Một lúc nào đó trong cuộc đời bạn, bạn sẽ nhìn lại và nhận ra người đó đã làm tất cả vì bạn như thế nào. Có thể "em của ngày hôm qua" cảm thấy như vậy là không đủ đầy, cảm thấy khao khát nhiều hơn thế...nhưng người đó đã yêu bạn bằng tất cả khả năng của họ. Khi có thể nhận ra, hãy cảm ơn họ - cho dù không còn bên nhau.
Hồi mình còn nhỏ, mình luôn cho phép bản thân trở nên nhõng nhẽo hết sức có thể, đỏng đảnh và lắm chuyện hết sức có thể trước bạn trai cũ. Nếu cái gì làm mình không vừa ý, mặt mình lập tức sưng lên như một cái bị; người ta nói cái gì làm mình khó chịu, mình thở ngắn than dài đầy ẩn ý trên mạn xã hội, ví như đi chơi mà trễ hẹn, mình cũng tắt điện thoại bỏ về nhà luôn. Rất lâu đã trôi qua rồi, mình không còn là người như thế nữa, không nhớ rằng mình đã từng hành động và suy nghĩ như vậy. Bây giờ nhìn lại, mình vẫn tự hỏi đó vẫn là mình thôi, nhưng sao xa lạ thế? Mình lúc nào cũng sợ thiệt, sợ người khác bắt nạt, sợ nếu nhu nhược thì sẽ đánh mất mình.
Thế rồi, mình lớn lên. Mình còn nhớ trong talkshow "tôn trọng Bản Thân" của Water Wise Vietnam, mình có nói rằng "lớn lên" cần thời gian, cần đủ những trải nghiệm và cú ngã. Đọc một quyển sách hay đi xem một buổi tọa đàm thì hay đó, nhưng bạn hiền vẫn chưa thể lớn lên từ đó. Mình nói như vậy, là bởi vì bây giờ nhìn lại, thấy mình trẻ con không phải vì tính cách con người như vậy, mà vì lúc đó yêu thương chưa đủ, chưa lớn, chưa tìm được đúng người. "Người" ở đây không chỉ là bạn đời, người ở đây là chính chúng ta, bản thân chúng ta khi đủ chín muồi để yêu, để cho đi, học hỏi và nhận lại.
Khi con người ta yêu đúng và yêu đủ nhiều, bạn sẽ thôi không còn so đó toan tính thiệt hơn, những suy nghĩ xuất phát từ sự cảm thông, trân trọng lần nhau sẽ đè bẹp những thứ linh tinh trong đầu, đơn giản hơn là bạn biết "hiểu". Hiểu rằng anh ấy đã rất cố gắng làm cho bạn vui, cố gắng dành mọi phút cho bạn, cố gắng dành tất cả cho bạn. Đó là tình yêu khi bạn gặp đúng người bạn cần gặp trong cuộc đời này. Bạn cần phải gặp họ, để biết cách yêu đúng nhất cho mình.
Yêu đúng rất quan trọng. Nó làm bạn khỏe mạnh, vui vẻ, tâm tư thoải mái và cầu và tiến. Yêu sai, còn chết người hơn cả ung thư.
Bây giờ, có giận dỗi vu vơ thế nào mình cũng luôn chủ động tác ôm, một cái ôm siết chặt không lời. Người thương bạn thật lòng sẽ ôm lại bạn, vuốt tóc bạn, đu chẳng cần nói gì cũng biết là còn cần nhau. Còn nếu người ta cứ hững hờ quay đi hoặc đẩy tay bạn ra...
Thì có lẽ, họ vẫn chưa lớn.
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...