Vân Thanh chợt bừng tỉnh giấc, khi ngủ cứ trằn trộc mãi không yên.
Hắn không biết mình đã mơ thấy gì trong mộng, nhưng đến khi hắn tỉnh lại, ánh trăng vẫn còn trong sáng, trên trán phủ kín một lớp mỏng mồ hôi lạnh.
Hắn rất ít khi ngủ, hôm nay cũng chỉ bởi vì đã uống chút rượu, bất chợt tỉnh dậy, đã không thể nhớ được cảnh tượng trong mơ là gì.
Duy chỉ nhớ được trong cơn mơ có một đôi mắt, đôi mắt ấy rưng rưng nước, khóe mắt ửng đỏ, thật sự rất lay động lòng người, trông vừa đáng thương, lại vừa đáng yêu.
Vân Thành đi ra ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Trong đầu lại chợt lóe qua hình ảnh đôi mắt trong giấc mơ ban nãy.
Khi nãy sư đệ nức nở khóc năn nỉ hắn đừng đánh gãy chân y, ánh mắt cũng giống y như thế.
Hai tay hắn chắp sau lưng, lại không tự chủ được nghĩ, khi sư đệ bật khóc, thật sự là đẹp vô cùng.
*
Sáng sớm Bùi Vân Thư vừa mở mắt ra, đã lập tức nhớ lại chuyện say rượu đêm qua.
Y nằm lại trên giường điều chỉnh tâm tình của mình một hồi, mới giả vờ như không chuyện gì đi xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng, trông thấy Bách Lý Qua đang cầm sách đọc, nhưng không thấy Hoa Nguyệt và Chúc Vưu đâu.
“Hai người kia đâu?” Bùi Vân Thư hỏi.
“Chúc Vưu cần ngâm nước lạnh để tỉnh táo một chút, ” Bách Lý Qua để sách xuống, nở nụ cười ý vị thâm trường, “Nên Hoa Nguyệt dẫn hắn vào trong bí cảnh hồ tộc rồi.”
Tại sao cần phải ngâm nước lạnh?
Suýt chút nữa đã bật thốt hỏi ra miệng, nhưng lại bị cưỡng ép nuốt xuống.
Mặt Bùi Vân Thư chợt ửng đỏ, y ho nhẹ một tiếng, đè xuống cảm giác không dễ chịu trong lòng.
Sau khi y đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, Bách Lý Qua mới thở một hơi dài thăm thẳm, “Nhớ năm đó ta và Vân Thư bái đường ngay trong bí cảnh, ai ngờ đâu lại lòi ra một con giao long phá ngang, mạnh mẽ cắt ngang hai chúng ta.”
Bùi Vân Thư kinh ngạc với, “Ta bái đường với ngươi?!”
Bách Lý Qua trầm ngâm nói một câu, “Thất sách thất sách, ta lại quên mất chuyện ngươi không nhớ gì.”
“Lúc trước ngươi đang bận chuyện cho Chúc Vưu bái sư, nên ta chưa có cơ hội đi vào trong thức hải của ngươi xem thử,” Hắn nói, “Không bằng tranh thủ bây giờ, nhân lúc tên giao long thích phá rối với cả tiểu hồ tôn đều không có ở đây, Vân Thư, ngươi có đồng ý cho ta vào trong thức hải của ngươi không?”
Thức hải vô cùng quan trọng, đồng ý cho người khác đi vào trong thức hải của mình, chính là cầm mạng của mình bỏ vào trong tay người khác.
Bách Lý Qua rất biết săn sóc suy nghĩ người khác, Bùi Vân Thư còn chưa nói gì, hắn đã lập lời thề tâm ma, “Nếu như qua nhân cơ hội làm chuyện tiểu nhân, vậy thì đời này qua vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Không cần đến thế đâu, ” Bùi Vân Thư nhíu mày, “Nghiêm trọng quá rồi.”
Bách Lý Qua cười cười, “Lòng ta ngay thẳng, dù có thề độc hơn nữa, thì có gì phải sợ đâu? Huống chi Vân Thư ngươi lại đẹp như vậy, vốn nên được hồ ly chúng ta quý trọng.”
Bùi Vân Thư cười lắc đầu, y nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn lại, nhắm chặt mắt, nói: “Vậy thì qua đây đi.”
Bách Lý Qua bày xuống tầng tầng kết giới, mới thận trọng đưa tay đặt lên trên trán Bùi Vân Thư, vận linh lực, đi vào bên trong thức hải của y kiểm tra.
Chỉ là hắn vừa mới tiến vào thức hải của Bùi Vân Thư, thì có người đã phá kết giới của hắn, từ trên không trung chợt vọt vào, Bách Lý Qua bị một chưởng đánh bay ra, hắn che ngực hóa trường thương ra chống xuống đất.
Hắn nâng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vô Vong Tôn giả – kẻ đã thu hắn vào trong tháp trấn yêu – đang ôm lấy Bùi Vân Thư, một tay phủ trên trán Bùi Vân Thư, dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Mắt Bùi Vân Thư vẫn đóng chặt, như là không hề phát hiện ra có gì khác thường.
Vô Vong Tôn giả đã đi vào thức hải của Vân Thư!
Chỉ mới nhìn một cái thôi, Bách Lý Qua đã giận tái mặt, hắn nhịn xuống cảm giác đau đớn trong lồng ngực, trường thương cuốn gió bay lượn, hướng thẳng về Vô Vong Tôn giả, “Là ngươi phong bế ký ức của Vân Thư?”
Tay Vô Vong Tôn giả vẽ một đạo linh phù trong không khí, lá phù phóng về phía Bách Lý Qua, Bách Lý Qua tránh đi, nhưng phù lại đuổi theo hắn.
Sau khi Vô Vong Tôn giả ra tay xong, ánh mắt lại chuyển sang mặt Bùi Vân Thư, linh lực đã tiến vào thức hải của Bùi Vân Thư, nhìn thấy được chuyện hôm qua.
Hắn nhìn thấy Bùi Vân Thư ôm cổ của tên đệ tử mới đến, tựa vào trong ngực kẻ đó đỏ mắt rơi lệ, thấy được đôi mắt ẩn tình của y, thấp giọng mềm mại gọi một tiếng “tiểu sư đệ”.
Vô Vong Tôn giả cụp mắt, bàn tay đang đặt trên trán Bùi Vân Thư thoáng run lên một cái, sắc thái trên mặt càng lúc càng lạnh hơn.
Hắn phải chịu bao nhiêu dằn vặt như vậy, nhưng những kẻ khác lại có thể dễ dàng ôm y vào lòng.
Lúc còn là Vân Vong thì hắn cũng chưa từng được nghe Bùi Vân Thư dùng giọng điệu như vậy gọi hắn bao giờ.
Vô Vong Tôn giả ôm Bùi Vân Thư, hắn đi đến trước mặt Bách Lý Qua, nói với hồ yêu: “Ta không thể giết ngươi.”
Bách Lý Qua gắng gượng đứng lên dưới tác dụng của linh phù, khóe mắt hơi xếch lên của hắn chứa đầy lửa giận đang cố ghìm lại, “Mang tiếng Tôn giả, mà chỉ biết làm mấy chuyện xấu xa!”
Vẻ mặt Vô Vong Tôn giả vẫn bình thản không gợn sóng, hắn nhìn thật sâu vào Bách Lý Qua, rồi ôm Bùi Vân Thư đứng dậy bay đi.
*
Bay thẳng một đường đến Tư Quá Nhai, nơi cấm đoán đệ tử, Vô Vong Tôn giả mới thả Bùi Vân Thư vào dòng nước suối lạnh lẽo, thác nước cách đó không xa bắn lên vô số giọt nước, văng lên y phục của hắn và Bùi Vân Thư.
Hắn thu tay về, qua một chốc, mi mắt Bùi Vân Thư khẽ run run, từ từ mở mắt ra.
Y phục và tóc của y dính trên người, áo bào vẫn trắng tinh như trước, sắc mặt như tuyết. Vô Vong Tôn giả nhìn y, thức hải lập tức rối loạn, chẳng khác gì cực hình trên thân thể, cho dù không được thấy y, thì vẫn là đau đớn dằn vặt không dứt.
Chỉ là một chữ tình mà thôi, sao lại gian nan đến thế.
“Ta đã khóa đi ký ức của ngươi, ” Vô Vong Tôn giả nói, “Ngươi có muốn biết đó là ký ức gì không?”
Hàn đàm lạnh buốt, sắc môi của Bùi Vân Thư chuyển xanh, y nhìn Vô Vong Tôn giả, gật đầu, “Đệ tử muốn biết.”
“Nhưng một khi biết rồi, những ký ức đó cũng chỉ để tăng thêm tâm ma của ngươi, cản trở ngươi tu hành, ” Vô Vong Tôn giả đưa tay vuốt nước đọng trên tóc y, che thống khổ trong con ngươi, “Không bằng để ta rút đi tình căn của ngươi.”
Miễn cho ngươi đau khổ, cũng để cho ta hết hy vọng.
Con ngươi của Bùi Vân Thư co rụt lại, nhưng y còn chưa kịp nói gì, tay Vô Vong Tôn giả đã che trước mắt y, khiến y lập tức lịm đi.
Tay Vô Vong Tôn giả lướt qua viền mặt Bùi Vân Thư, chậm rãi, nhẹ nhàng, mềm mại.
Tu chân giới cá lớn nuốt cá bé, không chỉ có hắn, mà cả mấy tên đệ tử của Lăng Thanh kia, thậm chí là con hồ ly hay con giao long kia, nếu bọn chúng đã muốn cưỡng ép, thì e là Bùi Vân Thư không thể tránh được.
Vô Tình đạo giày vò người, cho dù là không tu Vô Tình đạo, một đoạn tình căn mà thôi, cũng không có ảnh hưởng gì tới Bùi Vân Thư.
Khi y đã biến vô tình rồi, thì thống khổ sẽ do người khác hứng chịu.
Vô Vong Tôn giả điểm nhẹ một cái lên trên trán Bùi Vân Thư, lại chậm rãi vẽ phù chú.
Mỗi nhất cử nhất động của hắn đều rất chậm, đến khi sợi tơ tình được rút ra, Vô Vong Tôn giả ngẩn ngơ nhìn sợi tơ màu trắng sữa, trong lòng như có một con dao cùn di đi di lại.
Từ nay về sau, Bùi Vân Thư sẽ không còn bị những ký ức đó ảnh hưởng nữa, cũng sẽ không còn mang bất cứ một tình cảm gì với người trong sư môn nữa.
Dù là hắn, dù là tên đệ tử mới đến kia, hay là bất kỳ ai khác đi chăng nữa.
Tất cả đối với Bùi Vân Thư mà nói, chỉ còn là khói mây thoảng qua.
Đã không có tình cảm thì sẽ chẳng còn đau khổ, lúc đó sẽ chỉ một lòng chuyên tâm tu hành, đến khi tu vi cao thâm, thì có thể tự do đến đi khắp thế gian này.
Đây không phải mong muốn của Bùi Vân Thư hay sao?
Sợ là, sau này, kể cả là đối với hắn, thì y cũng chẳng còn thù hận gì nữa.
Tay Vân Vong Tôn giả chợt run rẩy, bất ngờ bóp đứt nửa đoạn tơ tình, một nửa kia bay trở về trong đầu Bùi Vân Thư, nửa đoạn trên tay, thoáng cái đã tiêu tan theo gió.
Vô Vong Tôn giả sững sờ nhìn lòng bàn tay mình, rồi lập tức ngước lên chăm chú nhìn Bùi Vân Thư.
Tơ tình chỉ được động một lần, thế này… là ý trời hay sao?
*
Dòng nước từ trên đầu lao xuống, trong Tư Quá Nhai không có một tiếng chim kêu.
Bùi Vân Thư chậm rãi mở mắt ra, linh khí quay vòng một lần lại một lần, nội đan của Tứ Nguyệt Tuyết Thụ ngậm trong mình uy thế giao long, giúp cho tốc độ tu luyện của y tăng lên rất nhanh.
Y ngước mắt, nhìn thấy sư tổ đang đứng bên bờ, không khỏi hơi run run, “Sao sư tổ lại ở đây?”
Trên mặt y không có nửa phần dị thường, không biết Vô Vong Tôn giả xuất phát từ tâm tư gì, sau khi rút đi nửa đoạn tình căn của y, thì khôi phục lại ký ức đời này cho y.
Nhưng những đau khổ của đời trước, hay cả chuyện Bùi Vân Thư đã bóp nát mộc bài tông môn, hắn lại giấu đi hết, chỉ vì lo khi y biết mình không còn ràng buộc nào nữa, sẽ thật sự rời khỏi tông môn.
“Hộ ngươi tu luyện, ” Vô Vong Tôn giả nói, “Làm sao?”
Bùi Vân Thư từ trong nước đứng lên, y đạp lên mặt nước, chậm rãi đi về bên bờ, “Trong Tư Quá Nhai đúng là rất yên tĩnh, thích hợp để tu luyện.”
Y vừa đi đến bờ, y sam cũng vừa đúng lúc khô ráo, Vô Vong Tôn giả nhìn từng hành động của y, không khỏi bước về phía trước đi hai bước, “Ngươi có cảm nhận được có gì khác lạ không?”
Bùi Vân Thư đáp, “Không có.”
Tay y mở ra, Thanh Việt kiếm lập tức bay đến lòng bàn tay y, y bước lên Thanh kiếm, thi lễ với sư tổ, “Sư tổ, đệ tử đi về trước.”
Vẻ mặt Bùi Vân Thư không có một chút cảm xúc nào, thờ ơ lạnh lùng như băng, Vô Vong Tôn giả đứng ngẩn ngơ tại chỗ nhìn bóng lưng y rời đi, bên khóe môi có một dòng máu tươi chảy xuống, hắn ngơ ngác nhìn Bùi Vân Thư biến mất ở ngay trước mắt mình.
Nửa đoạn tơ tình đã cắt đi kia, thật sự cũng đã cắt luôn cả chính hắn.
Đau đớn lại bắt đầu mạnh mẽ đay nghiến cõi lòng, Vô Vong Tôn giả nuốt xuống vị máu tanh nơi cổ họng, nhìn quanh Tư Quá Nhai rộng lớn hiu quạnh, thầm cười khổ.
Hắn thế mà, thế mà có hơi… hối hận.
*
Trên Thanh Việt kiếm, Bùi Vân Thư che đi thần thái trong mắt, tỉ mỉ suy tư về đoạn ký ức mới được khôi phục.
Hồi lâu, y mới thầm nói một tiếng với Tứ Nguyệt Tuyết Thụ trong cơ thể: “May là có ngươi.”
Tứ Nguyệt Tuyết Thụ được bao bọc bởi kim quang lấp lánh xoay tròn một vòng, nếu không có nó phân ra một tia linh khí giả làm tình căn, e là ngay cả chính Bùi Vân Thư cũng không biết mình sẽ trở thành con người như thế nào nữa.
Sư môn trong ký ức không có gì khác lạ, nhưng nếu đã không có gì khác lạ, hà cớ gì phải phong ấn ký ức của y, còn muốn rút đi tình căn của y.
Bùi Vân Thư thu liễm lại thần sắc trên mặt, trên đường quay trở lại Tam Thiên phong đã nhìn thấy từ xa xa có một con giao long bay lên trời, sát khí hung mãnh, đang phóng thẳng về hướng chân trời.
Thanh Việt kiếm tăng nhanh tốc độ, Bùi Vân Thư cất cao giọng: “Vân Tiêu!”
Giao long quay đầu lại nhìn thấy y, trong nháy mắt đã biến thành hình người, vọt về phía Bùi Vân Thư, chỉ qua một cái chớp mắt, đã ôm chặt Bùi Vân Thư vào lòng.
Cái ôm chặt chẽ ấm áp, trên mặt Bùi Vân Thư chợt dâng lên ý cười, nhưng lập tức đã rút đi, sắc mặt y lạnh nhạt mang theo Chúc Vưu trở về trong viện, trông thấy Hoa Nguyệt và Bách Lý Qua đang lo lắng đứng chờ.
Bách Lý Qua bị thương, đang tĩnh tọa điều tức, thấy y trở về, vẻ mặt mới buông lỏng, “Vân Thư, ngươi có bị làm sao không?”
Bùi Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, “Không sao.”
Bách Lý Qua nhíu mày, cẩn thận nhìn y, rồi nói với Chúc Vưu: “Ngươi cái tên Yêu Vương này, còn không nhanh chóng bày kết giới ra đi?”
Chúc Vưu vung tay lên, một đạo kết giới liền lên, Bùi Vân Thư ngồi xuống một bên, đột nhiên nở nụ cười.
“Mấy ngày nay tu hành đàng hoàng, đợi đại hội tu chân đến rồi thì cùng nhau xuống núi thôi.”
Tất cả chợt sửng sốt, cùng nhìn chằm chằm về phía y
Bùi Vân Thư ôm Hoa Nguyệt đặt lên trên đùi, vuốt ve tai hắn, quay sang hỏi Chúc Vưu: “Nếu như ngươi muốn hóa rồng, còn cần phải thay da mấy lần nữa?”
Chúc Vưu, “Ba lần.”
Bùi Vân Thư trầm tư, Chúc Vưu bất chợt nói: “Sẽ càng lúc càng biến nhỏ hơn.” Nguồn:
Bùi Vân Thư sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Chúc Vưu cũng đang nhìn y, trong con ngươi đen láy của hắn rọi bóng khuôn mặt Bùi Vân Thư, giọng điệu nhàn nhạt, phảng phất như lời đang nói không phải là nhược điểm trí mạng của mình vậy, “Ta sẽ càng lúc càng biến nhỏ hơn.”
“…” Bùi Vân Thư đưa tay lên, chợt nghiêng người qua, hạ một cái hôn lên sừng rồng của hắn, “Nhỏ cỡ nào?”
Giao long ngoan ngoãn để y hôn, khóe môi nhạt màu lặng lẽ cong lên, “Nhỏ cỡ này.”
Tay hắn chỉ chỉ lên trên mặt bàn, độ dài tầm này, cũng chỉ cỡ một con rắn bình thường.
Không biết Bùi Vân Thư nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Vẫn là đen kịt cả người?”
Nhỏ cỡ một con rắn như vậy, lại đen thui, hình như có hơi bắt mắt quá mức.
“Sẽ đổi,” Chúc Vưu nhìn Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt ngồi một bên đang chăm chú lắng nghe, đột nhiên không muốn nói tiếp nữa, “Chỉ cho một mình ngươi nhìn thôi.”
Bùi Vân Thư ngẩn ra, không nhịn được nở nụ cười.
Nếu như là Chúc Vưu, thì cho dù có là rắn, thì cũng không còn đáng sợ nữa.
Bùi Vân Thư không biết loại tâm tình này có phải cũng do bị bột phấn ảnh hưởng hay không, nhưng vào thời khắc này, y thật sự thật sự vô cùng vui vẻ.
Hoa Nguyệt thấy y cười, dùng móng vuốt ôm lấy tay Bùi Vân Thư, kêu vài tiếng, Bùi Vân Thư nghe không hiểu tiếng kêu của hắn, trong lòng hơi động, trong tay tràn ra linh lực, thử chữa cho Hoa Nguyệt.
Sau khi khôi phục ký ức, y mới hiểu được nội đan còn có thể dùng như vậy.
Hoa Nguyệt hưởng thụ nằm trên đùi y, lấy một trái linh quả từ trong bí cảnh hồ tộc ra gặm, ai cũng không được thoải mái như hắn.
“Không cần phải mất công lãng phí linh lực, ” Bách Lý Qua cười một tiếng, ngăn y lại, “Hồ ly tổn hại một cái đuôi, qua ít ngày nữa thì đã có thể từ từ khôi phục rồi, nếu Vân Thư ngươi đã nói là chúng ta nhân mấy ngày đại hội tu chân để xuống núi, tiểu hồ tôn cứ như thế này, trái lại có khi còn bớt gây thêm phiền.”
Hắn đang nói, lại chợt thấy ngạc nhiên: “Sao lại đột nhiên muốn xuống núi rồi, chẳng lẽ là đã nhớ ra gì rồi?”
Bùi Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc đầu, cười, “Một phần thôi.”
“Vậy hẳn là ngươi đã nhớ chuyện thoát ly sư môn rồi, ” Bách Lý Qua rồi, “Mỹ cảnh trong thế gian này nhiều đến thế, mỹ nhân mỹ thực cũng nhiều, hà tất phải nhốt mình trên một đỉnh núi nho nhỏ thế này.”
Bùi Vân Thư trầm mặc chốc lát, “Ta đúng là đã thoát ly sư môn sao?”
Bách Lý Qua kinh ngạc, hắn nhìn qua tiểu hồ tôn, rồi lại nhìn sang Chúc Vưu, “Các ngươi chưa nói chuyện đó với Vân Thư?”
Giao long và hồ ly cùng lắc đầu.
Bách Lý Qua: “…ta đánh giá cao các ngươi quá rồi.”
Bùi Vân Thư cười.
Nếu như y thật sự đã thoát ly sư môn rồi, nhưng trong đầu lại không có sự kiện này, vậy chắc là do sư tổ không muốn y nhớ lại.
Vậy thì cứ coi như sư tổ cho rằng nửa đoạn tơ tình kia là thật đi.
Hắn tự tiện nói muốn lấy là lấy, muốn cắt là cắt, muốn phong ấn ký ức của y là phong ấn. Nếu như sư tổ đã muốn cắt đi nửa đoạn tình căn của y, thế thì cứ để hắn nghĩ là đã đứt rồi đi, chỉ là đoạn tình đã đứt kia, chỉ có mỗi sư môn mà thôi.
Chúc Vưu ngồi một bên bỗng nhiên phất phất ống tay áo, một dòng nước liền nhắm vào không trung tấn công đến, sau khi đánh tan vùng không đó, giọng nói hắn lạnh xuống, “Có người đang nhìn lén ngươi.”
Bùi Vân Thư cau mày, ngưng thần nhìn qua.
Đột nhiên ngay nơi đó hiện ra một đóa mẫu đơn kiều diễm, hoa như to bằng một cái chậu rửa mặt nhỏ, tươi như mới nở, trên mặt cánh hoa còn ngậm lấy giọt nước, bỗng dưng bay về phía Bùi Vân Thư, còn chưa kịp tới trước mặt, đã biến thành một vị mỹ nhân kiều diễm như hoa.
Mỹ nhân mặt phấn mỉm cười, thân mang lụa mỏng, khuôn mặt kia, lại có năm phần giống với Bùi Vân Thư.
Ánh mắt Bùi Vân Thư lạnh lẽo, Thanh Việt kiếm xuyên qua ngang trời, mỹ nhân lại biến thành một đóa mẫu đơn, cánh hoa bay xuống, mẫu đơn cũng rơi xuống đất.
Theo mẫu đơn cùng đồng thời rơi xuống, còn có một cái hộp gỗ nho nhỏ.
Bùi Vân Thư điều khiển hộp gỗ bay lại đây, mở ra xem, bên trong chỉ có một quyển sách dày.
Y khẽ cau mày, lấy sách ra, đặt lên bàn người, bên cạnh cũng hiếu kì tiến tới, muốn xem bên sách này có nội dung gì.
Bùi Vân Thư cách khăn tay, lật mở trang đầu tiên.
Mắt thấy trên trang giấy là một bức tranh xuân cung đồ sắc thái mỹ lệ rực rỡ, trong tranh là cảnh sa đỏ trải đầy giường, có một người thân mang một tấm lụa mỏng, đang vì nam tử bên giường mà thoát đi y phục.
Lại lật một trang nữa, chỉ thấy hai nam tử đang điên loan đảo phượng trên giường, nam tử phía dưới kia đang mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện ra nét ửng đỏ câu nhân, môi chỉ nhạt hơn chu sa một chút, nhợt nhạt vài nét bút đã mang phong vận đầy hấp dẫn, chính là dáng vẻ của Bùi Vân Thư.
Cả một quyển sách, vậy mà toàn là tranh xuân cung đồ của Bùi Vân Thư và Trâu Ngu.
__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...