Trâu Và Cỏ
5
Hôm nay là sinh nhật Thẩm Ký Bạch.
Ta thay váy áo đỏ rực, đeo chiếc khuyên tai san hô Thẩm Ký Bạch tặng, sau đó lặng lẽ chờ trong sân viện chàng nhất định phải đi qua.
- Sao em lại ở đây?
Thẩm Ký Bạch bước đi hơi lảo đảo, ta vội tiến lên đỡ chàng.
- Không sao đâu.
Chàng nói vậy nhưng lại chẳng hề buông bàn tay đang vịn vào ta.
Khoảnh sân này rất vắng người qua lại nên ta mới cố ý chọn nơi này.
- Em cố ý đợi ta à?
Ta đứng đực ra, trơ mắt nhìn chàng giơ tay chạm vào khuyên tai, ngón tay chàng lành lạnh.
- Lúc trước khi nhìn thấy đôi khuyên tai này, ta đã cảm thấy rất hợp với em. Hôm nay được thấy em đeo, quả là vô cùng xinh đẹp.
Giọng nói trang nghiêm của chàng mang chút men rượu chuếnh choáng, giọng điệu trở nên hơi cợt nhả, khác hẳn vẻ dịu dàng như ngọc thường ngày.
Mặt ta bỗng đỏ phừng.
- Sao tự dưng lại muốn đeo vậy? Lúc trước không thấy em đeo nó.
Chàng gạt nhẹ qua lại khiến ta cảm thấy nhồn nhột, muốn nghiêng đầu tránh đi song lại bị chàng kéo vào lòng.
- Tại sao lại tránh ta?
Hơi thở nóng rực của nam tử phả lên cần cổ nhạy cảm của ta, khiến ta rùng mình.
Ta và Thẩm Ký Bạch đã ba tháng không gặp nhau kể từ lần từ biệt trước.
Ta không nhịn được mà phản bác:
- Em có tránh đâu. Em chỉ không muốn gặp anh thôi.
Mắt Thẩm Ký Bạch loé lên vẻ tổn thương, bàn tay đang ôm ta càng siết chặt hơn.
- Thế tại sao hôm nay lại muốn gặp ta?
Giọng chàng rất trầm, thấp thoáng chút ấm ức.
Ta lấy món đồ đã chuẩn bị từ trước ra, khẽ giải thích:
- Bởi vì hôm nay là sinh nhật anh. Em muốn tặng quà cho anh.
Thẩm Ký Bạch nhìn ta chăm chú hồi lâu, sau đó bỗng nhẹ nhàng nâng cằm ta, cúi đầu hôn xuống.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, xa xa có tiếng côn trùng kêu rả rích, bầu trời trên cao rợp sao lấp lánh. Mọi thứ đều tĩnh lặng mà dịu êm.
Không biết lấy can đảm ở đâu ra, ta vòng tay ôm lấy Thẩm Ký Bạch khiến nụ hôn thêm sâu.
Bờ môi Thẩm Ký Bạch khẽ cất tiếng cười, chàng nỉ non:
- A Đường, không cho phép nàng tránh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...