Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Ông ta đứng lên, tặng chỗ này lại cho chúng tôi, ông ta trái lại cứ thế bỏ đi. Tôi cảm thấy trong lòng rất khổ sở, cố gắng nhịn xuống, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi.

Tô Duyệt Sinh bước tới bên cửa sổ, ánh mắt cũng không nhìn về tôi, anh nói: “Cô cầm tiền rồi bỏ đứa nhỏ đi”.

Trong lòng tôi nghẹn đi, phản phản phục phục, tới tới lui lui, thì ra vẫn chỉ có những lời này.

“Tôi không cần tiền của anh”. Tôi nói, “Đứa nhỏ này cũng không liên can đến anh”.

Tô Duyệt Sinh trầm mặc thật lâu, tôi cảm thấy sức cùng lực kiệt, anh nói: “Sao cô phải cố chấp vậy?”

Tôi nói: “Đây là chuyện riêng của tôi”.

Anh nói: “Nếu cô không cần tiền, muốn cái khác cũng được. Tôi biết mẹ cô đang nằm trong bệnh viện, cô đặc biệt hận người gây ra tai nạn này, đối phương kỳ thực không phải chỉ có say rượu, anh ta say thuốc rồi mới đụng vào mẹ cô, nhưng anh ta là con trai duy nhất của gia tộc, cha mẹ anh ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệ anh ta. Cô đấu không lại họ đâu”.

Lần đầu tiên tôi nghe những lời này, vô cùng khiếp sợ.

“Cô bỏ đứa nhỏ đi, tôi cam đoan người gây tai nạn sau này cả đời sẽ phải sống trong tù giam, không bao giờ thoát ra được”.


Tôi nhìn anh, cũng không biết là nhìn bao lâu, cuối cùng tôi nói: “Anh thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm”.

Tôi bước ra khỏi căn biệt thự kia, cũng không có ai ngăn cản tôi lại. Thẳng thắng mà nói chỉ thấy buồn cười, vận mệnh nói cho cùng cũng chỉ là một câu chuyện cười. Bản thân tôi cũng cảm thấy buồn cười, cứ thế vừa đi vừa cười, mọi người trên đường ai cũng nhìn tôi như một kẻ điên, tôi cũng cảm thấy bản thân thật quá điên rồ.

Một lần nữa tôi lại treo biển bán nhà, nhưng lần này thì ít người hỏi mua, thẩm mỹ viện của mẹ tôi rốt cuộc đóng cửa, bởi vì tôi không có tiền phát lương cho nhân viên. Nhân viên có năng lực đều đã đi nơi khác kiếm ăn rồi, tôi nghĩ mình quả thực không có năng lực kinh doanh mà.

Lúc ra khỏi bệnh viện tôi gặp phải kẻ cướp, trời lúc đó kỳ thực còn chưa tối hẳn, tôi vừa ra khỏi cổng bệnh viện không lâu, có một chiếc xe máy từ phía sau chạy tới gần tôi, nghe thấy tiếng động cơ xe, không biết vì sao trong lòng có cảm giác bất thường, vì thế tôi lập tức đi sát vào bên trong lối đi dành cho người đi bộ, ở đó có trồng một loạt các cây đại thụ, chính nhờ cây đại thụ kia đã cứu tôi một mạng. Lúc đó người lái xe máy đột nhiên từ phía sau túm chặt lấy cái túi của tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là buông lỏng túi ra để bảo vệ bụng, động tác theo bản năng này đã cứu tôi, tên cướp chạy xe máy vung mạnh cái túi muốn giật nó đi, vừa vặn đánh vào bụng tôi, trúng lên mu bàn tay đau rát, chiếc xe máy kia quay đầu lại, xông thẳng tới chỗ tôi, bản năng của tôi chợt lóe lên né tránh, chiếc xe máy đụng vào thân cây, nó lập tức lui về sau đạp thêm ga, xa xa muốn tiếp tục xông tới chỗ tôi, tưởng chừng như lần thứ hai này xông tới sẽ đụng trúng tôi rồi, đúng lúc đó người bảo vệ chạy qua, gào to một tiếng: “Cướp!”. Hơn nữa còn chạy lại chỗ chúng tôi, chiếc xe máy do dự một chút, đạp mạnh ga chạy trốn.

Trên mặt và tay tôi đều đau rát, được người bảo vệ tốt bụng đưa trở lại bệnh viện, gương mặt bị vỏ cây chà sát, mu bàn tay bị móc khóa của túi đánh trúng. Bác sĩ khoa ngoại kiểm tra cho tôi xong nói thật may mắn, bản thân tôi biết chuyện này không đơn giản như vậy, nếu là kẻ cướp, đối phương cướp được túi là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không quay đầu xe lại muốn đụng tôi, hơn nữa một lần đụng không trúng còn muốn quay lại đụng thêm lần nữa.

Tôi cung cấp lời khai ở sở cảnh sát, bọn họ cũng cảm thấy không ổn, lặp đi lặp lại hỏi tôi gần đây có kết thù với ai hay không. Tôi nói mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện, muốn tôi chết đoán chừng chỉ có thể là người gây tai nạn thôi.

Phía bên cảnh sát cảm thấy kỳ lạ, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Trong lòng tôi đặc biệt còn có một suy nghĩ đáng sợ khác, tôi cảm thấy chiếc xe máy đó không phải thực sự muốn lấy mạng tôi, bởi vì hắn ta cứ cố đụng vào bụng của tôi thôi, tôi có trực giác như vậy, nhưng tôi cố gắng không nghĩ đến suy nghĩ đáng sợ đó, bởi vì tôi không muốn tin tưởng.

Tôi ở trong phòng theo dõi của bệnh viện ngủ một giấc, sau đó tiếp tục nằm ở chiếc giường gấp bên ngoài phòng ICU. Ngày hôm sau bác sĩ nói với tôi, có người bỏ ra số tiền lớn trả tiền thuốc men cho mẹ tôi, cũng đủ để mẹ tôi dùng trong vài tháng, tôi hỏi: “Là ai?”. Bọn họ không biết, bởi vì chỉ cần báo tên bệnh nhân cùng với phòng bệnh là có thể đóng tiền viện phí được rồi, không có kiểm tra người nộp tiền là ai.

Có lẽ hung thủ giết người áy náy, cho nên mới dùng phương thức giấu đầu hở đuôi như vậy.


Nhưng tôi vẫn tra ra được người giúp mẹ đóng tiền là ai, bởi vì đối phương dùng chi phiếu để chi trả, bên thu viện phí của bệnh viện vẫn còn lưu lại, tôi nhìn thấy tên ký trên chi phiếu là ba chữ ‘Trình Tử Tuệ’.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ là chị ta.

Nhưng tiền này cũng là tiền của Tô gia, tôi không định dùng đến.

Tôi đem thẩm mỹ viện sang nhượng lại cho người ta, tiền thuê cùng tiền sang nhượng thu về không tệ lắm vừa vặn đủ trả cho khoản tiền kia. Tôi hẹn gặp mặt Trình Tử Tuệ, trả lại chi phiếu cho chị ta.

Chị ta nói: “Cô vẫn còn kiên cường nhỉ”.

Tôi nói: “Mẹ tôi đã dạy, người có bần cùng cũng không thể để chí khí hạn hẹp”.

Trình Tử Tuệ nói: “Tôi tội nghiệp mẹ cô thôi, bà ta nuôi lớn đứa con gái như cô vậy, lại không thể hưởng được phúc”.

Tôi nói: “Mẹ con tôi không cần ai thương hại, mẹ tôi càng không cần”.

Trình Tử Tuệ đột nhiên cười cười, nói: “Còn gạt cô nữa, tôi thật sự cảm thấy không đành lòng. Cô chắc còn chưa biết, cha cô là ai”.


Tôi đột nhiên cảm thấy lỗ tay ong ong, là hệ thần kinh gây ù tai của tôi lại phát tác chăng. Giọng của chị ta giống như tiếng máy bay nổ vang, ong ong nghe không rõ lắm, nhưng mỗi một con chữ lại nghe đến rõ ràng như vậy, chị ta nói: “Cô là con gái của Tô Tiếu Lâm, Tô Duyệt Sinh là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, cho nên hiện giờ Tô gia mới nóng nảy, vội vã đem chuyện này giấu nhẹm đi”.

Tôi mờ mịt nhìn chị ta.

Chị ta nói: “Đứa con này của cô tuyệt đối không thể sinh ra, nó đi ngược với luân thường đạo lý. Cô nên nhanh chóng phá thai, cầm tiền của Tô gia, xuất ngoại đi thôi”.

Tôi nói: “Cha tôi không phải Tô Tiếu Lâm”.

Chị ta nói: “Cô không tin lời tôi nói, thì về mà hỏi mẹ cô xem. Năm đó bà ta làm bảo mẫu cho Tô gia, sau này vừa rời đi không bao lâu thì sinh ra cô. À quên, mẹ cô hiện giờ đang hôn mê… Thực xin lỗi, nhưng đây là sự thật. Cô không tin thì đó cũng là sự thật”.

Tôi nói: “Mẹ tôi không phải hôn mê, bà bị chết não thôi, chẳng qua là chưa tỉnh lại”.

Chị ta tỏ vẻ vô cùng thương cảm nhìn tôi, cuối cùng thương hại nói: “Cô vẫn nên cầm tiền của Tô gia, cao chạy xa bay đi”.

Cao chạy xa bay, bốn chữ này nghe nhẹ nhàng cỡ nào, mà đôi cánh của tôi đã sớm bị bẻ gãy, tôi bay không nổi, cũng không thể rời đi.

Trình Tử Tuệ dường như lo lắng tôi không tin, còn nói: “Thẩm mỹ viện của mẹ cô và vụ kế toán trưởng kia, chính là cái bẫy dùng để gài cô. Tô gia một khi đã muốn bức ép người, chuyện gì cũng có thể làm. Cô không tin thì đi hỏi thăm một chút, người mà kế toán trưởng kia đi vay tiền nặng lãi, ông chủ đứng sau lưng là ai. Cô ta vốn dĩ không có đánh bạc, kể cả người thân cũng không dính dáng tới bạc bài. Tô gia muốn đối phó với cô, sẽ có rất nhiều cách. Cô cùng đường rồi, hiển nhiên sẽ phải cầm tiền của bọn họ. Cô cần gì phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt”.

Tôi đột nhiên cười rộ lên, cười cười mà nước mắt lại chảy xuống, Trình Tử Tuệ kinh ngạc nhìn tôi, chị ta nhất định cảm thấy là tôi điên rồi.


Tôi hỏi: “Sao chị lại muốn nói chuyện này cho tôi nghe?”

Chị ta nói: “Chẳng qua thấy cô đáng thương thôi”.

Tôi nói: “Chị không phải thấy tôi đáng thương, chẳng qua là muốn tìm kiếm cảm giác của sự ưu việt, chị không thích Tô Duyệt Sinh, lại càng không ưa tôi, cho nên muốn nhìn thấy chúng tôi đau khổ”.

Trình Tử Tuệ nói: “Vậy thì sao, tôi nói cho cô biết chân tướng, tổng so với cô bị lừa cả đời không biết gì hết còn tốt hơn. Đổi lại là chuyện cá nhân tôi thì cũng chẳng cần phải phí tâm như vậy đâu. Về phần Tô Duyệt Sinh tôi ước gì cậu ta gặp chuyện không hay ho, nhưng cô đối với tôi thì có uy hiếp gì chứ, chẳng qua tôi không muốn nhìn cô bị bọn họ giấu giếm. Chuyện đã đến nước này, cô muốn tin hay không thì tùy”.

Chị ta trả lại tờ chi phiếu cho tôi, nói: “Cô giữ lại đóng tiền viện phí thuốc men cho mẹ cô đi, khoản tiền kia cũng không phải tôi chi ra, do Tô Tiếu Lâm cảm thấy áy náy trong lòng muốn tôi đưa cho cô thôi”.

Chị ta nói xong thì bỏ đi, một mình tôi ngồi đó thật lâu thật lâu, chỉ cảm thấy mệt mỏi nặng nề từ sâu trong lòng xuyên thấu ra bên ngoài. Tôi suy nghĩ nên làm gì bây giờ, tôi phải làm sao bây giờ.

Qua ngày hôm sau, tôi rốt cục hạ quyết tâm gọi điện cho Tô Duyệt Sinh. Mới đầu anh không nghe điện thoại, tôi liền gửi tin nhắn, hẹn ra ngoài nói chuyện, “Tôi sẽ không cố chấp nữa”. Lúc tôi dùng điện thoại bấm đến hai chữ ‘cố chấp’, kỳ thực trong lòng giống như bị dao đâm, lần đó Tô Duyệt Sinh nói sao cô cứ cố chấp như vậy, kỳ thực trong lòng tôi đang nghĩ chính là tại sao tôi lại yêu anh như vậy.

Tôi không cố chấp nữa, cũng là không yêu anh nữa rồi.

Thật sự, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Lúc tôi suy nghĩ như vậy, so với cái chết còn cảm thấy khổ sở hơn.

Có lẽ câu nói cam đoan này có tác dụng, Tô Duyệt Sinh đáp ứng ra gặp mặt tôi một lần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui