Nghe được câu truyền âm này của y, Chúc Vưu dùng vẻ mặt không gợn sóng cúi đầu xuống nhìn y.
Con ngươi đen láy bình tĩnh không lay động, Bùi Vân Thư rời khỏi người hắn, thấy ánh mắt của hắn, chợt có cảm giác như mình đang bắt nạt hắn vậy. Y không kìm được lòng mình giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào thái dương Chúc Vưu, “Phải ngoan.”
Ngón tay y hơi điểm nhẹ, lạnh lẽo mới kéo tới vội vàng rút đi, ánh mắt Chúc Vưu dừng trên môi Bùi Vân Thư, qua một chốc, mới thấp giọng “ừ” một tiếng.
Hai người họ đứng cùng một chỗ với nhau, trông thật sự rất xứng đôi vừa lứa, tứ sư đệ dạo gần đây vẫn luôn lạnh lùng im lặng, trên khóe môi lại đang mang nụ cười.
Ngày ấy Vân Cảnh chạy từ đại điện ra đuổi theo y, tay còn chưa kịp chạm đến bả vai Vân Thư sư đệ, đã bị Thanh Việt kiếm vẽ một đường máu trong lòng bàn tay.
Vân Cảnh nhìn Bùi Vân Thư, lại nhìn sang vị sư đệ mới đến, mắt khẽ buông xuống.
Sư đệ nói y không thích người ngoài chạm vào mình, nhưng giờ khắc này rõ ràng là, tay của người sư đệ mới đến đó, đang khoác bên hông tứ sư đệ.
Là không thích người ngoài chạm, hay là không thích hắn chạm?
*
Đại hội thu đồ vừa kết thúc, Bùi Vân Thư liền đi theo sư huynh ba người dẫn theo Chúc Vưu đi xuống dưới chân núi.
Tam sư huynh bay đến thành Khánh Hoà, đào dưới gốc cây liễu bên hồ ra mấy hũ rượu, sau khi mang rượu về, trông thấy Bùi Vân Thư thì cười nói: “Mới ngày nào ta còn nói đào rượu ra cho đệ uống, ai ngờ sau đó lại…”
Hắn mới nói được một nửa, bỗng nhiên lại dừng miệng, trầm mặc trong chốc lát, rồi xoay người trở về lấy chén uống rượu.
Bọn họ ngồi trong hậu viện của quán rượu, trả đủ tiền cho ông chủ, cơm nước dọn lên rất gọn gàng nhanh chóng, Bùi Vân Thư nghe nửa câu như thế, trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhưng không có ý định hỏi ra, cầm đũa, gắp một đũa thịt gà cho Chúc Vưu.
Chúc Vưu vân đạm phong khinh ngồi xuống, vờ vịt đến là không dính bụi trần, đến khi Bùi Vân Thư nói với hắn, “Ăn đi.”
Hắn mới động đũa, chỉ là động tác cầm chiếc đũa trông khá ngốc.
Tam sư huynh cầm chén uống rượu đến, nhị sư huynh liền bưng rượu lên bàn, đổ đầy rượu cho từng bát.
Rượu này không biết là tam sư huynh ủ từ khi nào, trong suốt óng ánh, rượu vừa mới khỏi bình, một làn hương nồng đậm mùi rượu lập tức lan tỏa đầy trong sân.
Bùi Vân Thư rất ít khi uống rượu, sau khi rượu đã vào tay, khẽ khàng nếm thử một ngụm, cảm thấy vị không tệ, bèn uống luôn một ngụm lớn.
Tam sư huynh ngồi một bên không kịp ngăn cản, dở khóc dở cười, “Sư đệ, rượu ta ủ hậu kình mạnh lắm, đệ đừng uống quá chén.”
Chúc Vưu dừng đũa, không ăn thịt nữa, hắn nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, ánh mắt hơi toả sáng, tựa như đang chờ đợi một cái gì đó.
Quả nhiên, chẳng qua bao lâu, Bùi Vân Thư đã ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chén rượu, hai mắt vô thần.
Y cúi đầu nhìn chén rượu, dường như trong chén rượu có thứ gì đó thú vị lắm, người ngoài gọi y, y như chẳng nghe thấy gì, một lọn tóc đen theo động tác của y mà rũ xuống vào trong chén rượu.
Đại sư huynh là người đầu tiên phát hiện ra y không đúng, hắn đi tới, định đỡ Bùi Vân Thư đứng lên, nhưng Bùi Vân Thư chợt nghiêng đầu liếc sang hắn.
Mắt y đỏ ngầu, mặt cũng đỏ, trong mắt là mê mang, đến khi nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, lại vô ý thức rụt người ra sau trốn đi, trốn vào trong ngực Chúc Vưu.
Đại sư huynh im lặng nhìn y tránh mình, cụp mắt nhìn xuống hai tay đang vươn ra của mình.
Tay Chúc Vưu vòng quanh người y, vén gọn tóc hai bên mặt Bùi Vân Thư, ngửi ngửi mùi rượu trên môi y, cuối cùng cũng không hôn lên môi của y ở trước mặt các sư huynh đệ.
“Sư đệ,” Đại sư huynh hỏi, “Có phải là đệ uống say rồi hay không?”
Bùi Vân Thư không trả lời, y lại đảo mắt nhìn xung quanh mình, lúc nhìn đến tam sư huynh thì chợt sững người, khi nhìn đến nhị sư huynh thì cả người lại run lên, kéo tay áo Chúc Vưu hòng muốn chui vào bên trong, dáng vẻ đó, như bị dọa sợ đến kinh hãi vậy.
Nhị sư huynh vô thức đứng dậy, “Vân Thư?”
Bùi Vân Thư cứng đờ người, y sững sờ nhìn qua, Vân Thành cũng đang không hiểu là có chuyện gì, lại nghe y hỏi: “Sư huynh, vì sao huynh lại muốn đánh gãy chân của đệ?”
Vân Thành ngơ ngác.
“Hồi nào…” Cổ họng của hắn khô khốc, “Ta đánh gãy chân của đệ hồi nào.”
Bùi Vân Thư nghe thấy câu này, lại im lặng không nói.
Rõ ràng y không nhớ rõ thứ gì, nhưng câu hỏi đó, chẳng cần y phải ghi nhớ trong đầu, ngay từ trong bản năng, đã có thể hỏi đi hỏi lại trăm ngàn lần, như là dồn nén mấy chục năm rồi mới có thể nói ra vậy.
Thậm chí khi vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã theo đó mà im lặng rơi xuống.
Y không tiếng động bật khóc, Chúc Vưu kéo y ôm vào trong ngực mình, lồng ngực vừa khéo bị Bùi Vân Thư lấp kín, dùng ống tay áo lau đi lệ trên mặt Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn hắn, rồi xoay người nhào vào trong ngực của hắn, giơ tay ôm cổ hắn.
“Giao Giao, ” Nước mắt của y lưu lại trên cổ hắn, oan ức và tuyệt vọng vô tận từ trong tan vỡ đổ xuống tràn ra, “Giao Giao.”
Chúc Vưu vòng tay sau y, để tay đỡ sau đầu y, “Ừm.”
Vân Thành nhìn cảnh tượng này, trong lòng chợt dâng lên một luồng cảm giác hoang đường xen lẫn với hốt hoảng, hắn nắm chặt tay, coi câu nói kia như một lời nói mơ sau khi say của Vân Thư sư đệ. Dụng hết toàn lực mới khóe môi mới có thể kéo ra một vệt cười như bình thường, đi về phía Chúc Vưu, muốn ôm Bùi Vân Thư từ trong lồng ngực của Chúc Vưu ra, “Sư đệ, vào trong lòng của sư huynh này, không nên dọa tiểu sư đệ mới tới hôm nay.”
Chúc Vưu tránh đi, né tay hắn ra.
Bùi Vân Thư ngẩng đầu lên từ trên vai giao long, y nhìn Vân Thành, nhìn một hồi, mỉm cười.
Mang theo lấy lòng và sợ hãi, khi nói chuyện còn mang theo một mùi rượu nồng nàn, dùng dáng dấp mềm mại nhất, nói ra câu nói tưởng như thiên đao vạn quả cắt vào lòng người, “Sư huynh, gãy chân đau lắm.”
“Vân Thư van cầu huynh, huynh đừng đánh gãy chân của đệ nữa, có được hay không?”
Hô hấp Vân Thành hơi ngưng lại.
*
Gió đêm thổi sàn sạt, minh nguyệt treo lơ lửng trên không trung.
“Giao Giao, ” Bùi Vân Thư chọt chọt lên mặt Chúc Vưu, thầm không biết tại sao mà lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, “Gọi ta là phu quân.”
Chúc Vưu nghiêng đầu nhìn y, phối hợp theo y, gọi: “Phu quân.”
Bùi Vân Thư nhất thời cười rộ lên, y nâng mặt Chúc Vưu, hôn một cái thật kêu lên môi phu nhân của mình, “Chúc Vưu ngoan.”
Biểu tình của Chúc Vưu bình thản, nhưng yêu văn nhưng trong nháy mắt đã hiện lên, hắn liếm thử một chút vị rượu trên môi, nói: “Còn muốn nữa.”
Hắn đã sớm hất các vị sư huynh ra xa xa, giữa không trung chỉ có hắn và Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư sau khi uống say thật sự rất nghe lời, thấy phu nhân đã nói như vậy, y liền ôm đầu Chúc Vưu, hôn một đường thẳng đến giữa sườn núi Tam Thiên phong.
Tốc độ của Chúc Vưu càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp bay xuyên qua từ hai con hồ ly đang ngắm trăng trong viện, ôm Bùi Vân Thư bay thẳng vào phòng ngủ.
Lông cả người Hoa Nguyệt dựng lên, một lát sau mới lấy lại được tinh thần, sau khi biết được làn gió vừa mới đi qua chính là Chúc Vưu và Vân Thư mỹ nhân, hắn lập tức ném cục thịt gà mới gặm được một nửa, chạy đến cửa trước phòng ngủ, móng vuốt cào lấy cửa phòng, gào thét lên từng tiếng.
Không được! Phải bảo vệ nguyên dương!
Giao long động tình, thật sự đến cả hồ ly còn bị doạ sợ! Vân Thư mỹ nhân làm sao chịu được!
Bách Lý Qua ung dung thong thả ăn xong đùi gà trên tay, lại như gió cuốn mây tan mà nuốt hết mấy con gà còn lại vào trong bụng, rồi mới ưu nhã lau khóe miệng, đi tới trước cửa phòng ngủ.
“Chúc Vưu,” Hắn nhỏ nhẽ khuyên bảo, “Ngươi đã nói là làm phu nhân của Vân Thư, vậy thì làm cho đúng bổn phận phu nhân của ngươi, không cần làm luôn của nghĩa vụ của phu quân. Nếu để ta biết ngươi bắt nạt Vân Thư, cho dù mấy con yêu quái kia đã nhận ngươi làm vương, thì ta cũng phải thử tạo phản một hồi xem sao.”
Trong phòng vang lên lách cách, tiếng đồ sứ rơi xuống một món lại một món.
Bách Lý Qua trầm ngâm, “Ngươi còn nhớ chuyện mà Lão Yêu trong tháp trấn yêu kể không?”
Vừa dứt câu, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, bên trong, Chúc Vưu từ trên giường lui xuống, tháo rèm che xuống, che kín Bùi Vân Thư đang y sam bán hở nằm giữa giường lại.
Bùi Vân Thư: “Giao Giao?”
Chúc Vưu nhịn đến hai mắt đều đỏ, hắn ngồi ở một bên, phiền muộn đáp một tiếng. Nguồn:
Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy cái cổ bị hắn gặm đến chỗ nào cũng đau, nhưng mí mắt y thật sự càng lúc càng trĩu nặng, cuối cùng nhẹ nhàng khép lại, ôm chăn ngủ thiếp đi.
Chúc Vưu nhìn mình một hồi, oan ức đến sừng rồng cũng đã mọc ra, mọi huyết dịch trong cơ thể, đều như sắp sôi trào cả lên.
Ngoài cửa phòng, Hoa Nguyệt nhìn Bách Lý Qua, trong miệng không ngừng réo lên.
Bách Lý Qua thở dài một hơi thật sâu, “Cũng là một câu chuyện làm cho người ta thổn thức không thôi.”
Hoa Nguyệt lại kêu một tiếng.
Bách Lý Qua lắc lắc đầu, “Trong tháp trấn yêu có một con trâu yêu, Lão Ngưu có một người bạn đời, một ngày nọ, trong lúc nhất thời hưng phấn, đang cùng bạn đời phiên vân phúc vũ thì lại bất ngờ không nhịn được biến thành nguyên hình… nguyên hình của hắn thiên phú dị bẩm hơi quá mức, người bạn đời đó, mạnh mẽ hi sinh ném mạng trên giường.”
Huống chi rắn, giao, rồng mấy tộc này cộng lại, nếu mà bàn về thiên phú dị bẩm, sợ là không kẻ nào có thể so được với bọn chúng.
Nếu như mà…
Bách Lý Qua không nhịn được suy tư tưởng tượng một phen, không khỏi rùng mình một cái.
Hôm ấy lúc Lão Ngưu kể xong câu chuyện năm nào, thì Chúc Vưu một mình núp trong góc xó, bây giờ nhắc lại chuyện đó, quả nhiên hắn ngừng lại ngay. Xem ra Chúc Vưu cũng nhớ rất rõ rãng.
Thế nhưng bản tính rồng đã là phóng đãng vô cùng, nhất thời thì còn có thể nhịn được, nhưng lại không nghẹn được một đời, nếu như không có biện pháp vẹn toàn đôi bên, kẻ bị tội thật sự không biết là Vân Thư hay là chính Chúc Vưu nữa.
Vẫn là hồ ly mới ổn nhất, Bách Lý Qua thầm than thở trong lòng, không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, đúng cỡ vừa vặn thích hợp.
__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...