lúng túng vô cùng, làm sao cũng không thể nói được câu “ngươi chỉ có cha rồng”.
Tiểu Chúc Vưu trước mắt chính là Chúc Vưu, ngay trước mặt Chúc Vưu nói câu đó, nếu như sau này Chúc Vưu khôi phục, chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao?
Tiểu Chúc Vưu: “Cha rồng chính là mẫu thân của Chúc Vưu hả?”
Bùi Vân Thư cứ chần chừ do dự, nghĩ đi nghĩ lại, mới ngập ngừng gật gật đầu.
Tiểu Chúc Vưu siết chặt áo bào cha.
Hắn cúi đầu, không thể trông thấy rõ biểu tình trên mặt.
“Vậy cha… sẽ không cần Chúc Vưu sao?”
Bùi Vân Thư vội vàng ôm hắn vào lòng dỗ dành: “Sao lại như vậy được chứ? Chúc Vưu đừng nghĩ ngợi lung tung, cha là cha của con, sao cha có thể không cần con chứ?”
Trong giọng nói của tiểu Chúc Vưu cuối cùng cũng bật ra vài tiếng nức nở, “Vậy cha, cha đừng cưới mẫu thân cho Chúc Vưu.”
Bùi Vân Thư dở khóc dở cười, “Cuối cùng là con đang nghĩ gì vậy, ta nói muốn thành thân hồi nào?”
Y nhỏ nhẹ dỗ dành Chúc Vưu, sau cùng vẫn không biết tại sao hôm nay hắn lại bất ngờ nói như thế, nhưng chừng hai hôm sau, mẹ Hổ Tử tìm đến cửa, nói có dăm ba câu mà không câu nào không khen cô nương trong trấn tốt, lúc này Bùi Vân Thư mới hiểu ý của Chúc Vưu.
Y từ chối lòng tốt của mẹ Hổ Tử, “Ta có Vân Tiêu là đủ rồi.”
“Sao mà có đứa con trai thôi đã đủ được?” Mẹ Hổ Tử không hài lòng liếc y một cái, trách: “Ngươi còn trẻ, lại đẹp trai thế này, bây giờ không thành thân thì sau này phải làm sao? Chờ Vân Tiêu nhà ngươi lớn rồi, không phải chỉ lẻ loi có mình mình thôi à, đáng thương biết chừng nào.”
“Từ cô nương ở phía nam trấn, Triệu cô nương ở phía bắc, rất nhiều người ai cũng lặng lẽ tới bảo ta hỏi thăm ý ngươi, ngươi nói xem, Bùi công tử, toàn là cô nương tốt không thôi.”
Bùi Vân Thư thần sắc bất đắc dĩ, “Toàn là cô nương tốt, nhưng ta chưa chắc đã là phu quân tốt.”
Mẹ Hổ Tử cuống lên, lại khuyên bảo thêm một lúc lâu, đến khi sắp ra về cũng không thấy Bùi Vân Thư chịu nhả miệng, nàng chỉ đành thở dài, giả bộ tức giận nói: “Chờ đó, ngày mai ta lại đến quấy rầy ngươi.”
Mẹ Hổ Tử vừa bước ra khỏi cửa, còn chưa về tới nhà, đã bắt gặp Chúc Vưu đang đi ven đường. Chúc Vưu lẳng lặng nhìn nàng, vóc người nho nhỏ nhưng khi hắn đứng dưới ánh tà dương, dung mạo càng lộ vẻ phi phàm.
Mẹ Hổ Tử nói: “Vân Tiêu, giờ đã trễ rồi, mà con vẫn chưa về nhà à?”
Chúc Vưu ngẩng đầu nhìn trời, rồi mới nhìn sang mẹ Hổ Tử, nói: “Cha ta sẽ không cưới vợ, bất kỳ ai cũng không cưới.”
Mẹ Hổ Tử buồn cười, không quá để tâm, trả lời: “Con còn nhỏ, không biết có nữ tử trong nhà thì tốt thế nào, đến khi con tới tuổi của cha con, thì sẽ hiểu tại sao đại nương phải dụng tâm lương khổ. Đại nương là muốn tốt cho con và cha con, trong nhà thiếu hơi nữ tử, chẳng phải đến bữa cơm ăn cũng không thấy ngon đó sao?”
Giọng điệu của Chúc Vưu không đổi, hắn lặp lại một lần nữa, “Đại nương, đừng tới tìm cha ta nữa.”
Trong mắt của hắn chậm rãi nổi lên từng gợn sóng, đôi đồng tử dựng thẳng lúc ẩn lúc hiện, trên da, có vảy rồng dữ tợn mơ hồ hiển hiện, tiếng sóng biển hung bạo vỗ bờ càng lúc càng lớn hơn, mẹ Hổ Tử run rẩy đưa mắt nhìn qua nơi phát ra tiếng chỉ thấy có một dòng nước từ trong nhà tranh chảy tràn ra, cuốn ngôi nhà dâng lên, tưởng chừng như chỉ thoáng qua một cái chớp mắt sẽ vỡ tan.
Lại quay đầu nhìn, đã không còn thấy bóng dáng Chúc Vưu đâu nữa, mẹ Hổ Tử hắn chân mềm nhũn bước qua cửa nhà, đi vào, đã hoàn toàn bị dọa sợ đến nhũn người ngã xuống đất.
Chỉ thấy trong khắp sân nhà, nước tràn đầy khắp nơi, cao đến cẳng chân, trong nước là từng đôi nam nữ mà nàng đã tác hợp cho, khuôn mặt họ hung tợn, chìm trong máu như muốn nhào ập tới phía nàng.
Hổ Tử đứng ở dưới mái hiên, nghi hoặc kêu lên: “Mẹ?”
Mẹ Hổ Tử run lên một cái, máu đỏ ngập sân đã không còn, cảnh tưởng trước đó, ngỡ như là ảo giác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...