Đêm khuya, khi trời tối người yên, gió bấc gào thét mà đến, đập vào cửa sổ, giống như mấy năm ấy, ở bên trong căn phòng kia, mấy năm gần đây cô sợ mùa đông, nhưng bây giờ cô không còn sợ nữa, cô ở trong nhà Tần Thâm, nơi này ấm áp, có hơi thở của anh.
Chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Cố Thừa Phong, Bạch Đồ bỏ bia trong tay xuống, đã một ngày cô không đi làm, cô mở ra, đặt bên tai, dùng giọng hết sức bình thường nói: "Cố Thừa Phong, tớ xin nghỉ một ngày."
Cố Thừa Phong ở đầu kia thoải mái đồng ý, thật ra cô không đi làm cũng không việc gì, có cậu ta và Tần Thâm ở đây, không ai có thể bạc đãi cô, hai người bọn họ cũng sẽ không để cô giống như trước đây, ở nơi ấy trải qua cuộc sống nghèo túng như thế.
Ngay lúc tâm tư Cố Thừa Phong trở lại trên điện thoại, bỗng dưng nghe Bạch Đồ nghiêm túc gọi tên cậu ta, Cố Thừa Phong "ừm" khe khẽ, Bạch Đồ cúi đầu, ực một hớp bia, khẽ nói: "Cảm ơn cậu...!đưa tớ từ thôn Bạch về."
Cố Thừa Phong còn tưởng cô muốn nói gì, không ngờ lại là câu nói này, cậu ta cũng biết cô rất cảm tạ mình, dù sao đêm hai người từ trên đỉnh núi xuống, cô vẫn liên tục cảm ơn.
Cố Thừa Phong cười khẽ hai tiếng, câu trả lời giống trước kia như đúc, cậu nói: "Không cần cảm ơn!"
Bạch Đồ cúp điện thoại, đặt tầm mắt lên trên máy vi tính trong thư phòng của Tần Thâm.
Ở trong nhà Cố Thừa Phong cậu ta đã dạy cô sử dụng như thế nào, bây giờ cô nhớ, cũng thật sự phải cảm ơn cậu ta, không có cậu ta, cô làm sao cũng không thể thuận lợi tìm tin của Tần Thâm như vậy.
Cô gõ mấy chữ lên trên trình duyệt: Tần Thâm tin tức.
Cô vốn không ôm hi vọng bốn chữ đơn giản như thế có thể tìm được cho cô, không nghĩ là, website đầu tiên là mấy video, Bạch Đồ nhìn ngày bên trên thử, cô đưa tay click vào một video sớm nhất.
Một tay cô đặt trên con chuột, tay còn lại đặt lên bia, lúc video quảng cáo, cô lại ngửa đầu uống một ngụm, uống hết một lon, cô cúi người lại khui một lon, cho tới bây giờ, cô đã uống không dưới hai két, nhưng mà, hình như khi có tâm sự, uống thế nào cũng sẽ không say, vừa nghĩ tới chuyện để bạn đau lòng, vào lúc uống say, nghĩ tới chỉ càng thêm đau lòng.
Video quảng cáo kết thúc, Bạch Đồ nghe thấy mở đầu vang lên, MC nói xong lời dạo đầu, và người đàn ông mà cô nhung nhớ, đang từ một bậc thang khác đi tới, cô nhìn chằm chằm vào Tần Thâm, đây là video tháng 4 năm 2015.
Bạch Đồ nhìn anh thời điểm đó, trong mắt vẫn trong trẻo lạnh lùng, chỉ là có lẽ lên TV, lễ phép thu lại một chút, nhưng toàn thân hơi thở cự người ngàn dặm vẫn không thay đổi.
MC rất kích động, mời một hắc mã tổng giám đốc của bất động sản, lúc này, tập đoàn TS vẫn là một công ty rất nhỏ, nhưng thật sự nổi danh có bản lĩnh trong nghề, nói là ông chủ TS có ánh mắt chắc chắn về đầu tư động sản.
Người trong nghề bày tỏ, triển vọng của chàng trai trẻ tuổi này nhất định cực kì tốt.
MC hỏi Tần Thâm một vài vấn đề ngành nghề, Tần Thâm thành thạo trả lời.
Mà đoạn ngẫu nhiên chọn một vài người xem rút thăm may mắn ở hiện trường đặt câu hỏi, thật trùng hợp, mấy người rút thăm trúng đều là phụ nữ, mà bọn họ đối với dáng dấp đẹp đến ngỡ ngàng của Tần Thâm, lúc anh vừa xuất hiện, đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của phụ nữ trên khán đài.
Một cô gái ngượng ngùng đứng lên, cầm lấy micro trợ lý chương trình đưa, sau khi hồi hộp giới thiệu bản thân xong, hỏi một câu mà hầu như toàn bộ nữ sinh ở đây đều muốn hỏi, cô hắng giọng một cái, hỏi: "Xin hỏi, chủ tịch Tần, anh đẹp trai thế này, đã có bạn gái chưa?"
Màn hình hiện lên tất cả vẻ mặt của các cô gái ở đây, đều là gương mặt khẩn trương đợi đáp án, mà bên ngoài màn hình, Bạch Đồ trong căn phòng tối om này, bị ánh sáng của máy vi tính chiếu vào mặt, không nhìn thấy được cảm xúc, một âm thanh đột nhiên vang lên, là Bạch Đồ căng thẳng đến mức mạnh mẽ bóp lon bia, lon bia rỗng ngay lập tức xẹp xuống.
Mà ánh mắt Bạch Đồ bị hấp dẫn bởi người đàn ông trong máy tính.
Chỉ thấy Tần Thâm ngước mắt lên, mím môi, sau một hồi đắm chìm, anh phóng xa tầm mắt, tựa như không nhìn thấy cuối cùng, anh khẽ cười, không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của nữ sinh trên khán đài, trong mắt anh tràn đầy hồi ức, sau đó mỉm cười nói: "Có, bên nhau sáu năm."
Năm 2010 đến năm 2015, kỳ thực bên nhau chân chính cũng chỉ hai năm kia.
Toàn bộ nữ sinh thét lên, kêu rên, MC ngửi được mùi bát quái, lập tức truy hỏi: "Vậy hôm nay cô ấy đến rồi chứ?"
Đến? Làm sao có thể, cô ở đâu, Tần Thâm cũng không biết.
Tần Thâm lắc đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của MC, anh mỉm cười, nhưng trong mắt không mang ý cười, tựa như có phần ẩn nhẫn khổ sở, anh cụp mắt như đang ổn định cảm xúc, sau đó lại ngẩng đầu, giống như mắt cười trong con ngươi lại không có ý cười mà nói: "Không có, không có đến."
MC còn định hỏi gì đó, Tần Thâm khéo léo chuyển chủ đề.
Bạch Đồ xem xong tin tức một tiếng đồng hồ, lúc lui ra ngoài, lại click mở một video năm 2016.
MC không phải là mới vừa gặp, mà là một phụ nữ.
Khi người phụ nữ kia phỏng vấn, mắt bốc lên tinh quang, liên tục nhìn chằm chằm vào Tần Thâm, sau cùng buổi phỏng vấn không khỏi đều sẽ trò chuyện một chút, mặt người phụ nữ kia thấp thỏm hỏi: "Tần Thâm, nghe nói anh có bạn gái?"
Tần Thâm gật đầu, "ừm" một tiếng.
Nữ MC lại hỏi: "Vậy chúng tôi cũng là rất muốn biết dung mạo cô ấy ra sao, hôm nay anh có mang đến không?"
Tần Thâm vẫn lắc đầu như cũ, các cô gái trên khán đài đều lên tiếng nói: "Anh Thâm, xem ảnh chụp một chút đi...."
Xưng hô "anh Thâm" vẫn là Thẩm Quát nói ra trong nhóm fan hâm mộ, đám người đều gọi theo.
Tần Thâm khẽ vuốt ngón tay mấy lần, cuối cùng lắc đầu, "Không được, trong điện thoại tôi đều là ảnh xấu của cô ấy, bị cô ấy thấy được sẽ đánh tôi."
Tần Thâm không nói dối, trong điện thoại của anh đều là ảnh gây cười của Bạch Đồ, rất ít nghiêm chỉnh.
Mặc dù lời nói cử chỉ của anh đều rất hiền hòa, Bạch Đồ lại có thể cảm giác anh không vui, cô biết anh không vui vì cô không ở bên mình, nhưng MC hỏi một chút, chắc chắn anh sẽ nhớ lại kí ức ở bên cô, cảm nhận tình yêu thời gian đó một lần nữa.
Ngay lúc Bạch Đồ cho là Tần Thâm cứ như vậy cho qua, trái lại Tần Thâm nói một câu, "Nếu không tôi miêu tả dáng dấp của cô ấy cho mọi người một chút nhé..."
Người xem cao giọng reo hò, Tần Thâm rơi vào trong hồi ức, nghĩ tới cô sẽ đau khổ, nhưng còn nhiều hơn chính là không nhịn được chan chứa yêu thương trong mắt.
Anh hắng giọng một cái, nhìn vào camera, chậm rãi nói: "Lông mi cô ấy rất dài, cao đến --" Anh nói xong so với ngực mình.
"Đôi mắt rất to, cười lên nhìn rất đẹp, thành tích cô ấy tốt lắm, nhưng lại không thích đọc sách, chữ cô ấy viết và chữ tôi viết, kiểu chữ của chúng tôi, giống nhau như đúc, là trước đây lúc cấp 3 tôi bắt nạt cô ấy, bảo cô ấy làm bài tập giúp tôi, cô ấy đành phải bắt chước kiểu chữ của tôi, vì để giáo viên không nhận ra." Trên khán đài, lặng ngắt như tờ, nữ MC nhìn anh chăm chú, ngay cả nhiếp ảnh cũng rơi vào trong chuyện xưa Tần Thâm nói tới, ngơ ngác không di chuyển thiết bị.
Tần Thâm tự mình quay về hai năm ấy, nụ cười vừa ngọt ngào vừa chua xót, "Cô ấy rất thích ngân hạnh, rất thích nằm lên ghế nằm trên sân thượng ngẩng đầu ngắm sao, cũng thích uống sữa dâu, tôi biết, cô ấy cũng thích tôi." Người chủ trì và khán giả đều cười nhạt, anh đã ở bên cô ấy bảy năm, cô ấy có thể không thích anh sao? Không ai có thể hiểu ý tứ trong lời nói Tần Thâm.
Chỉ có giờ phút này Bạch Đồ đang ngồi trước mặt máy tính hiểu, cô hiểu ý anh nói trong những lời này, anh đang xác nhận, không phải nói cho người khác biết, mà là đang nói cho chính anh, cô vẫn thích anh, cho dù không ở bên cạnh anh.
Anh dừng lại một lúc, yết hầu lên xuống, cặp mắt đào hoa dưới ống kính đang tận lực thả chậm, tựa như hiện lên một cảnh kinh điển trong phim ảnh cũ.
Anh khẽ hé môi, đổi giọng nói: "Tóc cô ấy rất dài, thích cột đuôi ngựa, trên trán sẽ có một ít tóc rối, cái mũi cao cao, môi thích mím, lúc vui sẽ gọi tôi là A Thâm, lúc không vui, sẽ gọi tôi là Tần Thâm.
Lúc cố tình trêu chọc tôi, thì sẽ gọi tôi là anh Thâm."
"Khi cặp mi nhãn (1) ấy nhìn cô, cô sẽ lập tức cảm thấy, tất cả phiêu bạt nhân sinh đều có thể tìm được chốn trở về trong mắt cô ấy."
(1) Mi nhãn: lông mày và mắt.
"Gương mặt cô ấy rất xinh đẹp, ngũ quan không khoa trương đến tinh xảo hoàn mỹ, nhưng trong mắt tôi, đẹp hơn hết thảy thế gian."
***
Đêm khuya, trên đường cao tốc, lan can đường ở hai bên, làn xe ngoài cùng bên trái, một chiếc xe lao vùn vụt mà qua.
Trong xe người đàn ông điều khiển tay lái, mắt đỏ ngầu giống như mấy ngày không chợp mắt.
Nước mắt tuôn ra, anh nhanh chóng đưa tay lau đi, lại một dòng nước mắt tuôn ra, anh mạnh mẽ đánh tay lái một cái, lại lau đi.
Trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ!
Nhưng làm sao được coi là có tiền đồ? Cô xảy ra những chuyện này! Bảo anh làm sao có tiền đồ?
Lời a thúc nói hôm nay còn rõ mồn một trước mắt, cuộc sống mấy năm qua của cô giống như đều được chiếu ra trước mắt anh, lúc anh nghe được những chuyện kia, giống như hai tay đi vào tim anh, ấn chặt nó rõ ràng, không cho tim anh đập, sau đó tách anh ra, xé thành hai bên, huyết dịch trong người nổ tung, cuối cùng từ đầu đến chân chảy hết, khô cạn dẫn đến tử vong.
Anh còn nhớ rõ những lời a thúc nói.
"Cô gái này, bị ba cô ấy nhốt ở đây, giam bảy năm.
Lúc mới tới vẫn là một cô bé, trắng trẻo đến cả ngày hai mắt vô thần, mới đầu còn thường xuyên gây chuyện, ầm ĩ muốn đi, ầm ĩ nói muốn trở về, muốn ba của cô ấy đền mạng, cô ấy ầm ĩ một trận, người đàn ông đi theo cùng với cô ấy, nói là chú cổ, kỳ thực là đến giám sát cổ, cái này chúng tôi đều biết, muốn giúp đỡ cũng không được, không ai có bản lĩnh."
"Khi đó vừa tới, cô ấy vẫn chưa có nhà, sau đó cũng chỉ tá túc ở nhà Bạch Lượng, chính là ba con bé Bạch Sân, nói đến Bạch Sân, tên của con bé vẫn là Bạch Đồ đặt cho."
"Lúc đó cô ấy vừa tới, cũng nói chuyện với mẹ Bạch Sân, mẹ con bé nói mình không có học thức, không đặt cái tên gì cho dễ nghe được, cô gái Bạch Đồ này liền giúp bà chọn."
"Còn có cái tên tàn nhẫn độc ác kia, không cho con gái mình xuống núi, nói cô ấy có bệnh, thân thể không tốt, đi cũng không cho, chỉ để cô ấy ở trong căn phòng này, sau khi xây nhà xong, ngày lễ ngày tết mới cho cổ ra."
"Có điều cũng may về sau người đàn ông giám sát cô gái kia có chút lương tâm, sau khi quen với chúng tôi, cũng thường xuyên để cô gái ấy ra ngoài một chút, nếu không cứ ở cái phòng này, cửa sổ cũng không mở, trước sau gì cũng ngạt chết."
"Chẳng qua cũng may mắn, bây giờ cô ấy trốn rồi."
Điện thoại ở ngay trong tay, hai tay Tần Thâm lại run run, không dám gọi cuộc điện thoại ấy, rõ ràng anh muốn biết chân tướng, một cuộc điện thoại có thể lập tức rõ ràng, nhưng anh không dám!
Qua một đường hầm, ánh sáng đập vào mắt, trong đầu anh hiện lên một bóng người.
Không cần phải biết được từ miệng cô, vẫn còn một người, chắc chắn cậu ta biết tất cả.
+
Hết chương 65..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...