Ra sân bay mua vé chuyến sớm nhất, làm thủ tục xong cũng gần 3 giờ chiều , Nguyện gọi điện cho Thành, rất nhanh anh đã bắt máy:
_Tôi nghe đây Như Nguyện.
_Chú, giờ chú đang ở đâu?
_Tôi đang ở chỗ làm, cô bé đang ở đâu?
_Cháu đang ở sân bay Changi, khoảng một tiếng nữa sẽ về tới. Cháu sẽ đến công ty tìm chú, chú chờ cháu được không?
_Không được đâu Như Nguyện, tôi có việc rồi, cô bé đừng đến tìm tôi.
_Chú bận rồi sao! Vậy thôi, chào chú.
_Tôi sẽ ra sân bay đón cô bé.
_Chú…!
_Tôi nghe.
_Chú xấu lắm!
_Tôi đúng là người xấu, tôi là người đã đi bỏ đi chơi suốt mấy ngày không thèm liên lạc về.
_Chú, cháu đói bụng, cháu muốn xỉu rồi.
_Cô bé mau tìm cái gì ăn đi.
_Không muốn, chú đến đón cháu thì nhớ mua bánh cuốn Sài thành cho cháu.
_Bánh cuốn sẽ có, giờ cô bé tìm món gì ăn tạm trước đi.
_Không sao, cháu còn chịu được, để dành bụng về ăn luôn hai cuốn.
_Cô bé là cố ý đánh trống lảng phải không?
_Hì, bị chú nhìn ra rồi.
Máy bay vừa hạ cánh, Nguyện lấy điện thoại bỏ chế độ máy bay chuyển sang chế độ bình thường, ngay lập tức cô bé nhận được tin nhắn của Thành: “Tôi chờ cô bé ở cổng ra số 7”
Nguyện cười mãn nguyện, cô bé nhanh tay nhắn tin cho Thành báo đã đáp xuống, sẵn tiện nhắn tin báo bình an cho Lĩnh rồi theo dòng người đi xuống.
Ra đến cổng, nhìn thấy Thành đã đứng chờ sẵn, cô bé lại gần anh cười bẽn lẽn rồi theo Thành ra xe. Thành nhìn Nguyện, trên gương mặt của cô bé so với vài ngày trước đã có thêm vài nốt mụn đỏ, là đi chơi không uống đủ nước hay là ăn đồ nóng quá đây. Ngoài nguyên nhân Thành đoán còn có thêm mấy đêm trằn trọc nữa nhưng dễ gì mà cô bé thú nhận.
_Mình đi công viên gần đây ngồi ăn bánh nha chú – Nguyện vừa thắt dây an toàn vừa đề nghị.
Thành gật đầu. Anh hỏi:
_Cô bé xuống máy bay nhưng nhìn vẫn tươi tỉnh.
_Dạ, gần mà chú, mấy lần đi xa hơn cháu cũng không thấy mệt gì lắm. Mà chú chờ cháu xíu ha.
Nguyện nói rồi lấy điện thoại gọi điện về nhà báo đã về thành phố nhưng sẽ về trễ. Xong Nguyện nhìn sang Thành thì thấy anh cười cười.
Vào đến công viên đã quá bốn rưỡi chiều, hôm nay là giữa tuần nên công viên tương đối vắng, hai người đến ngồi ở chiếc bàn đá dưới gốc cây phượng đang nở hoa. Những cánh hoa lác đác rơi trên bàn, trên ghế và nhuộm đỏ cả một vùng cỏ xanh bên dưới.
Thành lấy từ trong túi xốp ra hộp bánh cuốn, một hộp quả vải tươi và hai chai nước uống để lên bàn. Bánh cuốn Phú Thương bên ngoài là bánh tráng nướng phơi sương, mềm cuốn được, ăn không quá dai và để trong ngày không bị khô. Cuốn bên trong là rau và thịt. Rau thì gồm các loại rau thơm như bạc hà, húng cây, lá ngò, tía tô và rau diếp cá, xà lách, dưa leo xắt lát dài. [dđ lqđ]. Thịt là thịt bò hoặc thịt heo xắt mỏng ướp gia vị đặc biệt rồi nướng xiên thường gọi đơn giản là lụi, nem nướng xắt vừa, một tí chả lụa xắt sợi, chả giò không nhân chiên giòn rụm đặc sản của miền Trung. Một món ngon được hưởng ứng nồng nhiệt ngay từ khi mới ra. [ddlqd]
Cô bé lấy trong túi đeo bên mình ra một ổ bánh mì nhân thịt là phần ăn được phát trên máy bay.
_Món này phải ăn trước vì nó nhạt hơn.
_Cô bé nói đói bụng mà, sao không ăn trên máy bay luôn.
_Cháu muốn ăn cùng với chú mà.
_Nếu vậy cô bé ăn bánh cuốn đi, bánh mì để tôi ăn cho.
_Sống là phải biết chia ngọt sẻ bùi chứ, đây là phần chú-Nguyện nói rồi đưa nửa ổ bánh vừa mới bẻ ra cho Thành.
Ăn hết bánh mì rồi đến món bánh cuốn, cô bé xuýt xoa:
_Ngon quá đi, đồ nước ngoài ngon mấy cũng không bằng đồ ăn nước mình.
_Cô bé đã đi chơi ở đâu?
Nguyện chợt khựng lại một lát rồi trả lời:
_Dạ, 3 ngày đầu cháu đi Thái Lan, 2 ngày sau thì ở Singapore.
_Cô bé đi cùng người nhà sao?
_Dạ, là đi với anh họ.
_Cô bé về một mình, vậy anh họ đâu?
_Dạ, anh ấy còn bận việc sẽ về sau.
Thành cười ấm áp:
_Cô bé ăn mau đi.
_Dạ.
Ăn uống xong hai người cho rác vào túi để sang bên. Thành nhìn Nguyện hỏi:
_Sao cô bé lại về sớm?
Nguyện biết đã đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi.
_Đổi câu hỏi khác được không chú?
_Câu hỏi khác? Câu gì cũng được sao?
Nguyện hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng lưng nhìn Thành:
_Dạ.
THành cười nhẹ, anh nhìn sâu vào mắt Nguyện nói:
_Cô bé chịu gặp tôi, tôi mừng lắm. Giờ cô bé nghĩ thế nào? Hãy nói thực lòng cho tôi biết
_Dạ-Nguyện im lặng một lát, cô bé hít một hơi sâu rồi nói-Kỳ thực khi nghe chú có con nuôi vừa nhiều lại vừa lớn như vậy cháu cảm thấy không quen chút nào. Cháu sẽ thích hơn nếu chú không có hoặc có ít hơn. Nhưng đây là việc không thể thay đổi, cháu sẽ thử xem mình có quen được với việc này không.
_Tôi rất vui vì cô bé đã quyết định như vậy.
Im lặng một lát Thành vươn người về phía trước thì thầm:
_Cô bé thấy vầy có được không? Đứa nào đủ 18 tuổi, con trai thì cho ra riêng, con gái thì cho theo chồng, được lứa nào là xuất chuồng lứa đó, không để lại đứa nào hết.
Nguyện cũng chụm đầu vào thì thào:
_Cháu thấy được đó, nhất trí vậy đi chú.
Cả hai cùng cười thích chí.
Khúc mắc xem như đã giải tỏa được phần nào, Nguyện và Thành lại tiếp tục câu chuyện:
_Có phải vì chú sống ở thành phố mà chú của chú sống ở quê một mình nên chú mới nhận con nuôi không?
_Cũng không hẳn là vậy, Thành trầm lặng một lát rồi nói:
__Cô bé cũng biết rồi đấy, gia đình chúng tôi hiện chỉ còn tôi và chú, tôi thì mãi chẳng đưa được ai về, chú ấy đành phải đặt hy vọng có người nối nghiệp ở nơi khác, nói gì cũng phải cố để dòng tộc không bị đứt đoạn ở đời mình.
_Có phải vì vậy mà phải nhận nhiều một chút để trừ hao không chú?
_Cô bé nhìn ra vấn đề rồi. Kiểu như nếu nhà đông con thì hy vọng có một đứa nối nghiệp sẽ nhiều hơn nhà có ít con vậy. Mình cứ cố hết sức rồi còn kết quả thì tùy duyên vậy.
_Nhưng sao không làm con bác Trung mà lại làm con của chú?
_Chẳng phải là do tôi không hoàn thành nhiệm vụ nên phải chịu trách nhiệm sao? Với lại bằng tuổi chú mà lại có mấy đứa nhóc lẽo đẽo theo sau gọi ba thì ngại người ta nhìn ra ngó vào.
_Vậy sao trước đây chú của chú không lập gia đình?
_Chú có vợ và con trai, nhưng thím và người con trai đó đã mất trong một tai nạn, từ đó chú ở vậy luôn.
Nguyện không ngờ bác Trung đã gặp phải chuyện buồn như vậy, cô bé lăng yên một lát rồi nói:
_Hoàn cảnh nhà chú như vậy, nuôi con nuôi có lẽ cũng là điều tốt.
_Tôi cũng hy vọng vậy. Trời cũng tối rồi, mình về thôi cô bé.
_Dạ
Nguyện đứng dậy đi theo Thành đến bỏ rác vào bụng của con hải mã thùng rác rồi cả hai ra chỗ đậu xe.
Ra khỏi công viên, Thành hỏi Nguyện:
_Cô bé có mệt không, tôi đưa cô bé về nhà.
_Cháu đến thăm Phi Phi và Rì Rì một lát rồi mới về.
Thành cười cười rồi cho xe đi thẳng
Phi Phi: Như Nguyện, cô phải mua nhiều xương cho tôi!
Rì Rì: Xà lách mùa này non lắm ba Thành ơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...