Sư tổ cứ đứng bên vách núi, hắn nhắm mắt lại, như là thà ngã xuống vách núi, cũng không muốn liếc mắt nhìn Bùi Vân Thư một cái.
Gương mặt hắn như hoa đào, nhưng nét mặt lại lạnh lùng như ngọn thanh đang bên tượng Phật cổ, khí chất như tiên nhân hạ phàm, khi hắn dùng biểu tình đó để nhìn Bùi Vân Thư, trong miệng đó còn lẩm nhẩm Thanh Tâm Chú, khiến Bùi Vân Thư cảm thấy hoang đường vô cùng.
Ánh mắt Bùi Vân Thư dời từ trên người sư tổ sang vách núi đằng sau hắn.
Vách đá cao vạn trượng, đối với tu sĩ cũng chẳng tính là gì, huống chi là sư tổ ở Phân Thần Kỳ.
“Sư tổ,” Y buông mắt, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng râm trên bọng mắt, “Đệ tử muốn biết cái tháp đó là gì.”
Vô Vong Tôn giả vẫn còn đang đọc Thanh Tâm Chú.
Giọng nói của hắn như băng, biểu tình như tuyết, dường như đến ngay cả lời của Bùi Vân Thư, cũng đã bị Thanh Tâm Chú ngăn cách ở bên ngoài.
Cuối cùng Bùi Vân Thư cũng đã quay lưng rời đi.
Sau khi y đi rồi, Vô Vong Tôn giả mới dám mở mắt ra, hắn nhìn chỗ mà Bùi Vân Thư đứng ban nãy, chỉ mới đưa mắt sang thôi, đã không dám đảo lại lần nữa.
*
Bùi Vân Thư ngự kiếm đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các của Đan Thủy tông tàng thư có rất nhiều sách, các loại tâm pháp đạo pháp, càng lên cao, thì thư tịch thì càng quý, cũng khó vào hơn, nhưng lần này Bùi Vân Thư đến quầy tạp thư, chỗ này thì đơn giản hơn nhiều.
Y lần từng quyển từng quyển sách trong kệ tạp thư tìm sách giảng giải về pháp bảo, lật xem không biết bao nhiêu quyển sách, đến tận khi mặt trời xuống núi, y mới tìm thấy tòa bảo tháp hai màu đen trắng trong sách.
Thì ra là một bảo tháp trấn yêu.
Ngón tay Bùi Vân Thư lướt qua ba chữ đó, bình tĩnh nhìn theo, chỉ cảm thấy hai mắt khô cay, là do đọc nhiều sách quá nên mắt bị cay.
Có đồng môn đi qua ngang qua bên người, Bùi Vân Thư khép sách lại, cầm quyển sách này rời khỏi Tàng Thư Các. Ngoài trời đã giăng kín mây tím, y sững sờ nhìn thật lâu, đến khi nghe thấy tiếng của vị trưởng lão gần đó kêu, mới chợt lấy lại tinh thần, bay về phía Tam Thiên phong.
Thật là kỳ lạ.
Bùi Vân Thư đưa tay đặt lên vùng đan điền.
Cái tháp đó có quan hệ gì với y? Mà khiến cho kiếm bản mệnh của y vội vàng đến thế, còn cả viên nội đan màu trắng trong cơ thể cũng không gấp gáp theo?
Dù y không biết nội đan màu trắng đó đến từ đâu, nhưng qua một hồi kiểm tra thì chỉ trăm lợi không hại. Hẳn là như vậy, vì nếu như nó có ác ý, thì sớm đã phá huỷ Kim Đan của y rồi, sao còn chữa thương cho y nữa.
Có rất nhiều thứ, dù là sự hay là vật, ký ức như một sợi dây xích bị cắt đứt, nơi kia ngắn đi một đoạn, chỗ này mất một khúc.
Hôm qua nhị sư huynh muốn bắt mạch y, do y bị bệnh? Sao y lại không nhớ mình đã bệnh khi nào.
Y từ từ suy nghĩ, một đường bay thẳng tới Tam Thiên phong, vừa về đến phòng đã lập tức điểm đèn, tiếp tục lật xem quyển sách kia.
Thế nhưng y xem đi xem lại nhiều lần, trong sách chỉ viết là tháp dùng để trấn yêu, còn cách dùng như thế nào, giải ra sao, lại không nhắc một chữ.
Bùi Vân Thư khép sách lại, bước ra khỏi phòng, dõi mắt nhìn ra ngọn núi ở xa tít tắp.
Y muốn thấy cái tháp đó lần nữa.
Phải làm sao, mới có thể thấy cái tháp đó đây.
*
Hôm sau trời vừa sáng, Bùi Vân Thư hứng sương lạnh đứng trước cửa phòng sư tổ.
Trên tóc y phủ đầy sương, hàng mi dài đọng giọt sương, chân trời điểm đen dần sáng lên, người bên trong vẫn chưa thấy ra.
Bùi Vân Thư lẳng lặng chờ, nhưng đến khi ngày đã sang trưa, vẫn chưa có ai bước ra.
Y bước lên phía trước, nhẹ giọng kêu: “Sư tổ.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, Bùi Vân Thư đẩy cửa ra, bên trong đã thiếu đi một bóng người, trên bàn, đã không còn toà tháp trấn yêu kia.
*
Ba ngày liên tiếp, Bùi Vân Thư vẫn không tìm thấy sư tổ.
Nếu như sư tổ không muốn gặp y, chỉ cần bày kết giới ra là được, một đệ tử Kim Đan nho nhỏ như Bùi Vân Thư, có thể xông được vào sao?
Nhưng rõ ràng là không có một cái kết giới nào, Vô Vong Tôn giả lại như đang vắng mặt ở Tam Thiên phong vậy, ngay cả tiểu đồng cũng không thấy, Bùi Vân Thư chờ từ đêm này đến đêm khác, cũng chưa từng được gặp hắn.
Lại một lần nữa tay không trở về, trên đường lên núi Bùi Vân Thư bắt được một con rắn màu sắc sặc sỡ.
Con rắn trông rất đẹp, thân chỉ dài tầm một bàn, đang bị nhốt trong thủy cầu, Bùi Vân Thư mang nó quay về tiểu viện của mình.
Sau khi ngồi xuống, Bùi Vân Thư chăm chú quan sát con rắn hoa, thần sắc trong mắt không rõ ràng, y uống hết một tách lại thêm một tách trà lạnh, rồi mới gọi tiểu đồng ra, “Đệ biết rắn này có độc hay không không?”
Tiểu đồng nhìn kỹ con rắn, “Sư huynh, con rắn này có độc.”
Bùi Vân Thư nói: “Độc gì?”
Tiểu đồng xấu hổ mấp máy miệng, một hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói: “Tình độc.”
Bùi Vân Thư im lặng một hồi, rồi mới phất tay bảo tiểu đồng đi.
Ánh mắt của y của đặt vào thân rắn hoa sặc sỡ, đến chân trời đã tối lại, y mới nhắm mắt lại, di chuyển thủy cầu đến, ngón tay run run đâm vào giữa thủy cầu.
Hoa xà không kịp chờ đợi lập tức nhào đến cắn, cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay dần dần lan truyền đến đáy lòng.
Hàng mi của Bùi Vân Thư run lên một cái, sắc mặt lại càng lúc càng lạnh.
*
Vô Vong Tôn giả ngừng đả tọa, hắn mở mắt ra, nhìn gian phòng trống rỗng, thả hồn mình trong thoáng chốc, lại nhắm mắt lại tiếp tục đả tọa.
Thế nhưng hắn không thể nào tĩnh tâm được, sau quy, hắn thở dài một tiếng, vung tay gọi ra một tấm Thủy Kính, muốn nhìn thừ xem Bùi Vân Thư còn đứng ngoài cửa chờ hắn hay không.
Hắn rõ ràng đã biết nhìn là Thủy Kính thì thứ dao động vẫn là đạo tâm của mình, nhưng hắn vẫn không thể nhịn được. Đêm đến sương hơi lạnh như vậy, huống chi là ở trên đỉnh núi Tam Thiên phong, Bùi Vân Thư quật cường như thế, nếu để xảy ra chuyện gì, hắn cũng không… không dễ ăn nói với Lăng Thanh.
Thế nhưng Thủy Kính vừa xuất hiện, hô hấp Vô Vong Tôn giả chợt hơi ngưng lại.
Bùi Vân Thư đang nằm trên giường, lụa mỏng trên giường phất phơ, tâm chăn đang đắp bị siết chặt đến nhăn nhúm.
Sắc mặt y hồng hồng, khóe mắt đong đầy ánh nước, tóc đen rối tung trải đầy giường, đệm chăn trắng nõn, lại không sánh được nửa phần diễm lệ ở nơi khóe mắt đang ửng đỏ. Người y cọ cọ lên giường, biểu tình thống khổ, y chợt mở mắt ra, ánh sáng trong mắt đẹp đẽ đến rực rỡ.
Có đến không?
Bùi Vân Thư nhắm chặt mắt lại, biểu tình càng lúc càng khó chịu, y cắn môi thật chặt, bờ môi ứ máu, cố nhịn xuống tiếng kêu sắp bật ra khỏi miệng.
Hơi thở càng ngày càng nặng hơn, da thịt càng ngày càng nóng, nhưng thần trí, lại càng ngày càng thanh tỉnh.
Một tiếng vang thật lớn vang lên, cửa bị đẩy ra một cách, có người ôm lấy Bùi Vân Thư, mang y bay ra ngoài.
Gió lạnh xua đi cảm giác nóng rẫy trên da, cây cối trong rừng thay phiên nhau nhường đường Vô Vong Tôn giả, Bùi Vân Thư cố gắng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt lạnh như băng sương của Vô Vong Tôn giả.
Nhưng cánh tay đang ôm lấy y, rõ ràng đã run đến không thể bỏ lơ.
Bùi Vân Thư khép mắt lại.
Hàn đàm đang ở ngay trước mắt, sóng nước lấp loáng gợn lên dưới ánh trăng dìu dịu, sau khi Vô Vong Tôn giả nhìn thấy ánh nước, trái tim rung động kịch liệt cuối cùng cũng coi như đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn không ngừng lại một khắc, ôm Bùi Vân Thư nhảy vào trong nước.
Sau khi xuống nước, hắn lập tức đẩy Bùi Vân Thư ra xa, thi triển một pháp thuật, bảo đảm không để y chìm vào trong nước, gần như là bức thiết niệm Thanh Tâm Chú.
Hàn đàm cực lạnh, nước trong đầm còn kết thành băng, nước đá lạnh bước vây quanh thân thể, nhưng Vô Vong Tôn giả càng đọc Thanh Tâm Chú, thì cơ thể lại càng như là bị nướng trên lửa, thức hải rối loạn, đôi tay ban nãy ôm Bùi Vân Thư, tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng trên người y.
Càng không muốn nhớ, lại càng không thể quên được.
Bàn tay giấu trong tay áo càng lúc càng run mạnh hơn được, Thanh Tâm Chú trong miệng đã nhanh đến mức gần như không thể đã đọc rõ ràng.
Đau như róc xương, buốt như đao cắt.
Từng viên lại từng viên Thanh Tâm Đan nhét vào trong miệng, mọi bình tĩnh mà hắn vất vả dựng lên, chỉ cần một tiếng kêu của Bùi Vân Thư đã bị đánh vỡ.
Mái tóc đen của Bùi Vân Thư dập dờn theo sóng nước, dòng nước chảy từ trán lướt xuống đến cằm, lại nhỏ thành giọt vào trong đầm nước.
Bờ môi đã tràn máu, nhuộm đỏ hai cánh môi.
Ánh nước trong mắt còn chói lóa hơn cả sóng nước cuộn trào, y phục ngổn ngang, cổ thon dài.
Lòng bàn tay của Vô Vong Tôn giả đã bị siết đến ra máu.
“Sư tổ,” Nhưng Bùi Vân Thư vẫn không buông tha cho hắn, biểu tình thống khổ, môi lại bật lên tiếng gọi Vô Vong Tôn giả, “Con rất khó chịu.”
Câu nói chỉ nhẹ như gió, lại nặng như trời rung đất lở.
Trong đầu Vô Vong Tôn giả đã trống rỗng, hắn bơi về phía Bùi Vân Thư, từng ngón tay run siết chặt cổ tay Bùi Vân Thư.
Tiếng nước tí tách, mỗi một tiếng vang đều cất giấu kiều diễm và say mê.
Nóng, nóng đến như có một ngọn lửa đang xông thẳng vào ngũ phủ lục tạng, nóng đến như đang bị thiêu cháy.
Sóng nước bắt đầu kịch liệt di động, một làn sóng đẩy một làn sóng đẩy hai người tới bờ.
Lưng Bùi Vân Thư kề bên bờ, rong trong đầm dính lên áo y, y cụp mắt nhìn vị sư tổ trước mặt, nhìn thấy nét đau đớn khổ sở sắp vỡ tan trên mặt sư tổ.
Nhưng trong lòng y lại lạnh lùng đến chính bản thân Bùi Vân Thư cũng phải kinh ngạc.
Sư tổ luôn luôn cao cao tại thượng lại có biểu tình như thế đúng là rất đáng thương, nhưng trong lòng Bùi Vân Thư không có chút gợn sóng, lạnh lùng như thế, lạnh lùng như không có tim vậy.
Cảm xúc trống rỗng, chỉ khăng khăng nghĩ đến cái tháp kia.
Sư tổ chỉ chạm một cái lên tay Bùi Vân Thư, tâm thần đã dao động rất mạnh, như có vạn kiến đốt thân, đau đến không muốn sống nữa.
Hắn muốn lui lại, nhưng Bùi Vân Thư lại trở tay siết chặt tay của hắn.
Ngón tay y mềm mại, trắng nõn, lại như tội đồ dưới vực sâu, thái dương của Vô Vong Tôn giả đã nổi gân xanh, hắn muốn hất tay Bùi Vân Thư ra, Bùi Vân Thư lại lấy tay quàng lên trên cổ y.
“Rầm” một tiếng, núi cao đổ nát.
Môi sư tổ không ngừng run lên, sắc mặt hắn đã chuyển thành trắng xám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư.
Trên mặt Bùi Vân Thư mang nước, hai gò má y đỏ bừng, tóc dài dính bên cổ, như thủy quái nơi đáy nước, như yêu quái chốn rừng sâu.
Kéo Vô Vong rơi xuống vực sâu, khiến đạo tâm của hắn bị phá huỷ triệt để.
Sư tổ đưa tay ra, chậm rãi chạm vào khuôn mặt Bùi Vân Thư, sóng nước rộn ràng lên, hắn gạt hàn thủy đến gần Bùi Vân Thư.
Vô Tình đại đạo, hắn tu chính là vô tình vô dục – Vô Tình đại đạo, chỉ còn thiếu chút nữa đã có thể đắc đạo, thế nhưng hết lần này đến lần khác cứ cố tình vướng vào nhân tình để chứng đạo.
Hắn cho rằng dù là mình có đầu thai chuyển thế cũng không thể rơi vào chữ tình, chẳng ngờ lại trở thành cố chấp như vậy.
Giờ đây đã sinh tình, cũng sinh dục, Vô Tình đại đạo, đã cách xa hắn vạn trượng.
Có lẽ là do chấp niệm cứ nhịn lại nhịn, có lẽ là do bóng đêm quá sâu, đối phương lại quá mức mê hoặc nhân tâm.
Nếu như đã sinh dục, nếu như Bùi Vân Thư nguyện ý, vậy thì hắn muốn thả xuống nỗi thống khổ này.
Kết làm đạo lữ, hắn nguyện cùng y vân du tứ phương, chờ trăm ngàn năm sau khi thi hài ngã xuống, lại một lần nữa tróc đi thất tình lục dục.
Một trái tim lạnh lẽo đã dần xuất hiện kẽ nức, lửa dục nóng bỏng dần tràn ra.
Sư tổ đang định vòng tay ôm lấy thắt lưng Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đã ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Sư tổ.”
Giọng nói của y êm tai phảng phất như nước chảy trên núi tuyết, sạch sẽ như muốn bẻ gãy lòng người.
“Sư tổ, có thể nói cho đệ tử biết, trong cái tháp đó giam thứ gì vậy?”
“Có thể cho đệ tử cái tháp đó được không?”
Hơi thở nóng bỏng phả từ nơi chóp mũi, lời nói lại vô tình như yêu ma.
Cả người Vô Vong Tôn giả lạnh xuống, trái tim rơi thẳng xuống hàn đàm.
Mảnh đạo tâm vừa chỉ chợt nứt, đã triệt để rơi vào vực sâu.
__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...