Kinh nghiệm phong phú như quản gia khi gặp phải chuyện này cũng cảm thấy da đầu tê dại, nhưng nếu như cậu chủ không ra mặt thì chuyện này thật là không nhỏ, ngộ nhỡ lão bà bà kích động giơ đầu rồng quải trượng đập lên cánh cửa một phát — Oh, NO! Đây tuyệt đối mới đúng là Ngày Tận Thế nha.
Quản gia giữ đúng nụ cười tiêu chuẩn, nhỏ giọng nói: "Thưa bà, bà đến đây suốt đoạn đường dài cũng mệt lắm rồi, hay là đến phòng nghỉ ngơi một chút trước đi ạ." Nói xong, tay mắt lanh lẹ ra dấu với người giúp việc bên cạnh tới dìu đỡ lão bà bà, rõ ràng là dìu đỡ nhưng thực tế thì.
.
.
.
.
.
Lão bà bà có lẽ cũng trên 80, tuổi tuy lớn nhưng mắt sáng như đuốc, liếc mắt nhìn chằm chằm quản gia, sự sắc bén bắn ra bốn phía khí thế này thật không thể khinh thường.
Điệu bộ của bà tuy không nói nhưng vô cùng uy nghiêm khiến cho quản gia nhìn thấy cũng phải rùng mình sợ hãi.
Chị ta nhìn cửa phòng ngủ của chủ mình mà cảm thán: "Ông chủ, tôi cũng chỉ có thể giúp hai người tới đây thôi."
Hai người trong phòng cũng không hề hay biết sự việc đang xảy ra ở bên ngoài, đang Thiên Lôi kết hợp với Địa Hỏa rung chuyển, thật là một trận chấn động đến cả núi cũng muốn lung lay.
Tô Hoa rên rỉ một hồi lâu nhưng Lão Thẩm vẫn không hề có ý định muốn tiến lên thêm nữa, chỉ qua lại quanh quẩn ở phía trước khu vườn hoa, nhưng cái này hình như không xong rồi, giống như là đang ngoáy lỗ tai vậy, chỉ gãi gãi nhè nhẹ ở trong viền tai thì càng trêu chọc cả người ngứa ngái thật là khó chịu à.
Phía dưới thì giống như có nhiều con sâu nhỏ li ti đang gặm cắn, Tô Hoa thật sự là không chịu nổi nữa vì thế hoạt động phần mông, để cơ thể nhấn sâu xuống phía dưới thêm một phần nữa, bởi vì này lần khống chế sức lực không có mạnh như lần trước cho nên không bị đau lắm ngược lại thật kỳ diệu lại có cảm giác rất thoải mái, nhất là khi vật to lớn ấy ma sát vào vách tường phía bên trong vườn hoa ấm, chật kín, thỏa mãn, thoải mái, thật giống như rốt cuộc đã nhích đến gần nơi ráy tai, mỗi lần va chạm đều là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Nghe được người phụ nữ phát ra tiếng rên nhẹ, mày kiếm Lão Thẩm hơi nhướng lên, sau đó phần eo dùng sức chuyển động cho cơ thể tiến lên phía trước sâu hơn, Tô Hoa nhìn anh bằng ánh mắt mê loạn, miệng cũng theo đó run run nói: "Lão Thẩm đáng chết, chậm lại một chút.
.
.
.
."
Hai tay Lão Thẩm vòng qua lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, đôi môi kề sát vào bên tai cô rồi bất thình lình há miệng cắn vào đó: "Nhóc con à, lúc này mới nhớ tới cầu xin tha thứ hả, tại sao không mở điện thoại, tại sao biến mất mà không nhắn lại một tiếng nào, tại sao có chuyện lại không trao đổi với anh? Sao em lại không biết anh sẽ lo lắng cho em chứ?"
Cùng với mỗi câu cao giọng ép hỏi, động tác dưới người anh cũng tăng tốc dữ dội.
Vui sướng giống như sóng nước, từ nước bắt đầu hòa lẫn vào nhau tạo nên một luồng sóng nhộn nhạo, ‘bành bạch, bành bạch’ mỗi một lần anh ra vào Tô Hoa đều có thể nghe được cái thanh âm đó xuyên thấu vào lòng người, không tránh khỏi bị một trận tâm trí đảo lộn.
Từ lắp đầy rồi đến trống rỗng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, toàn thân cô như bị hành hạ ở tại Băng Hỏa Lưỡng Trọng Thiên, chỉ chớp nhoáng, cái loại kích tình cực hạn như trèo lên đỉnh núi cao ở Tuyết Sơn bỗng chốc xô ngã nhấn chìm cô.
Cô đã nói không ra lời hoàn chỉnh được nữa, chỉ có thể thốt ra âm tiết như những chữ: "A" "Ưmh".....Nhưng trong lòng lại như có một con sư tử nhỏ đang gầm thét: Em gái anh, điện thoại di động tôi hết pin á, tâm tình tôi không tốt cho nên hóa bi phẫn thành thức ăn ngon thôi mà, chẳng lẽ cái này cũng có lỗi? Tôi không tìm anh, đó là bởi vì sợ anh khó xử mà, một người là tình nhân cũ, một người là vợ mới cưới, làm sao tôi biết được anh sẽ thiên vị cho bên nào.
.
.
.
.Ừ đúng thế, tôi không được không có lòng tin sao? Thiệt là phiền, ai bảo anh không sớm nói, nếu không tôi cũng sẽ không một mình đơn độc khổ sở lâu như vậy, nói cho cùng anh chính là một tên khốn kiếp!
Không biết có phải là Lão Thẩm nghe được tiếng lòng cô nói hay không, thế nhưng lại nở nụ cười thật tươi nói: "Trừng anh làm gì, em có uất ức chẵng lẽ anh không có ư? Cho nên hai đứa mình kẻ tám lạng người nửa cân, vừa đúng gom thành một đôi rồi."
Mà này Lão Thẩm, anh nói chuyện thì cứ nói chuyện, nhưng làm phiền hãy tập trung ý chí làm tốt chính sự đi có được không? Trong đầu Tô Hoa đột nhiên hiện lên một câu như vậy, hơn nữa cô lại còn dám nói ra miệng!
Lão Thẩm cũng dở khóc dở cười: Người phụ nữ này thay đổi cũng nhanh thật, đúng là lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển mà.
Vì vậy Lão đàn ông từ lòng không chuyên tâm cũng phải tập trung vào vận động thôi.
Tô Hoa vẫn ngồi ở trên người Lão Thẩm, nhưng rõ ràng Lão Thẩm chính là người dùng sức nhiều hơn vì vậy mà tư thế có vẻ hơi quái dị, Lão Thẩm ôm cô lật người trở lại để cô nằm ở phía dưới, đồng thời giữ chặt phần mông dồn sức đẩy mạnh về phía trước.
Kỹ năng của anh vốn đã rất tốt hôm nay tay nghề lại càng thêm điêu luyện hơn, cái vật to lớn hiên ngang ấy tiến thẳng đẩy vào chỗ sâu nhất phía trong nhà ấm trồng hoa, mỗi một lần đều như muốn phá vỡ khu vườn hoa ấy, đợt xung kích này khiến cho ai đó phải sợ hãi muốn thét lên, chỉ có thể ôm chặt lấy người anh nghênh hợp nhất cử nhất động của anh.
Theo mỗi động tác đi sâu vào của anh, khi vật lớn chạm đến một điểm nào đó thì từng giọt sương trong nhà hoa ấm như nước thủy triều mãnh liệt tuôn chảy ra bên ngoài.
Đây là cấm địa mà Lão Thẩm chưa bao giờ đạt tới, rõ ràng đã quen cửa quen nẻo mà đến hôm nay anh mới phát hiện thì ra trong lãnh địa thuộc về mình còn có một nơi kỳ diệu như vậy đang chờ đợi mình khai phá, vì vậy anh càng tăng thêm sức lần lượt tiến thẳng vào cái địa phương ấy.
Không ngoài dự đoán, đó chính là điểm mẫn cảm của vợ yêu mình, mỗi một lần chạm vào đó đều sẽ làm cho cô không thể kiềm chế được mà cất cao tiếng rên rỉ, đến cuối cùng vì để ngăn chặn âm thanh ấy cô đành phải há miệng cắn vào bờ vai Lão Thẩm, vì thế mà mỗi một lần bị chạm đến nơi đó cô đều sẽ vô ý thức tăng thêm sức vào trên hàm răng của mình.
Lão Thẩm tuy bị đau những vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng, cảm giác này không có mị lực nào sánh bằng.
Cứ thế không biết mệt mỏi rã rời tiến hành được bao lâu, Tô Hoa cảm thấy lâu như cả một thế kỷ vậy, cả người xụi lơ cô thầm nghĩ thì ra đây mới chính là Ngày Tận Thế.
Trước mắt cô như nở rộ muôn vạn đóa kim hoa, trong đầu cũng bắt đầu bắn ra vô số bông vải, cùng với từng đợt tiếng sóng va chạm mãnh liệt kéo tới, cô cảm thấy mình như sắp bị treo lên.
Mà ngay lúc trước khi bị treo lên cô bỗng cảm nhận được từng trận khoái cảm như được bước tới Thiên Đường.
.
.
.
.
.
Khi tất cả bình tĩnh trở lại cô chỉ biết nằm ỳ ra ở trên giường mà thở dốc.
Quay mặt nhìn sang Lão Thẩm thấy anh đầu đầy mồ hôi nhưng tinh thần trông có vẻ rất còn sảng khoái, Tô Hoa oán hận nói: "Em chính là thuốc dẫn, sau khi bị anh ăn xong chỉ còn lại bã thuốc còn anh thì vẫn tràn đầy sinh lực, vẫn có thể đại chiến thêm 300 hiệp, khó trách đàn ông đều ưa thích ăn vụng như thế!"
Nói xong xoay mặt đi tính ngủ một giấc cho đã, nhưng lại không biết ở phía sau một trận vật liệu may mặc xoàn xoạt, Lão Thẩm lại lần nữa nhào tới nhưng lần này tiến vào từ sau lưng cô.
.
.
.
.
.
Anh bị điên rồi!
Tô Hoa vô lực gào lên: "Anh là tên Sắc Ma 300 năm chưa được đụng đến đàn bà sao hả?"
Lão Thẩm dán sát vào lưng cô, ung dung cười nói: "Không phải là em chê anh không thấy mệt mỏi, lo lắng anh đi ra ngoài ăn vụng sao? Vậy anh chỉ có thể cố làm thêm để mình mệt mỏi một phen xem thế nào.
.
.
.
.
."
Trong lòng Tô Hoa luống cuống, bởi vì cả người đau đớn rã rời nên chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: "Lão Thẩm à, em biết sai rồi vẫn không được sao? Anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân là em đi mà, tại em nói mà không suy nghĩ, là do em lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ây da, em thật sự sắp chết rồi.
.
.
.
."
Lão Thẩm cũng hết cách cười nói: "Anh vẫn còn chưa động tới mà em kêu la cái gì chứ.
Đâu có người chết nào còn rống quỷ gọi quỷ, chân đạp đá loạn xạ như em vậy."
Đêm xuân sao mà khá dài, hai mắt người nào đó song hành: Một lần rồi lại một lần, thêm lần nữa sao mà nhiều?
Đêm đã khuya, sau khi hai người tắm rửa xong, một người nằm ở trên giường chỉ còn hơi sức để ngủ đó là Tô Hoa, còn một người mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi làm cho xong hết công việc của ngày hôm nay đó chính là Lão Thẩm.
Ông chủ như anh quả thực là cần cù cỡ nào à, anh không giàu có thì thật là thiên lý bất dung!
Sau khi Lão Thẩm đến phòng sách không được bao lâu, lão bà bà xách theo đầu rồng quải trượng tới mở cửa đi vào thì trông thấy cô nằm ở trên giường ngủ.
Bà nện cây gậy ở trên sàn nhà một cái thật mạnh đồng thời còn ho khan hai tiếng.
Nghe thấy tiếng vang đó, người phụ nữ nằm ở trên giường cũng chỉ bĩu bĩu môi không thèm mở mắt ra xem ai thì đã ngủ tiếp.
Điều này thật đã chọc giận tới lão bà bà: Hai người gây ra chuyện lớn như vậy, tuy nhiên vẫn còn có tâm tư để làm cái loại chuyện kia, bây giờ lại còn có thể nằm ngủ say như một con heo chết!
Nghĩ tới lửa giận càng thêm bùng phát, bà vung lên cây gậy gõ vào cẵng chân của người phụ nữ đang ngủ ở trên giường.
Tô Hoa đang mệt mỏi lả người thì cảm giác như có ai đó đang quất vào bắp chân mình, cho rằng Lão Thẩm đang phá đám vì thế cũng chẳng thèm để ý, nhưng không ngờ Lão Thẩm càng đánh càng hăng —— Đây là đùi người nha, không phải là miếng thịt heo à, sao có thể xuống tay nặng như vậy hả? Tô Hoa ngay tức khắc mở to hai mắt đạp tới vào tên đầu sỏ gây chuyện.
Nhưng khi vừa nhìn lại thì cả kinh rút lại hai chân, bật ngồi dậy ở trên giường: "Bà là ai thế?" Một người xa lạ đột nhiên xông vào trong nhà mình, nếu như còn trẻ tuổi thì cô nhất định la kêu bắt trộm rồi.
Nhưng hiện giờ người này chính là một lão bà bà, đoán chừng cũng có chút lai lịch, vì thế Tô Hoa cũng không dám dùng lời nói nặng với bà ta.
Lão bà bà liếc mắt nhìn cô từ trên xuống: "Tỉnh rồi đúng không, mặc lại quần áo tử tế rồi đến phòng khách gặp tôi."
Loại tư thế khí phách uy vũ của nữ chủ nhân này khiến Tô Hoa hơi sững sốt, ngồi ở trên giường cũng sắp bị bán thân bất toại.
Không nghĩ tới sau lưng lão bà bà như mọc ra thêm hai mắt con, lên tiếng quát khẽ: "Đừng lề mề kì kèo đấy."
Tô Hoa thực sự là bị dọa chết khiếp rồi: Vị này chẳng lẽ là mẹ già của Lão Thẩm? Không thể nào, theo tài liệu tra được ở trên mạng, ba mẹ Lão Thẩm đều mất hết rồi.
.
.
.
.Ồ không, chợt nhớ tới Lão Thẩm từng nói tài liệu trên mạng đều là do anh nhờ người đăng lên.
Chẳng lẽ bởi vì vị này thật sự là mẹ chồng cay nghiệt như trong truyền thuyết, không thể nào, khẳng định là không phải.
Nhấc lên đôi chân đau nhức, gắng gương thay một cái váy rộng thùng thình, hạ thể đau nhức thật đúng là làm cho cô đi đứng hơi khó khăn.
Nhưng vì phải ra mắt vị lão bà bà Lư Sơn chân thật này, cô vẫn phải từng bước một nhấc chân mà đi ra cửa.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô chợt xoay người quẹo lại đi tới phòng sách tìm Lão Thẩm, dựa vào trên người anh nhỏ giọng hỏi: "Có một lão bà bà đến nhà mình, có vẻ rất lợi hại, chẳng lẽ là mẹ anh?"
Lão Thẩm cau mày hỏi: "Có phải chống đầu rồng quải trượng hay không, đã nổi giận cầm gậy đánh em sao?"
Tô Hoa gật đầu lia lịa.
Sau đó thấy Lão Thẩm cúi người xuống một tay bế cô lên: "Bị bà đánh ư?"
Tô Hoa lắc đầu: "Sao có thể chớ, mẹ chồng đại nhân nhìn thấy em thích còn không kịp á, thảo luận đạo lý làm vợ với em cả buổi, ngược lại anh mới chính là người chọc bà nổi giận đấy, nè, đến phiên anh phải cẩn thận đó!" Người ta thường nói kiêng kỵ nhất trong mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu là có đàn ông chen vào giữa, anh không ra mặt thay vợ thì còn được, chứ chỉ cần vừa lên tiếng thôi sẽ khiến cho lão bà bà nghĩ rằng con trai mình có vợ rồi quên luôn mẹ già, Tô Hoa cô chẳng phải là trở thành tiểu yêu tinh mê hoặc đàn ông ư? Lão bà bà dù cho không ghét những vẫn phải cùng cô liều chết u đầu mẻ trán cũng không bỏ qua!
Lão Thẩm cười nói: "Cô gái ngốc à, bà ta là cô của anh, là bà nội của Tiểu Lương."
Tô Hoa đấm một phát vào người Lão Thẩm: "Khốn kiếp, sao anh không chịu nói sớm cho em biết anh còn một người cô hả?" Đánh xong cô vẫn là cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Mà nè, sao em thấy bà ta còn lớn tuổi hơn cả mẹ anh nữa?"
Lão Thẩm kể, khi còn bé ba mẹ anh đều mất sớm, là do cô nuôi anh khôn lớn, nếu nói cái gì mà mẹ nuôi không sánh bằng mẹ sinh ra mình thì anh nghĩ tuy bà không phải là mẹ ruột nhưng còn hơn hẳn cả mẹ ruột.
Không ngờ rằng, trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, thì có người tới nhấn chuông nhà Lão Thẩm, trước ánh mắt sắc bén của lão bà bà quản gia khom người phát rét đi ra mở cửa, nhưng hỡi ôi —— Trời ạ, chuyện càng lúc càng lớn rồi, một vị lão bà bà còn chưa đủ, đêm khuya thế này rồi mà tiền nhiệm còn đại giá quang lâm! Quản gia đang do dự không biết có nên để Hàn Tâm vào hay không thì nghe được lão bà bà ngồi trong phòng khách ban xuống ý chỉ: “Tâm Tâm tới rồi sao, mau vào đây đi."
Trái tim quản gia phát run lên: Một phe ư!
Hai vợ chồng cùng đi ra khỏi phòng sách, thấy có hai người phụ nữ ngồi trong phòng khách trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Lão Thẩm theo bản năng bắt lấy nắm chặt cánh tay Tô Hoa, lo lắng nhóc con này sẽ suy nghĩ bậy bạ lung tung.
Nhưng thấy cô gái nhỏ này lại thoải mái trừng mắt nhìn lại mình, sau đó tươi cười vui vẻ mà đi tới phía trước, vừa đi vừa nói: "Chị Tâm cũng tới chơi à." Nhưng câu tiếp theo của cô lại khiến cho Lão Thẩm thiếu chút nữa phải bật cười ra tiếng, "Chẳng lẽ là lương tâm bứt rứt nên định đem tiền còn thừa trả lại cho em?"
Tô Hoa thật sự là nhìn không vừa mắt người phụ nữ, lần đầu tiên ra trận: Đã hơn nửa đêm còn gọi điện thoại cho bạn trai cũ.
Lần thứ hai ra trận: Cô ta lại làm chuyện khó hiểu là đi cho Tô Quốc Quân tiền, và lần này.
.
.
.Cô ta lại ngang nhiên đến tận cửa vào đêm hôm khuya khoắt thế này!
Người phụ nữ này thật là, đã bị cắm một đao còn không chịu chết, ban đầu nếu như lúc cô ta còn đang qua lại với Lão Thẩm, cô ta có thể phát huy cái loại quấn quít bám không nhả, đánh không chết chửi không đi, tinh thần không bỏ cuộc này thì có lẽ vị trái bà Thẩm ngày hôm nay chính là của cô ta rồi! Tô Hoa cũng lấy làm tiếc dùm cho cô ta.
Lão bà bà vừa nghe xong thấy có gì đó không đúng liền hỏi: "Tiền gì, đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Tâm ngồi ở bên cạnh lão bà bà kìm nén buồn bực đến sắc mặt đỏ bừng, khoác vào tay lão bà bà đang nghĩ xem nên nói như thế nào.
Nào ngờ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị người khác đoạt mất cơ hội.
"Dạ, là thế này, chị Tâm là người rất tốt bụng nha, tìm tới ba con, chính là ba vợ của Lão Thẩm ấy ạ, cho ông ấy một khoản tiền.
Con nghĩ thấy làm vậy không hợp lý cho lắm, vì thế nên đã lấy tiền tiết kiệm của con để trả lại số tiền ấy cho chị Tâm, nhưng nghĩ lại hình như con đã đưa chị ấy nhiều hơn số ban đầu.
Chị Tâm à, chị thấy em còn nói sót điều gì không ạ?" Tô Hoa rất thiện ý mà nhìn tới Hàn Tâm, đơn thuần giống như một đứa bé.
Nhưng Lão Thẩm không nhịn được nhíu mày hỏi: "Em đưa cô ta bao nhiêu tiền?"
"43 vạn 2825 đồng 6 hào." Người phụ nữ nào đó thiệt tình đến mức phản xạ có điều kiện, cả ngày hôm nay nhớ đi nhớ lại không biết bao nhiêu lần con số này mà, thật sự là ghi nhớ tận sâu trong lòng á.
Sự thực là Hàn Tâm thu xếp lại xong khoản tiền đó cũng không mất quá nhiều thời gian, nhưng hôm nay tới vội vàng vì vậy không có mang theo, không nghĩ tới con nhóc Tô Hoa kia lại có thể ở ngay trước mặt mọi người mà nhắc tới chuyện này, cô ta thật không biết xấu hổ sao? Dù sao thì ba cô, Tô Quốc Quân quả thật là đã cầm tiền của mình, cô ta dựa vào cái gì mà kiêu căng phách lối lớn như vậy? Hàn Tâm ngẩng đầu lên định phản bác lại mấy câu, nhưng bắt gặp ánh mắt cười lạnh của Tiếu Ngu, ánh mắt đó lạnh lẽo đến thấu xương, như đang nhắc nhở răn đe khiến cho Hàn Tâm thật khó nói ra lời mình muốn nói.
Lão bà bà cũng là người từng trải việc đời, giữa ánh mắt đưa tình của những người đang có mặt ở đây đã làm cho câu chuyện từ khó hiểu cũng trở nên thông suốt, bà cầm đầu rồng quải trượng chỉ vào Tô Hoa, sắc mặt rất có uy nghiêm nói: "Cô, tới đây!"
Nghĩ tới vị này chính là người đã nuôi lớn Lão Thẩm, Tô Hoa chỉ đành phải ngoan ngoãn đi tới, mặc cho vị lão bà bà này xử trí.
Lão Thẩm tìm một chỗ ngồi xuống, lên tiếng hỏi giống như người trong gia đình đang nói chuyện với nhau: "Cô à, Tiểu Lương biết cô đến đây không? Con bé đó suốt ngày cứ nhắc đến cô mãi, nếu như biết cô đã trở về, thế nào cũng sẽ chạy như điên tới đây thôi."
Vừa nhắc tới đứa cháu gái cưng yêu, sắc mặt lão bà bà liền liền hòa ái hơn, bà khẽ mỉm cười nói: "Làm sao có thể giấu được tiểu yêu tinh ấy chứ? Con bé bảo là sẽ lập tức đến đây đấy."
Nghe được câu đó, Lão Thẩm âm thầm thở phào nhẹ nhõm: Tính khí của lão bà bà không dễ gần nhưng cũng có khắc tinh, khắc tinh của bà chính là Đường Tiểu Lương, chỉ cần nhóc con kia ngúng nguẩy giận dỗi thì lão bà bà cũng không thể làm gì được.
Vì vậy yên lòng giới thiệu: "Cô à, đây chính là Tô Hoa mà lần trước con đã nói với cô đó, bởi vì cô vẫn còn đang nghĩ dưỡng ở trong núi, vốn là định vào lễ mừng năm mới dẫn vợ con đến thăm cô luôn thể, nhưng không ngờ cô đã đến đây trước rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...