Lời tuyên bố tự sát 1
Giữa tháng giêng, Đảo Thành đã thấp thoáng hơi thở mùa xuân, chỉ là năm nay đón Tết cực muộn, gần như trùng với lễ tình nhân thành ra các hàng quán không nghỉ kinh doanh cuối năm.
Ngay lúc trung tâm thương mại sắp đóng cửa, Lăng Khê mua tấm áo khoác mới, bước ra khỏi cửa hàng.
Năm sáu nhân viên tiếp đón anh mà chẳng ai nhìn ra là trai giả gái cả, kỹ thuật nhuần nhuyễn như vậy, dù ngày mai anh tham gia show chọn thành viên nhóm nhạc nữ thì cũng có thể trà trộn trong đó ít nhất phải hai tháng trở lên.
Tất nhiên, anh tìm kích thích cũng không tới mức tìm lên TV, có khi bận đồ nam đi chọn quần áo cho cô bạn gái không hề tồn tại cũng có khi là bận đồ nữ chọn áo quần cho mình là chơi đã thấy vui.
Thuở nhỏ đã nghe đủ lời thở than nên giờ bất chấp tất cả, anh thích cái dáng vẻ đặc biệt độc lập một mình mình.
Trung tâm hôm nay anh đi dạo cũng không mấy đắt đỏ, khá nhiều học sinh tới ủng hộ, lúc này đám nhóc đã đi thành nhóm, nói cười vui vẻ rời đi, xem ra đi dạo chưa đã, chắc sẽ lượn bên phố ăn vặt nữa.
Đảo Thành gì cũng tốt, chỉ là nhiều khu mua sắm còn chưa phát triển đồng điệu với thị thành, đóng cửa sớm quá. Anh còn nhớ lúc mình học đại học ở phía nam, một hai giờ sáng vẫn có thể trông thấy người trẻ đi mua sắm thành nhóm.
Chắc cũng cảm nhận được Lăng Khê đi dạo còn chưa đã ghiền, điện thoại anh đổ chuông. Là Đinh Thần Dục gọi.
"A lô? Có rảnh không?" Đinh Thần Dục hỏi.
"Có chứ." Anh tùy tiện trải lời, còn tìm một góc tường không có ai để nghe máy, mất công vừa mở miệng thì giọng đàn ông lại hù người ta.
"Mời cậu qua đối phó một bữa ăn khuya nhé?" Đinh Thần Dục hỏi tiếp.
"Vừa đúng lúc, tôi đang thấy bữa tối có chút qua loa đây." Anh cười cười, nhanh chóng đồng ý.
Gửi địa chỉ cho Đinh Thần Dục xong, sau 10 phút, con xe Porsche nổi bần bật của Đinh Thần Dục ngừng ở cổng trung tâm thương mại, nếu tới sớm tí nữa khéo đã hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu thiếu nữ, tiếc là giờ mọi người giải tán hết rồi.
Anh mở cửa ghế phó lái, Đinh Thần Dục chào buổi tối.
"Tốt quá, hôm nay cậu trang điểm vầy được đó." Đinh Thần Dục mỉm cười, "Cậu nói ở cổng trung tâm, tôi còn tưởng định để tôi tốn mớ tiền đấy."
"Đinh thiếu gia ít dạo phố nên đương nhiên không biết chỗ này đóng cửa sớm." Lăng Khê đùa một câu, so với ngày thường ở tổ chuyên án thì giọng điệu nhanh nhẹ hơn một chút.
Trong xe bật mấy bài hát đang hot, hai người nghe nhạc, chuyện trò tiếng có tiếng không.
"Hôm nay lại gặp ai đấy?" Lăng Khê hỏi.
"Mẹ với nhà cậu tôi." Đinh Thần Dục trả lời, "Khuya bay về còn muốn gặp cậu."
"Mẹ anh đúng là thích dùng bữa với tôi thật." Nghĩ tới người mẹ vừa trẻ tuổi lại nhiệt tình ấy, Lăng Khê không nhịn được phun một câu.
"Thật luôn." Đinh Thần Dục cũng cực kỳ tán đồng, rõ ràng về cũng mất nửa giờ nhưng mẹ mình cứ một hai đòi ăn bữa cơm này cho bằng được.
Bước xuống xe, Lăng Khê khoác tay Đinh Thần Dục. Anh cao 1m76 lại thêm đôi cao gót mới đổi thì đã hơn 1m8. May mà trong tổ chuyên án, Đinh Thần Dục cũng là người cao hơn mặt nước biển nhất, nếu mà thấp một chút thì không xong rồi.
"Tiểu Khê tới rồi." Vừa vào phòng riêng, mẹ Đinh Thần Dục đã bước tới đón.
"Chào dì, chào chú ạ." Lăng Khê đã tự nhiên đổi sang giọng nữ, chào hỏi với người lớn. Giọng điệu đứng đắn hơn cái vẻ lười biếng gợi cảm ngày thường trong tổ, nhưng tổng thể thì vẫn là chị đại mê người.
"Nào nào, ngồi xuống. Thần Dục còn nói con bận không chịu sang đây cơ." Bà Đinh kéo tay anh ngồi xuống.
"Hôm nay còn tạm." Lăng Khê cười cười.
"Dì biết con sẽ không từ chối gặp dì mà, chúng ta ở Pháp về, có mang quà cho con đấy." Bà Đinh đưa chiếc túi bên người cho anh.
"Cám ơn dì ạ." Đã nhiều lần, Lăng Khê cũng không chối từ nữa mà nhận lấy, chỉ nói một câu, "Dì đừng lần nào về cũng mang quà cho con như vậy."
"Vậy sao được, dì thích con lắm, nhất định phải nghĩ tới con chứ." Bà Đinh gật đầu khẳng định với anh rồi lại căn dặn, "Thần Dục đứa con này ham chơi, đều trông vào con quản nó đấy."
"Dạ vâng ạ." Lăng Khê liếc nhìn Đinh Thần Dục, vứt cho anh ta nụ cười. Đinh Thần Dục chỉ nhún vai không phản bác.
"Nếu có gì không vui cứ nói với dì, dì đứng về phía con." Bà Đinh lại bổ sung một câu.
"A Dục tốt lắm." Lăng Khê vỗ mu bàn tay Đinh Thần Dục, Đinh Thần Dục lập tức nắm tay anh.
Nhìn bọn họ tình cảm tốt như vậy, bà Đinh cũng yên tâm, chuyển sang nói đề tài khác: "Nhà Thần Dục rộng lắm, con dọn về sống chung nhé? Dì rất tiến bộ, lỡ như… thì kết hôn luôn, dì sẽ giúp hai đứa lo hết."
Chậc. Đinh Thần Dục bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ giục vậy hơi lộ liễu rồi đó."
Lăng Khê không mấy bối rối, anh đã quen hết mấy kiểu nói bóng gió vậy, chỉ thản nhiên đáp, nói là thuận theo tự nhiên thôi, không cần sốt ruột.
Một bữa cơm ăn cũng không lâu, bà Đinh có ý gì trong lòng hai người đều rõ: Kiểm tra tình cảm hai người, giục kết hôn.
Đinh Thần Dục công khai đã nhiều năm, không dễ gì mới bước về "đường thẳng", tất nhiên mẹ anh ta phải nắm bắt cơ hội, kéo anh về "chính đạo".
Tiếc là "chính đạo" này là hàng giả, là Đinh Thần Dục tạm lùi một bước, trời cao biển rộng.
Mượn cớ đưa Lăng Khê về nhà, Đinh Thần Dục mới có thể thành công tiễn mẹ chưa đã ghiền con dâu lên xe, sau đó lái xe về với Lăng Khê. Mẹ Đinh Thần Dục không theo, để cho hai người có "không gian riêng".
Bọn họ không ở chung nhà nhưng chỗ ở cũng rất gần nhau.
"Cám ơn." Nổ máy xe, cuối cùng Đinh Thần Dục cũng thở phào, nói câu cảm ơn với Lăng Khê. Bọn họ là kiểu quan hệ này, thật sự khó mà nói rõ với người khác.
"Anh giấu thế này được bao lâu?" Lăng Khê liếc nhìn Đinh Thần Dục, có thể nhìn ra có vài phần mệt mỏi.
"Giấu tới chừng nào tôi tìm người có thể giả làm con gái như cậu thì thôi." Đinh Thần Dục cười khổ, "Biết sao giờ, thế này đã là cách tốt nhất tôi có thể tìm được."
Anh ta không thích con gái, ba mẹ thì không hi vọng mình tìm con trai, vậy thì tìm cậu trai có thể lừa dối ba mẹ vậy.
Chẳng bao lâu xe đã tới nhà Lăng Khê, dừng ngay dưới lầu tiểu khu, Đinh Thần Dục lại nói tiếng cám ơn.
"Tôi thấy anh khỏi tìm, chắc chắn bác gái không vừa ý đâu." Lăng Khê xuống xe, anh đột ngột xoay người lại, tay vịn nóc xe, cúi người chớp mắt, "Dù sao thì anh biết đi đâu để tìm cậu nào bận đồ nữ đẹp như tôi được chứ?"
Sau đó Lăng Khê đóng cửa, để lại mình Đinh Thần Dục dại người trong xe, chìm vào mùi nước hoa điềm đạm. Đinh Thần Dục ngây trong chốc lát rồi sau đấy mới lắc đầu, lái rời đi.
Không khí ngòn ngọt, có hơi trêu ngươi.
Gần như cùng lúc đó, Lục Viễn Triết đứng trong sân nhà mình, biểu cảm y hệt Đinh Thần Dục.
Hôm nay có buổi họp lớp, Lục Viễn Triết dặn dì Trịnh làm cơm cho mình Trình Mặc, mình thì tới trung tâm thành phố. Bước vào kiếp làm công, não yêu đương của đám bạn tăng cao, tính cả quan hệ ổn định hoặc không thì đám FA cũng từ đám đông hơn biến thành đám ít hơn.
Anh cũng muốn yêu đương lắm chứ nhưng lại chẳng có cảm giác, đa số hứng thú chỉ dừng lại ở mức "quen biết, tiếp xúc" mà thôi.
Số ít, ví dụ như Trình Mặc thì thế giới riêng rắn chắc như tường đồng vách sắt, anh nhìn không thấy sờ không tới.
Lần đầu tiên anh gặm phải người khó nhằn như vậy: Trình Mặc đã dọn vào ở mấy hôm, ngày nào cũng ăn sáng ăn tối chung mà anh chẳng thu hoạch được thông tin nào. Anh kiếm chủ đề thì Trình Mặc sẽ nói theo, không ghét nhưng cũng không thích.
Sau bữa cơm, có khi Trình Mặc sẽ lên lầu ba biệt thự ngắm biển, cũng có khi sẽ tản bộ loanh quanh trong sân, nhiều nhất thì tập thể dục chung anh, sau đó thì về phòng.
Cửa phòng thì phải đến 7 giờ 30 phút, lúc ăn sáng mới mở ra, sau đó là một ngày mới, người máy mới.
Phát hiện mới duy nhất của anh đó là Trình Mặc có thể lực khá tốt, có thể phân cao thấp với anh, xem ra thành tích hồi đại học là thật, không đi đường ngang ngõ tắt.
Tốt hơn ở tổ chuyên án một chút, đó là có vẻ Trình Mặc có hứng thú với anh. Dù cậu cũng không chủ động hỏi tới nhưng lúc vừa dọn vào, cậu đứng trong phòng vẽ của anh nhìn rất lâu.
Anh thích màu nước, chưa từng theo học lớp lang, thi thoảng có thời gian thì ở cả ngày trong phòng vẽ.
Trình Mặc đi quanh trong phòng vẽ cả tiếng, đi tới nỗi anh hết lo âu thấp thỏm mà chuyển sang cảm thấy tốt đẹp cậu còn chưa đi ra ngoài nữa. Cuối cùng hết nhịn được, Lục Viễn Triết mới hỏi: "Cậu thích à? Thích thì anh tặng cậu một bức. Cậu thích kiểu nào?"
"Không cần đâu." Trình Mặc xua tay, không có ý nhận quà, "Em là ngưỡng mộ, cảm thấy tranh vẽ rất có lực."
"Hả? Tranh của anh nát lắm." Đối với lời nhận xét này, anh có hơi hoảng.
"Nghệ thuật mà, có thể diễn đạt thứ mình muốn diễn đạt đã là thành công lớn nhất." Trình Mặc cúi người nhìn vườn hoa anh vẽ, cậu thì thầm, "Nếu cảm xúc có thể xuyên qua giấy vẽ thì đây chắc chắn là thiên phú dị bẩm, em rất ngưỡng mộ."
Lục Viễn Triết không ngờ Trình Mặc là một thanh niên văn nghệ, dù gì thì hành lý của cậu cũng chả có lấy một quyển sách, cũng không mượn truyện của Tô Tiểu Chỉ đọc trong giờ làm.
Nói lại chuyện hôm nay.
Trên đường về anh còn đang nghĩ, Trình Mặc y hệt người máy, có khi nào giống Lăng Khê nói không nhỉ, là cái kiểu về mặt tình cảm lạnh nhạt vô cùng ấy. Kết quả anh về tới nhà, vừa mới đi ngang phòng vẽ lầu hai, định lên lầu ba lấy đồ thì thấy Trình Mặc đang cởi quần áo.
Động tác của cậu nhanh gọn, giơ tay cởi áo thun, hai ba bước cởi quần ngủ ra gấp lại, hành động liền mạch.
Tình này cảnh này, Lục Viễn Triết thắng gấp ngoài cửa kính, đứng lại hai giây, muốn nhìn xem Trình Mặc có cởi tới quần đùi không, tiếc là không.
Trình Mặc cởi sạch còn hấp dẫn hơn lúc mặc quần áo, tứ chi thon dài nhưng có cơ bắp đường cong đàn ông nên có, từ cổ nhìn xuống, từ lưng tới xương cụt đều rất đẹp, quan trọng nhất là có bờ mông cong.
Theo lý thì đây là việc phi lễ, chớ nên nhìn nhưng tựa như có con ma quấy nhiễu đầu óc vậy, Lục Viễn Triết dại ra, cả người như đứng hình trong khoảnh khắc ấy.
Sau đó Trình Mặc mở cửa sổ sát đất ở lối ra ban công, trèo qua lan can thấp, lúc anh chạy đến ban công thì cậu nhảy xuống.
Một tiếng tõm, Trình Mặc rơi vào hồ bơi ở sân sau.
Còn may hồ bơi đủ sâu, lầu hai cũng cũng không cao; cũng còn may, hồ bơi của anh luôn ấm, hôm nay anh cũng có nói chuyện này với Trình Mặc. Nếu không ngày mùa đông thế này, cậu cứ vậy nhảy vào có khi sẽ bị chuột rút.
Anh vịn lan can nhìn xuống vừa đúng lúc Trình Mặc đang ngụp dưới nước, sau đó cậu dùng tư thế bơi tự do tiêu chuẩn bơi từ bên này sang bên kia hồ, bơi hết ba vòng.
Trình Mặc không mặc quần bơi, vừa thấm ướt đã cho anh một loại ảo giác xuyên thấu, anh không tài nào thưởng thức kỹ thuật bơi ngon lành của cậu được cả, chỉ biết thưởng thức dáng người ưu việt.
Nàng tiên cá có gì đáng xem chứ, Trình Mặc đây đáng xem gấp bội nhé.
Trình Mặc bơi hết mấy vòng, cuối cùng cũng thấm mệt, cậu bước lên bờ, cả người ướt sũng, gió thổi tới làm cả người run rẩy. Nước thì ấm nhưng giờ là mùa đông, hồ bơi còn là hồ bán lộ thiên.
Lục Viễn Triết đã xuống lầu, lúc này anh sắm vai cấp trên ấm áp đưa khăn tắm cho cậu, còn bảo đây là hồ bơi gia đình, không hợp nhảy xuống đâu.
Hẳn là không ngờ mình sẽ bị tóm, Trình Mặc ngại ngùng quấn chặt khăn tắm, nói tiếng cám ơn.
"Cậu vầy là không được nha." Anh không kiềm được câu bông đùa, tâm tình hãy còn thấp thỏm, "Tôn trọng tính hướng của anh chút được không? Anh thích đàn ông như vậy, cậu vậy là đang dụ dỗ cấp trên đấy."
Kết quả, Trình Mặc lộ ra nụ cười với anh: "Em cũng thích đàn ông, như nhau thôi, sao lại nói không tôn trọng chứ?"
Gì??? Đồng tử của Lục Viễn Triết chấn động, anh dại ra đấy, nhìn lọn tóc còn đang nhỏ nước sau gáy của Trình Mặc và đôi chân trắng thẳng tắp như đôi đũa của cậu.
"Đội trưởng Lục nhớ giữ bí mật giúp em." Trình Mặc lại ngoái đầu dặn, biểu cảm có thể xem như… ngây thơ vô tội.
Sau đó Lục Viễn Triết cứ đứng ở sân sau, y hệt Đinh Thần Dục, chậc một tiếng chưa đã ghiền.
Dọn vào lâu tới vậy, cuối cùng Trình Mặc cũng lộ ra đuôi mèo.
Vậy là anh mất ngủ.
Phần thì nhớ tới dư vị của Trình Mặc lần thứ bao nhiêu không biết, phần thì cảm giác mình xong đời rồi, hình như mình đã coi nhẹ vị trí của cậu rồi.
Cảm tình này đã không còn là kịch bản Khương thái công Lục Viễn Triết câu trai thẳng nữa mà là chủ nhà ngây thơ khách trọ đẹp xinh à? Anh cầm nhầm kịch bản rồi à?
Vì chuyện này, anh trở mình trằn trọc hết mấy tiếng, hôm sau thì buồn ngủ nằm ì trên sô pha, có người tặng hoa tới anh còn không kính nghiệp, không chịu vờ vịt nữa.
"Người theo anh đuổi tới cục cảnh sát rồi à?" Trông thấy bó hồng trắng, Tô Tiểu Chỉ nằm ườn chợt nhảy dựng lên, long trọng nhận thay anh.
"Gì chứ, biết đâu là tuần rồi anh dẫn bà cụ qua đường, người ta gửi cảm ơn thì sao." Lục Viễn Triết bức bối nói. Dạo này tim anh gửi cả ở chỗ Trình Mặc, đã làm gì trêu vào ai đâu.
"Bà cụ gửi hồng trắng cám ơn cậu thế thì có ý khác đấy." Lăng Khê đâm một câu ngay chỗ hiểm.
Không phải một bó thật to, nói kiểu dùng để bày tỏ thì không bằng nói giống hoa tặng trong mấy buổi lễ trao giải còn hơn.
Tô Tiểu Chỉ lướt qua bàn, cô ném nhẹ sang, Lục Viễn Triết chụp lấy bằng một tay, trên bó hoa không có thiệp, chỉ cắm một phong thư trắng, viết là: TO Lục Viễn Triết. Lá thư được niêm phong bằng sơn chống lửa, rất long trọng.
Cái này lại là trò gì đây, anh không để ý mở lá thư, vừa rút ra một góc đã cảnh giác ngồi ngay dậy.
"Tới rồi." Anh giơ lá thư mời lên, mọi người vội tới gần xem.
Có vẻ Yến thích phá rối khi tâm trạng anh đang tốt, lần này thứ đưa tới là lá thư mời tiêu chuẩn, y hệt lá đội trưởng Châu nhận được...
Lễ chúc mừng tháng một, sắp tới sẽ đưa tới niềm vui bất ngờ, mời tổ chuyên án đoán chữ.
Trong lá thư mời còn kẹp tấm giấy, trên dưới bị xé không còn, chỉ thừa lại phần chính giữa. Trên thư chỉ có hai hàng chữ, đọc lên nghe có vẻ giống di thư.
"Chẳng có chút tài năng, chết cũng không đáng tiếc, nhân gian thật tốt nhưng không muốn ghé thăm lần nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...