Cái gì gọi là nhà dột còn gặp trời mưa, cái gì gọi là không giỏi văn làm sao có khả năng viết sách, cái gì gọi là.
.
.
.
.
.
Được rồi, từ vựng Tô Hoa có hạn, không nghĩ ra từ gần nghĩa.
Chỉ là tình hình trước mắt làm cho cô cảm thán cuộc sống thật kỳ diệu.
Cô nhìn sang Lão Thẩm phát hiện Lão Thẩm cũng đang nhìn mình, ánh mắt đó giống như bắt được phần tử đặc vụ, cười như một kẻ trộm.
Tô Hoa đáp lễ anh bằng một nụ cười thật to, sau đó quay đầu lại: "Chào cậu Romeo, lại gặp rồi."
Trên gương mặt dịu dàng nhu hòa của Lôi Tiểu Phượng hiện lên vẻ mặt vô cùng kích động: "Bà Thẩm cùng Tiểu Long có quen biết?"
Tô Hoa thong thả chậm rãi gật đầu: "Chúng tôi là bạn học, gần đây có hợp tác diễn chung một vở kịch."
Tâm trạng Lôi Tiểu Long giờ phút này đang rất ngổn ngang, trong lúc nhất thời hắn thật khó có thể tiếp nhận được tin tức khủng bố này —— Hắn thích Juliet thế nhưng bây giờ cô chính xác đã trở thành vợ của anh rể tiền nhiệm? Có cần phải trêu người vậy không? Chuyện này quá không khoa học rồi, Juliet vẫn còn là học sinh, cô ấy chỉ mới 21 tuổi.
.
.
.Rốt cuộc cô ấy đã kết hôn khi nào chứ!
Vô số "Không thể nào", "Không nên", "Không khoa học" chất đống trong đầu hắn, khiến cho cả người hắn giống như chảo dầu đang sôi.
Hắn sống trong cảnh cậu ấm những 21 năm, chưa bao giờ hắn gặp phải tình huống một người phụ nữ mình thích và theo đuổi nay đã trở thành vợ của người khác.
Vì suy nghĩ không thông bụng hắn lại bị đau, hắn vội vã nói với cha hắn muốn ra ngoài đua xe.
Lôi Tiểu Phượng lo lắng em trai sẽ xảy ra chuyện, nên đuổi theo hắn, nói là đi theo kiểm tra hắn.
Thực tế là ngăn cản hắn liều mạng đua xe.
Vì vậy một buổi tiệc vốn đang xảy ra kịch hay bởi vì chị em nhà họ Lôi rời đi mà ảm đạm thất sắc.
Lão Thẩm cùng Tô Hoa thuận tiện ăn ăn uống uống nhàn nhã cùng mọi người nói chuyện thêm một lát, trước khi buổi tiệc kết thúc chúc mừng ông chủ Lôi một lần nữa sau đó trở về nhà.
Thời điểm hai người đi ra so với lúc đi vào còn thân mật hơn, bộ dáng Thẩm Tiếu Ngu dìu vợ cẩn thận như sợ vợ té, mà bà Thẩm thỉnh thoảng ghé vào lỗ tai anh bộ dáng thì thầm thật sự là tình nghĩa hoà thuận vui vẻ.
Vừa ra khỏi biệt thự nhà họ Lôi, chiếc Cadillac đã sớm chờ đợi ở bên ngoài, Lão Thẩm cùng Tô Hoa lập tức thu hồi nụ cười vợ chồng hài hòa.
Cặp mắt Lão Thẩm híp lại, khóe miệng bên trái Tô Hoa nhếch lên.
Đôi bên giằng co suốt đoạn đường, cho đến lúc về đến nhà, hai người lập tức ôm chầm lấy nhau, bám chặt đi tới giường ngã xuống.
Quản gia, người làm âm thầm khẽ cười, rối rít tản ra làm chuyện của mình.
Mà sau khi bọn họ rời đi, trên giường hai người thế nhưng lại đang vật lộn.
Hai chân Tô Hoa kẹp chặt Lão Thẩm, lật người cưỡi trên lưng anh: "Anh có ý gì, mang theo vợ đi gặp Tiền Nhiệm?"
Cánh tay dài của Lão Thẩm tìm tòi, lật cô nằm lại bên cạnh, mày kiếm nhướng lên: "Gặp được Romeo em không vui mừng sao?"
Nghe nói như thế, Tô Hoa cảm giác: Lão Thẩm từ lúc mới bắt đầu đã biết rõ cậu chủ Lôi chính là Romeo, cho nên mới cố ý dẫn theo mình đi tới đó, mục đích là gì? Chứng minh sự nghi ngờ của anh —— Vợ mình với nam sinh khác có gian tình, đúng không?
Tô Hoa thật muốn dùng giầy đập gián đập vào mặt cái tên đặc vụ, nhưng cô chỉ cười: "Dĩ nhiên vui mừng, mấy ngày xin nghỉ này, vẫn chưa được gặp mặt Romeo, nói thật em cũng có chút nhớ tới cậu ấy, anh xem, dáng dấp cậu ấy rất đẹp trai, mấu chốt là.
.
.
.
.
." Cô kéo dài giọng nói, "Cậu ấy vẫn còn rất trẻ!"
Tiếng nói vừa dứt, Lão Thẩm lập tức trở người nằm phía trên, giống như mưa to gió lớn hôn sâu xuống.
Tô Hoa làm sao cam chịu yếu thế, cô há to miệng cắn phập một phát vào lưỡi Lão Thẩm, mút vào toàn là máu trên môi anh còn mang theo mùi tanh.
Lão Thẩm rít lên một hơi, nhưng càng lúc càng hôn sâu hơn, đầu lưỡi rất nhanh công thành đoạt đất, cuồng phong bão táp như gió thu cuốn đi hết lá vàng trên đường, cũng làm cho trong miệng Tô Hoa đầy nước ẩm ướt trơn trượt, trước ngực lại càng căng cứng lên.
Chợt Lão Thẩm nhíu chặt lông mày, đồng thời ngoài miệng thốt ra tiếng rên rỉ, cúi đầu xuống nhìn thì thấy tay Tô Hoa đang nắm chặt vật nam tính to lớn cách lớp vải quần của hắn, sau đó cô đột nhiên dùng sức, nơi đó của Lão Thẩm đau nhói nhưng lại kéo theo từng đợt từng đợt sung sướng, khiến anh nặng nề hít thật sâu vào một hơi không khí.
Dục vọng cũng vì vậy mà không còn khống chế được nữa…..
Ban đêm ngày cuối thu, với hơi ấm của cô thể, trên chiếc giường to lớn theo phong cách Châu Âu, hai cơ thể lõa lồ quấn chặt lấy nhau, kẻ tới người lui, chuyển động không ngừng.
Đến nữa đêm, Tô Hoa từ trong mộng tỉnh lại, cô nhìn sang người đàn ông đang nằm ngủ say bên cạnh, không khỏi phát ra một tiếng thở dài: Lúc ngủ trông cũng rất đàng hoàng.
Cô khoác chiếc áo khoác đi tới ban công, nhớ tới chuyện xảy ra trong buổi tiệc ở nhà họ Lôi, đột nhiên cảm thấy mình thật giống như là đang ghen như lời Lão Thẩm nói, điều này đối với cô mà nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Lão Thẩm chơi bời trăng hoa nhiều như vậy, tùy tiện xuất hiện một Tiền Nhiệm cũng khiến cho mình giương nanh múa vuốt, vậy những ngày sau chuyện này còn tiếp diễn nữa không?
Chắc là dạo gần đây ngày nào cũng bên cạnh Lão Thẩm quấn lấy nhau, đã sớm đem hắn để vào trong phạm vi lãnh thổ của mình rồi, cho nên trong tình huống nghi ngờ quân địch có ý muốn chiếm đoạt lãnh thổ, vì thế giống như thanh niên tráng sĩ nhiệt huyết dâng trào, anh dũng cùng nhau bảo vệ lãnh thổ của mình.
Nghĩ thông suốt khúc mắc trong lòng, Tô Hoa cũng hiểu loại ý thức bảo vệ lãnh thổ này nên giảm đi, cụ thể chính là —— Trở lại trường học ở vài ngày, tham gia nhiều tổ chức hoạt động ở trường học.
Vì vậy mới hơn năm giờ, cô liền rón rén rời giường, mặc áo thun cùng quần jean, trên lưng đeo một balo lệch vai, rời biệt đi thự đến trường.
Cô kêu tài xế dừng ngay khúc quanh cách trường học khoảng vài trăm mét, sau đó đi bộ trở về trường học, thuận tiện mua điểm tâm ăn sáng ở bên cạnh trường học.
Không nghĩ tới trong cửa hàng bán điểm tâm lại gặp phải một người quen, là bạn học Tiếu Giai sát vách phòng ngủ với cô.
Tiếu Giai có đôi mắt xếch xinh đẹp, đuôi mắt nhướng lên, dáng người rất là quyến rũ.
Hơn nữa còn là người mẫu lớp cô, đa số đều ghen tị với vóc dáng của cô.
Dù sao cũng quen biết, thấy không chào hỏi thì quá không phải đạo, vì vậy Tô Hoa lên tiếng vẫy tay chào: "Tiếu Giai, thật đúng lúc, cậu cũng đang ở đây ư."
Tiếu Giai liếc xéo cô, mua xong phần súp lập tức bỏ đi, ngay cả một tiếng chào hỏi với cô cũng ra vẻ rất chán ghét.
Tô Hoa nhún nhún vai: Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo, thật hết cách.
Gia đình Tiếu Giai rất có lai lịch, chú Tiếu Giai là ông chủ của công ty truyền hình và điện ảnh, đào tạo không ít ngôi sao nổi tiếng, ba mẹ cũng đều có chút địa vị, vì vậy ở trong trường học cô ấy giống như một cô công chúa.
Khi những bạn học khác đều phải chăm chỉ học diễn xuất ở trường, thì cô ấy đã bắt đầu đi lưu diễn, nghe nói gần đây còn có công ty quảng cáo muốn mời cô ấy làm người mẫu chụp quảng cáo sữa tắm.
Lúc đến ký túc xá thì vẫn còn sớm, Tiểu Bạch vẫn còn vùi đầu ngủ ở bên trong, Tô Hoa trực tiếp xốc chăn mền cô lên, muốn hù một phát cho cô ấy giật mình.
Không nghĩ tới khi chăn vừa vén lên, bên trong lại trở thành một người đàn ông.
Tô Hoa không khỏi lùi lại một bước dài, cô lấy điện thoại di động ra chụp lia chụp lịa người đàn ông đối diện ở trên giường, đồng thời lớn tiếng hỏi: "Thật ngại quá, này anh kia, nơi này là phòng ngủ của nữ sinh anh không biết sao? Anh trộm được chìa khóa ở đâu, cô gái nhỏ vốn ở trong phòng này đi đâu rồi? Anh đã làm gì cô ây rồi hả?" Cô mở ra hình mới vừa chụp, đưa tới khoảng không trước mặt người đàn ông quơ vài cái: "Anh cho tôi một câu trả lời hợp lý, nếu có một câu nào nói láo, tôi lập tức đem hình đăng lên web, để cho tất cả mọi người điều nhìn thấy, bảo đảm lượng truy cập của anh cũng không thua gì bọn tội phạm truy nã đâu."
Người đàn ông bị say rượu vừa tỉnh dậy dụi mắt, nhìn lướt qua người phụ nữ trước mặt, nghe thấy cô nói chuyện liền một tràng như súng liên thanh, không nhịn được cười một trận: "Tôi mới hỏi cô là ai, nơi này không phải là phòng ngủ của Mạc Tiểu Bạch ư, với cô có quan hệ gì." Chợt người đàn ông liếc mắt nhìn tới hướng cửa, ngáp một hơi, "Hay quá, Tiểu Bạch, em về rồi, nói rõ với người phụ nữ điên này một chút đi, anh còn mệt, ngủ tiếp một lát."
Tô Hoa nhìn Tiểu Bạch đang đứng ở cửa, cô bạn đang mặc một chiếc áo ngủ, trên tay cầm một túi lớn điểm tâm, sắc mặt lúng túng nhìn tình hình trước mắt.
Bộ dáng kia.
.
.
.
.
.
Khiến Tô Hoa nhất thời hiểu ra cái gì, cô nhanh nhẹn xông tới, dắt tay Tiểu Bạch chạy xuống lầu.
Đi tới nơi rộng rãi không người, lúc này mới thở phì phò lên tiếng: "Tiểu Bạch, cậu bây giờ thật không thể nhịn nữa à, lại dám dẫn trai về phòng ngủ, cậu có biết một khi người ta phát hiện, cậu sẽ bị đuổi học, cũng đã chịu đựng đến năm 3 rồi, còn nhiều lắm là một năm nữa có thể tốt nghiệp, cậu lại không thể chờ đợi được sao.
.
.
.
.
."
Tiểu Bạch dở khóc dở cười, mấy lần muốn mở miệng đều bị Tô Hoa cắt đứt, tiếp tục giáo dục.
Đợi đến lúc Tô Hoa ngừng nuốt nước miếng, cô mới có thể tận dụng thời gian mở miệng: "Mình nói này Tô đại gia, cậu hãy nghe mình nói một câu có được không?"
Tô Hoa nói xong hơi mệt, vì vậy gật đầu, ý bảo Tiểu Bạch nói.
"Người trên lầu đó gọi Mạc Tiểu Lam, là anh cùng cha cùng mẹ của mình!"
Tô Hoa đảo mắt xem thường: "Cậu lại còn bịa chuyện."
"Mạc Tiểu Lam năm nay mới vừa tốt nghiệp, ký hợp đồng với công ty ở thành phố A, nhưng mà sau khi từ quê nhà lên tới mới phát hiện thì ra công ty đó lừa gạt, trên người anh ấy không có mang nhiều tiền, chỉ có thể tới tìm mình nghĩ cách.
Cậu cũng biết tiền thuê nhà ở thành phố A quá đắt, mình cũng không có cách nào, chỉ có thể lén lút để anh ấy vào phòng ngủ của chúng ta ở tạm, dù sao cậu cũng không ở đây nữa, có phải hay không?"
Nhìn gương mặt nhăn nhó của Mạc Tiểu Bạch, Tô Hoa thực muốn ném chiếc dép vào mặt: "Trường học nghiêm cấm người ngoài vào ngủ trọ, nhất là học viện chúng ta, nếp sống loạn như vậy, cô quản lý ký túc xá cặp mắt rất tinh tường, cậu cho một người khác phái ngủ cùng, đừng nói là anh cậu hay là cha cậu, những người khác có thể cho rằng các người là gian phu dâm phụ, đến lúc đó cậu biết."
Tiểu Bạch hoảng hốt thốt lên: "Ái, không phải chứ, vậy mình phải làm thế nào?"
Tô Hoa vội vàng bụm miệng cô lại: "Trước hết bảo anh cậu nhanh đi ra ngoài đừng để người khác phát hiện, nếu quả thật không có chỗ ở, trường học của chúng ta không phải còn một phòng tập thể dục ư, nơi đó bỏ trống đã lâu, dọn dẹp một chút là có thể ở được vài ngày."
Thời điểm hai người trở lại phòng, thì phát hiện không thấy người vốn là nên nằm ở trên giường, bị dọa đến sợ Tiểu Bạch không mục đích đi tìm khắp nơi, vừa nghĩ tới có thể anh trai bị người khác đưa đi, cô quýnh quáng đến nổi sắp khóc lên.
Lúc này điện thoại Tô Hoa vang lên, là một tin nhắn: Xuống lầu, cho em một phút!
Nhìn thấy tin nhắn trước đó trong thư mục, Tô Hoa hận không thể vỗ lên đầu mình: Hơn hai tấm, mình lại đem hình ảnh mới vừa rồi gửi đến điện thoại di động của Lão Thẩm.
.
.
.
.
.
Tô Hoa bảo Tiểu Bạch rửa mặt xong xuống lầu, còn cô không dám trì hoãn chạy như bay xuống, trong lòng tính toán xem phải giải thích chuyện sáng nay với Lão Thẩm thế nào.
Hơn một phút, Lão Thẩm kêu tài xế lái xe.
Tài xế do dự một lúc, hỏi: "Bà chủ còn chưa tới, có phải hay không.
.
.
.
.
." Nhìn lại ánh mắt Lão Thẩm, hắn chỉ có thể nghe theo lời.
Nhưng mà hắn theo bản năng thả chậm tốc độ.
Xe lấy tốc độ nhanh như rùa lái đi được vài mét, liền trông thấy có người ngăn cản ở phía trước đầu xe.
Tài xế nhanh tay lẹ mắt đạp thắng, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hoa thở hồng hộc ghé vào cửa sổ xe nhìn tới người đàn ông ngồi ở bên trong, giọng đứt quãng hỏi: "Người đàn ông kia đâu rồi, anh đem anh ta giấu đi chỗ nào rồi hả?"
Lúc này, trong cóp sau xe phát ra tiếng kêu ô ô giống như tiếng kêu của động vật, Tô Hoa nhìn chằm chằm Lão Thẩm vài giây: "Không phải anh trói người ta lại bỏ vào trong cóp sau chứ?"
Người này cũng có phần quá hung ác đi.
.
.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...