Trâu Và Cỏ
7
Gần đây có một cô nương tới phủ.
Lúc ta và dì đi đưa đồ vừa hay đụng trúng.
Cô nương ấy xinh đẹp rạng ngời, phong thái tự nhiên hào sảng, lời lẽ cử chỉ toát lên vẻ cao quý của tiểu thư danh gia vọng tộc.
Thẩm phu nhân gọi ta tới:
- Đường Đường, đây là Khương Chi Nguyệt, con gái của thái phó dạy dỗ thái tử, lớn hơn cháu một tuổi, cũng là vị hôn thê thanh mai trúc mã cuta Ký Bạch.
Vị hôn thê?
Đầu óc ta như có sét đánh giữa trời quang. Ta kinh ngạc đến mức hồn phách rụng rời.
Dường như có một sức mạnh khổng lồ bóp nghẹt lấy tim ta, cơn đau dữ dội lan đến đầu ngón tay, ta siết chặt nắm đấm để che giấu.
Đồ l.ừa đảo!
Mẹ nói rất đúng. Đàn ông toàn lũ ham của lạ, đứng núi này trông núi nọ.
Cho dù là Thẩm Ký Bạch được người đời ca tụng quang minh lỗi lạc chẳng qua cũng chỉ là hạng đốn mạt tốt mã giẻ cùi.
Khương Chi Nguyệt không hiểu tình hình, còn cười đi tới nắm tay ta.
- Sao ta lại không biết nhỉ? Phủ họ Thẩm có muội muội xinh đẹp dường này từ khi nào vậy?
Nụ cười của nàng ấy vô cùng chân thành, khiến ta không thể ghét nổi,
Ta quên mất mình đã đi ra thế nào, đến khi dì đưa khăn tay cho ta, ta mới hoàn hồn.
- Khóc à?
Ta nhận khăn lau qua quýt mấy cái, vẫn cứng mồm cãi:
- Đâu có ạ.
Ánh mắt dì dừng trên người ta:
- Khương cô nương đã định hôn sự với gia chủ từ hai năm trước. Hai người đó quả thực là lớn lên cùng nhau, nhưng những lời ban nãy của phu nhân chỉ là bâng quơ thôi, không phải cảnh cáo con đâu.
- Con hiểu ạ. - Giọng ta rầu rĩ.
Ta đã hoàn toàn lạnh lòng.
- Dì ơi, con cảm thấy Lâm công tử hôm qua cũng được lắm ạ. Dì sắp xếp thời gian để bọn con gặp mặt đi.
Dì xoa đầu ta:
- Không sao. Buồn nào rồi cũng qua thôi.
- Đường Đường, chúng ta không có nhiều lựa chọn, thế nên phải suy xét thật cẩn thận
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...