Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Sau khi tìm được khách điếm, ba người ở lại nghỉ ngơi một ngày.

Tiểu nhị dâng trà nước, Hoa Nguyệt rót chén nước uống thấm giọng nói, lại bắt đầu nói, “Nơi này còn cách chợ yêu ma chừng ba ngày nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi qua một chùa cầu duyên (1), nghe nói chỗ đó bói đường tình duyên rất chuẩn, không chỉ vậy đâu, mà đến cả tiểu hòa thượng còn người này đẹp trai hơn người kia!”

Bùi Vân Thư uống một hớp trà, nghe vậy thì phì cười.

Sau ra khỏi bí cảnh, hướng tầm mắt về một thế giới đột nhiên trở nên rộng lớn hơn, Bùi Vân Thư trái lại có chút luống cuống. Hoa Nguyệt lập tức tận dụng mọi cách, muốn rủ Bùi Vân Thư cùng hắn đến chợ yêu ma trăm năm mới có một đang sắp mở.

Một đường đi luôn có người đồng hành, lại được gặp rất nhiều thứ mà trước giờ chưa từng được thấy, ý cười trên mặt Bùi Vân Thư cũng dần tăng lên.

Bây giờ không còn chỉ mặc bạch y nữa, buộc tóc cũng rất đơn giản, nhưng một khi ý cười rộ lên, khuôn mặt sáng ngời, như một bông hoa mới nở ngập tràn hương thơm thơm ngát, thế gian cũng rực rỡ theo.

Chúc Vưu chống má, vô cùng lười biếng ngắm nhìn y, thấy y cười, theo thói quen đưa tay chạm vào khóe môi y. Trên đường đi, Chúc Vưu cứ luôn như vậy, nếu như tránh không cho hắn chạm, hắn sẽ bắt đầu trở nên cố chấp nhất định phải đụng vào ít nhất một cái mới chịu thôi. Trái lại nếu như ngoan ngoãn để yên cho hắn chạm, thì hắn sẽ hài lòng vui vẻ thả tay.

Vậy nên Bùi Vân Thư không nhúc nhích, quả nhiên, sau khi Chúc Vưu chọc được vào môi y thì ngoan ngoãn ngừng tay. Nhưng cái tên giao long thật sự vô cùng vô liêm sỉ này, tha Bùi Vân Thư rồi, thì lại đưa ngón tay vừa được chạm lên môi Bùi Vân Thư để trước chóp mũi mình, ngửi hương trà khí mới vừa vương lại.

Vành tai Bùi Vân Thư ửng đỏ, y thấp giọng mắng (yêu): “Chúc Vưu!”

Chúc Vưu liếc nhìn y một cái, ánh mắt cố định trên vành tai của y, sau đó cụp mắt, che đi tối tăm đang chìm nổi nơi đáy mắt.

*

Ngôi chùa cầu duyên mà Hoa Nguyệt nói tới kia, vừa sang ngày thứ hai thì ba người đến nơi rồi.

Chùa xây trên sườn núi, ngọn núi trồng đầy cây đào, chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua, thồi đến cả ngọn núi đều phủ đầy sắc hồng hoa đào, làm nổi bật ngôi chùa nơi mà nguyệt lão nương nhờ, là một khung cảnh tuyệt mỹ bất phàm trong chốn hồng trần.

Bùi Vân Thư phủi cảnh hoa rơi đầy người mình, ngẩng đầu nhìn qua Chúc Vưu thì không khỏi phì cười.

Trên đầu Chúc Vưu cũng bị vài ba cánh hoa gan dạ hơn người rơi lên, trong đó có hai phiến rơi kế ngay bên cái sừng của hắn, nếu không phải hắn đã thu sừng lại rồi, thì có lẽ là đã rơi đúng ngay trên sừng của hắn. Ánh mắt Chúc Vưu lạnh nhạt, dáng mắt trông yêu dị lại sắc lạnh, nhưng khi trên đầu bị hoa đào phủ kín, thật sự có chút gì đó rất đáng yêu.

Bùi Vân Thư đưa tay phủi cánh hoa rơi trên tóc hắn, Chúc Vưu cụp mắt nhìn y, giơ tay bẻ một đóa hoa đào, nắm trên đầu ngón tay, dường như muốn gài lên tóc Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư vội vã lùi về sau hai bước, “Học mấy cái này ở đâu thế hả?”

Trong mắt Chúc Vưu bắt đầu lấp loé, hắn không nói lời nào, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư liền bị một cơn gió đẩy sang hắn, đến khi sắp nhào người vào trong ngực Chúc Vưu, lực đẩy sau lưng mới biến mất.


Vừa mới đứng vững, bên tai liền bị một bàn tay lạnh như băng đụng một cái. Chúc Vưu đem đóa hoa đào kia cài vào bên tai Bùi Vân Thư, chỉ là không biết hắn vô tình hay cố ý, hoa muốn cài cũng đã cài xong rồi, nhưng tay vẫn còn vuốt ve mân mê vành tai Bùi Vân Thư.

Thịt mềm bị xoa nhẹ một lúc sẽ bắt đầu nóng lên, Bùi Vân nghiêng nghiêng đầu, tránh đi tay của Chúc Vưu, còn chưa kịp nói gì, đã cảm giác được thùy tai mình mát lạnh, thì ra là bị Chúc Vưu ngậm vào miệng.

“…”

Giao long vô liêm sỉ ngậm lấy thùy tai, hàm răng day lấy thịt mềm, phát ra tiếng như dã thú đang thỏa mãn với bữa ăn.

Bùi Vân Thư bị hắn tấn công bất ngờ hoàn toàn không kịp chuẩn bị, sau khi phản ứng lại, Chúc Vưu đã lần từ sau tai y xuống thả từng cái hôn, Bùi Vân Thư cuống lên, dùng sức đẩy một cái, thế mà đẩy được Chúc Vưu ra thật.

Chúc Vưu bị đẩy va vào cành cây, nhất thời làm hoa đào đang dịu dàng nở rộ trên cây đổ xuống một màn mưa hoa phảng phất hương thơm.

Xuyên qua mưa hoa, Bùi Vân Thư nhìn thấy trên mặt Chúc Vưu đã nổi lên yêu văn, yêu văn kéo dài xuống đến dưới cổ hắn, lan dài đến cơ thể sâu lớp y phục.

Bùi Vân Thư theo bản năng dời tầm mắt xuống dưới, vừa nhìn xuống lập thay đổi sắc mặt, xanh đỏ đan xen, trầm mặt phất tay áo rời đi.

Chúc Vưu bị bỏ lại đằng sau nhìn xuống dưới người minh, nhíu mày không hiểu.

Người trong tranh chỉ có một cái.

Hắn có hai cái.

Không thích?

*

Hoa Nguyệt lên núi trước hai người một bước, chờ Bùi Vân Thư lên tới núi, thì hồ ly đã làm quen hết toàn bộ người từ trên xuống dưới rồi.

Phương trượng trong chùa cũng là một tu sĩ, tuổi tác ông đã cao, khi cười lên tạo cảm giác hiền hòa như Phật Di Lặc, vừa mới gặp Bùi Vân Thư, đã ngạc nhiên ồ lên một tiếng, “Thí chủ, có thể đưa tay cho lão nạp bắt mạch không?”

Bùi Vân Thư thu hồi tức giận trên mặt, kéo ống tay áo lên, đưa cổ tay đến trước mặt ông lão.

Chúc Vưu vừa đi vào đã thấy ngay cảnh này, ngay lập tức ánh mắt hắn trở nên hung ác, yêu văn đỏ sẫm nổi lên, chỉ trong nháy mắt, đã ôm lấy Bùi Vân Thư tránh xa lão phương trượng, thấp giọng gào lên với phương trượng.


Phương trượng bị dọa sợ hết hồn, vội vã giải thích với Chúc Vưu, “Đừng lo đừng lo, lão nạp chỉ bắt mạch cho vị tiểu hữu này mà thôi.”

Khí thế của Chúc Vưu rất đáng sợ, trên cánh tay đang hắn vòng lấy eo Bùi Vân Thư mọc lên một tầng vảy, sừng rồng dựng lên, đôi thú đồng dày đặc sát khí, phô bày ra bộ mặt hung tàn của mình.

Bùi Vân Thư nằm trong lồng ngực của hắn, bị hắn giữ chặt, y cách Chúc Vưu gần nhất, cũng rõ ràng biến hóa của Chúc Vưu nhất.

Sâu trong đôi đồng tử màu đen dựng thẳng có hồng quang lưu chuyển, dáng vẻ của hắn giống như cái hôm mất trí dưới hàn đàm, trong lòng Bùi Vân Thư nhảy một cái, y hạ thấp giọng, “Chúc Vưu, không có chuyện gì, nơi này không có nguy hiểm.”

Chúc Vưu nghe được lời, cúi đầu nhìn y.

Đôi mắt đầy thú tính không mang chút tình cảm nào dõi theo Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư cắn răng một cái, y câu lấy cổ Chúc Vưu, quyết tuyệt nhắm mắt lại, tiến dần về phía trước.

Chuẩn xác hôn lên khóe môi Chúc Vưu, vừa hôn xong lập tức lui ra, đã không dám nhìn phương trượng và Hoa Nguyệt đứng kế bên.

Chúc Vưu tùy theo để y lui ra khỏi lồng ngực mình, sững sờ duy trì tư thế trước đó, hắn sờ sờ khóe miệng của mình, lại nhìn về phía Bùi Vân Thư thì Bùi Vân Thư đã giả bộ như không có chuyện đứng một bên, chỉ là gò má y đã nhuộm đỏ, lớp màu đo đỏ đó đã chứng minh ban nãy y đúng là đã chủ động hôn Chúc Vưu.

Yêu văn rút xuống như thủy triều, Chúc Vưu buông thõng mắt, trông có mấy phần ngơ ngác.

Hoa Nguyệt trốn phía sau lão hòa thượng, nhìn thấy hắn đã bình tĩnh lại, hai người đều cùng thở phào nhẹ nhõm. Lão phương trượng bước một bước đến gần Bùi Vân Thư, Chúc Vưu vẫn còn đang vuốt khóe môi, không còn khuynh hướng bạo động nữa.

“Vị tiểu hữu này,” Lão phương trượng không ngớt cảm tạ với Bùi Vân Thư, “Ngươi đã cứu lão tăng một mạng.”

Bùi Vân Thư xấu hổ vô cùng, không liên quan gì tới phương trượng, đâu cần phương trượng nói cảm ơn với y.

“Phương trượng khách khí.”

Lão hòa thượng vuốt râu mép cười một cái, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Lão nạp có thể bắt mạch cho tiểu hữu không?”

Bùi Vân Thư đưa tay tới trước mặt ông, lão hòa thượng cẩn thận nhìn qua Chúc Vưu một cái, mới đưa tay phủ lên mạch đập.

Một lát sau, ông tỉ mỉ đánh giá sắc mặt Bùi Vân Thư, lộ ra một biểu tình quả đúng như thế, nói: “Tiểu hữu, ngươi có biết có một con cổ trùng trong cơ thể ngươi khong?”

Bùi Vân Thư ngẩn ra, “Sao cơ?”


Phương trượng nhìn phản ứng này của y, biết rằng y cũng không hay biết gì. Thở dài, thu tay về, “Ngươi bị người ta hạ cổ, trong cơ thể ngươi là tử cổ, nếu như lão nạp không đoán sai, con tử cổ này đã bị thức tỉnh rồi.”

Hoa Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt Bùi Vân Thư trắng bệch.

Nhìn thấy họ thay đổi vẻ mặt, phương trượng lại vội vàng nói: “Con cổ trùng này gọi là Tình Tùy Cổ, là một con cổ trùng rất tốt cho cơ thể, trăm lợi không hại, không cần phải lo lắng. Chỉ là một khi mẫu cổ hút được máu của chủ nhân rồi, thì tử cổ thức tỉnh theo, mẫu cổ và tử cổ vốn là một đôi, hai người cách càng xa, tương tư lại càng thêm nặng, để hấp dẫn mẫu cổ ở nơi xa, sau khi tử cổ lớn lên, sẽ toả ra một loại mùi hương đặc thù, dùng để thông báo vị trí cho mẫu cổ.”

Phương trượng ho nhẹ một tiếng, “Chỉ là mùi hương đó, không chỉ có mình mẫu cổ có thể nghe được.”

“…” Bùi Vân Thư siết chặt tay, tim chìm vào biển rộng, “Phương trượng, nếu còn có gì nữa, xin nói hết cho ta biết.”

Chúc Vưu nhìn thấy biểu tình của Bùi Vân Thư, ánh mắt nhìn phương trượng lại lần nữa trở nên hung hăng.

Phương trượng dưới ánh mắt của hắn run người lên một cái, cười khổ nói: “Tên con cổ trùng đã là Tình Tùy Cổ, vậy thì nhất định có quan hệ với một chữ tình. Nếu tử cổ chưa tỉnh thì không, nhưng tử cổ tỉnh rồi, đến lúc trưởng thành sẽ trải qua hai lần động tình.”

Bùi Vân Thư nhắm lại mắt, y tận lực bình phục hô hấp, “… động tình… có nghiêm trọng không?”

Nếu hôm nay không lên ngôi chùa cầu duyên này, nếu không gặp gỡ vị phương trượng này, có phải là y phải chờ đến khi xảy ra tình huống khác thường thì mới biết trong cơ thể mình mới có giấu một con cổ trùng?

“Cái này thì có thể yên tâm,” Ngữ khí của phương trượng kiên định, cuối cùng nói một câu tán dương, “Tử cổ cách mẫu cổ quá xa, cho dù là tử cổ động tình, cũng sẽ không quá mạnh, đọc Thanh Tâm Chú mấy lần là được.”

Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười khổ, y cụp mắt nhìn xuống đất, hồi lâu, mới ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn về phía lão phương trượng.

“Dùng đan dược chữa thương có được không?”

Tứ Nguyệt Tuyết Thụ trong cơ thể y cũng không loại bỏ được con cổ trùng đó sao?

Phương trượng buồn cười: “Đây là một con cổ trùng vô hại, làm sao hữu hiệu?”

Bùi Vân Thư mím môi, lại nói: “Phương trượng… vậy có biện pháp nào, có thể loại bỏ Tình Tùy Cổ này không?”

Lão hòa thượng sờ sờ râu mép, không trả lời mà hỏi lại, “Các ngươi đang định đi đâu?”

Hoa Nguyệt đứng một bên nói: “Chúng ta đi đến chợ yêu quỷ, lão hòa thượng, có biện pháp nào để giải con sâu trong người Vân Thư mỹ nhân không?”

“Nếu đến chợ yêu quỷ, thì sẽ có cách giải,” Lão phương trượng nói, “Trong chợ yêu quỷ có một vị Quỷ Y danh tiếng lẫy lừng, Quỷ Y có hiểu biết xuất thần nhập hóa với mấy thứ đồ chơi nhỏ như thế này, nếu hắn ra tay, nhất định có thể dẫn con cổ trùng này ra khỏi cơ thể, chỉ là Tình Tùy Cổ là thứ tốt, tiểu hữu, ngươi thật sự cam lòng sao?”

Bùi Vân Thư nói: “Cam lòng.”

*


Đến trưa, đúng lúc là thời gian dùng bữa, sau khi ăn xong cơm chay, Bùi Vân Thư đi ra khỏi phòng, thấy trong viện có một cây hoa đào già rất lớn.

Bùi Vân Thư có chút yêu thích cây đào đó, y đi lên trước, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên cành cây.

Giọng nói trẻ con non nớt phát ra từ bên trong cây đào, “Đại nhân, ngươi là thụ yêu sao?”

Bùi Vân Thư mang theo ý cười, giọng nói nhu hòa, “Không phải.”

Một tiếng ồ bằng giọng trẻ con vang ra, rồi lập tức khoe khoang: “Ta là cái cây đầu tiên thành tinh trên cả núi này đó, chờ tu vi của ta đủ, là ta đã có thể thành thụ yêu rồi.”

Bùi Vân Thư mỉm cười khen nó một câu.

Tiểu thụ tinh lập tức vui cười hớn hở, “Đại nhân, bọn họ nói ta cầu duyên rất linh, ngài có muốn cầu thử một lần hay không?”

Bùi Vân Thư sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn vô số túi gấm màu đỏ treo đầy trên cành cây hoa đào.

Chúc Vưu từ phía sau đi tới bên cạnh y, hắn vừa mới đi đến, một túi gấm trên cây đào lập tức rơi xuống, túi gấm rơi thẳng vào trong ngực Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư theo bản năng đỡ lấy, sau khi đỡ lấy lại không biết nên làm gì.

Chúc Vưu nhẹ nhàng liếc qua túi gấm trong tay y, rồi ngước mắt sang nhìn Bùi Vân Thư, hắn giơ tay lên, cẩn thận chạm lên thần châu (2) trên môi Bùi Vân Thư, chờ sắp đụng tới thì Bùi Vân Thư lại nhận ra không đúng.

Trước đầu mũi ngửi được mùi hương liệu, Bùi Vân Thư theo bản năng hé miệng, ngậm vào trong miệng, thì mới phát hiện là một miếng thịt khô thơm ngát.

Ăn thịt trong chùa quả nhiên khiến người ta có tật giật mình, Bùi Vân Thư nhìn quanh hai bên, ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng hỏi Chúc Vưu: “Ở đâu ra?”

Chúc Vưu không nói, chỉ là hỏi: “Còn muốn ăn nữa không?”

Bùi Vân Thư do dự một hồi, y lại nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có hòa thượng ở đây, mới gật gật đầu.

Sau khi ích cốc, Bùi Vân Thư cũng chỉ ăn được mấy lần gà tự mình nướng với Chúc Vưu, sớm đã quên mất đồ ăn trần gian có vị gì, vốn cho là canh mà Hoa Nguyệt nấu đã là mỹ vị thế gian rồi, nhưng mấy ngày nay mới biết, nguyên lai mỹ vị có nhiều như thế, những này không tính là gì.

Chúc Vưu cong môi, ngón tay thon dài của hắn chỉ chỉ vào đôi môi nhạt màu của mình, cúi đầu, con ngươi đen láy không chút di động nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, “Hôn đi.”

“…” Bùi Vân Thư chậm rãi nói, “Vậy thì không ăn.”

__

(1) chùa cầu duyên: thật trong Hán Việt là “nhân duyên tự”, là chùa nhân duyên/chùa tình duyên, nguyên văn 姻缘寺, tui đoán là chùa cầu tình duyên này nọ, nên chỉnh là chùa cầu duyên đọc cho thuận mồm.

(2) thần châu: nguyên văn 唇珠


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui