Buổi chiều của hội thể thao là khoảng thời gian nhàn hạ.
Bạch Đồ từ sân bóng trở về lớp, lấy bài tập hôm nay nhận được đặt một chỗ viết hết.
Tần Thâm đi theo trở về lớp trông thấy Bạch Đồ lại làm bài tập.
Có đôi khi cậu hoài nghi mình đồng ý người khác đưa bài tập cho cô viết, rốt cuộc là đúng hay sai.
Cậu thuận theo tự nhiên ngồi vào chỗ Lý Thần Tinh.
Bạch Đồ liếc mắt một cái.
“Cậu tới làm gì?” Nhớ đến chuyện mới vừa rồi, trên mặt Bạch Đồ lại đỏ ửng đáng ngờ.
“Còn phải viết bao nhiêu?” Tần Thâm cầm lấy quyển sách bài tập bên trên vừa lật vừa hỏi.
Bạch Đồ quay đầu nhìn Tần Thâm.
“Để làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Giúp cậu viết.” Tần Thâm lục lọi bóp viết của Bạch Đồ một chút, lấy ra một cây viết mực nước.
Lật bài tập ra liền sao chép.
Bạch Đồ cầm bút về, “Cậu ra ngoài chơi đi, không cần viết giúp tớ.”
Bạch Đồ nói xong cũng không để ý tới Tần Thâm, lại vùi đầu viết.
“Ra ngoài chơi không quan trọng bằng việc ở cùng cậu.” Dứt lời Tần Thâm lại đoạt lấy bút trong tay Bạch Đồ.
Bạch Đồ mím môi, chợt nói: “Tần Thâm.”
“Hửm?” Tần Thâm vẫn đang miệt mài viết.
“Cậu sẽ không cảm thấy rất vô vị sao? Cả ngày ở bên cạnh tớ.” Bạch Đồ khiến cho Tần Thâm thình lình ngẩng đầu lên.
Cậu khó hiểu hỏi: “Tại sao nói như vậy?”
Tay Bạch Đồ cầm bút, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy nháp.
“Chỉ là cảm thấy dường như cậu đều không chơi đùa cùng với bọn họ, cả ngày ở bên tớ.
Hơn nữa… tớ đây cũng không có gì thú vị để chơi.” Bạch Đồ cụp mắt.
Bả vai Tần Thâm run rẩy mấy cái, “Chỉ như vậy thôi?”
Bạch Đồ mím môi, “Ừm, chẳng lẽ cậu không thấy rất nhàm chán sao?”
Tần Thâm lắc đầu, “Sẽ không.
Ở bên cạnh cậu đã rất vui vẻ.”
Bạch Đồ lườm Tần Thâm một cái, cái người này vốn luôn như vậy.
Động một tí lại nói khiến người khác đỏ mặt.
“Thật sự nhàm chán à?” Tần Thâm đặt bút xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt cười hỏi.
Bạch Đồ nghiêng đầu suy tư một chốc, “Hơi hơi.”
“Vậy ra về tớ dẫn cậu đi một nơi.” Một tay Tần Thâm đặt lên đầu Bạch Đồ, xoay đầu cô ngay ngắn lại.
Bạch Đồ nguýt Tần Thâm một cái, “Làm gì vậy, động tay động chân.” Dáng vẻ của cô rõ ràng có vẻ tức giận nhưng lại làm cho người khác cảm thấy một loại làm nũng.
Tần Thâm quay đầu lại, tay phải viết chữ, tay trái nắm thành quyền kiềm chế kích thích muốn ôm xuống.
Kết thúc hội thể thao ngày đầu tiên, Bạch Đồ đợi Tần Thâm ở cổng trường.
Xung quanh từng vòng người đi qua, chỉ trỏ Bạch Đồ.
Bạch Đồ không muốn nhìn cũng biết bọn họ đang nói gì, đơn giản chỉ là chuyện hội thể thao, Lý Thần Tinh nói câu mà Tần Thâm đã nói kia cho Bạch Đồ, đồng thời còn nói: “Tớ thấy Tần Thâm thực sự thích cậu đó, còn cậu, cậu có cảm thấy thế nào?”
Lúc ấy Bạch Đồ suy tư một lúc, suy nghĩ lại trở về đêm Quốc Khánh hôm đó, từng câu từng chữ Tần Thâm tỏ tình quanh quẩn trong đầu mình, chuyện này hơn một tháng, hành động của Tần Thâm không phải Bạch Đồ không cảm nhận được, cô biết cậu rất chân thành, luôn khiến cho cô tin tưởng cậu.
Tần Thâm cắt ngang hồi ức trong đầu cô.
Cô lại trông thấy chiếc xe máy kia.
Màu đen cực lóa mắt, một chân Tần Thâm chống đất, chân dài hơi cong.
Từ từ gỡ mũ xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa như cười như không nhìn Bạch Đồ, miệng trêu ghẹo nói: “Cô em xinh đẹp, có đi không?”
Bạch Đồ ‘xùy’ một tiếng bật cười.
“Ông chủ, ông đây là muốn đi đâu?”
Một tay Tần Thâm ôm mũ bên người, một tay đưa qua cho Bạch Đồ, “Tôi tự có dự định, mời cô em xinh đẹp đi theo tôi, có thể chứ?”
Nữ sinh đều thích nghe lời đường mật, kể cả Bạch Đồ.
Bạch Đồ cười đôi mắt cong cong, đưa tay cho Tần Thâm, “Đi thôi, ông chủ, không hài lòng không trả tiền.”
Tần Thâm đỡ Bạch Đồ ngồi lên xe, đưa mũ cho cô, cô nhận lấy đeo lên.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng Tần Thâm đằng trước truyền đến.
Bạch Đồ gật đầu.
“OK!”
Tần Thâm hơi quay đầu, ngăn cách bởi kính của mũ bảo hiểm nhìn Bạch Đồ.
“GO.”
Dứt lời, Tần Thâm đạp chân ga một cái, xe lao đi vùn vụt.
Bóng dáng thầy quản sinh cũng trong nháy mắt xuất hiện ở cổng trường, “Hai người vừa rồi là ai? Tên nào coi trời bằng vung thế?”
Học sinh xung quanh cũng không dám nói, so với đắc tội thầy quản sinh, mọi người sợ đắc tội với Tần Thâm hơn, bây giờ bo bo giữ mình quan trọng nhất.
Thầy quản sinh vẫn đang chống nạnh đứng chờ tại chỗ, cảm giác không hỏi được thề không bỏ qua.
“Là một tên lưu manh ở bên ngoài, mặc đồng phục trường chúng ta thế thôi ạ.” Một nam sinh trong đám người ung dung chậm rãi nói, vừa nói vừa đi ra ngoài.
Thầy quản sinh nghe được câu trả lời, phủi tay liền đi.
Cố Thừa Phong quay người nhìn phía Bạch Đồ vừa rời đi, vẻ mặt ảm đạm.
Tần Thâm một mạch lái xe trong gió, gió rét tê buốt thổi đến, gió biển càng lạnh hơn, Bạch Đồ vừa xuống xe đã run lên một cái.
Tần Thâm tay nhanh lẹ mắt cởi áo khoác ra khoác lên người Bạch Đồ.
Bạch Đồ cảm nhận hơi thở của cậu lúc đến gần, phả ở đỉnh đầu mình, lại làm cho Bạch Đồ run một cái.
“Còn lạnh không?” Tần Thâm chưa rời đi, sát lại người Bạch Đồ nói.
Bạch Đồ lắc đầu, “Không lạnh.”
Tần Thâm cười cười, lúc này Bạch Đồ mới thấy rõ trên người Tần Thâm chỉ mặc một chiếc áo tay dài, vội vàng cởi áo xuống, “Cậu mặc đi, tớ thấy cậu cũng rất lạnh.”
Tần Thâm đè tay Bạch Đồ cởi áo lại.
“Cậu mặc là được rồi.” Tần Thâm nhìn về phía bờ biển.
Gió thổi đến, mặt trời lặn, sóng biển mới vừa gợn qua mặt biển im ắng, sóng nước bình ổn.
Tần Thâm đi xuống đá ngầm, tảng đá có hơi ướt hiện lên cái bóng.
Bạch Đồ do do dự dự đi theo từng bước dấu chân, Tần Thâm vươn tay.
“Nắm lấy tớ.”
Bạch Đồ tin tưởng đưa tay ra, “Chậm chút.” Cô dặn dò.
Tần Thâm nảy sinh ý đồ xấu, nhếch miệng, dùng sức nhéo tay Bạch Đồ một cái, Bạch Đồ bị đau la một tiếng, “Tần Thâm, cậu làm gì vậy?”
Tần Thâm lập tức buông lỏng một chút, nhưng vẫn còn nắm tay Bạch Đồ, giọng mang theo ý cười, “Đồ ngốc, có tớ ở đây, cậu sợ cái gì?”
Hai người lề mà lề mề cuối cùng cũng tới bờ biển, gió biển thổi vào.
Mang theo mùi ướt mặn, ánh hoàng hôn nhuộm màu làm cho biển càng đẹp thêm.
Bạch Đồ không nhịn được khẽ tán thưởng một câu.
“Nơi này thật đẹp.
Tần Thâm, cậu cảm thấy thế nào?”
Trong lúc Bạch Đồ ngoái lại nhìn, tóc bị gió thổi lên.
Tần Thâm đứng cách đó không xa, liếm môi mình một cái, yết hầu lên xuống.
“Tớ cảm thấy cậu càng đẹp hơn.” Tần Thâm tiến lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Đồ.
Bạch Đồ bị Tần Thâm đột ngột khen không kịp chuẩn bị làm cho đỏ mặt.
“Không đứng đắn chút nào.” Bạch Đồ nguýt Tần Thâm một cái, quay đầu nhìn về phía biển.
“A Đồ.” Tần Thâm khẽ gọi.
“Hử?” Bạch Đồ trả lời, ánh mắt nhìn về phía chú cá heo màu trắng nhảy lên trên mặt biển.
Tần Thâm đứng bên phải phía sau Bạch Đồ.
“Tần Thâm, cậu xem có cá heo.”
“Tớ thích cậu.”
Giọng của hai người cùng lúc vang lên.
Tần Thâm thoáng nhìn qua mặt biển, cá heo vừa khéo biến lặn xuống, chẳng mấy chốc biến mất.
Tần Thâm cúi đầu xuống, nhìn đôi giày dính đầy cát của Bạch Đồ, thấp giọng hỏi: “Cậu thì sao? Thích tớ không?”
Bạch Đồ rất lâu không đáp lời.
Nhưng tim của cô giống như đang đánh trống, người chiến sĩ đánh trống kia dường như sẽ không mệt mỏi cũng không ngừng, để tim của cô đập bịch bịch rung động.
Lần đầu tiên Tần Thâm là trong tình huống cô uống rượu say, nhưng bây giờ Bạch Đồ không thể lấy cớ, không có lí do để lảng tránh.
Bạch Đồ thấy Tần Thâm đi từ từ lại gần, trái tim càng đập kịch liệt.
Tần Thâm đặt hai tay lên trên hai vai của cô.
“Trả lời tớ.
Có thể… làm bạn gái của tớ không?”
Bạch Đồ muốn quay đầu.
Tần Thâm giữ đầu Bạch Đồ lại.
“A Đồ…”
Bạch Đồ không cẩn thận đụng phải tay Tần Thâm.
“Tay cậu lạnh quá.” Bạch Đồ xoay người, trông thấy khóe môi Tần Thâm hơi xanh lên, “Cậu có phải ngốc không? Nói cậu đồ ngốc thật đúng là đồ ngốc à? Tại sao lạnh như vậy còn tới bờ biển?”
Tần Thâm bị Bạch Đồ mắng có phần không biết làm sao.
“Tớ… tớ chỉ là nghe bọn họ nói ở đây có cá heo, bọn họ nói con gái đều thích những thứ này, tớ muốn dẫn cậu đến xem.”
Tần Thâm bắt lấy tay Bạch Đồ, có hơi sợ hãi mà nói, “Cậu đừng nổi giận.”
Chỉ trong phút chốc, có lẽ cảm thấy tay mình lạnh, lại buông ra.
“Không nổi giận, chúng ta về đi, cậu quá lạnh.” Bạch Đồ nói xong cởi áo xuống, khoác lên người Tần Thâm.
Tần Thâm không chịu mặc, lại khoác lên người Bạch Đồ.
Hai người lèo nhèo một lúc, Tần Thâm vốn đã lạnh môi phát tím vẫn không chịu trở về, Bạch Đồ có chút phát cáu.
Tần Thâm vẫn không cảm nhận được, chỉ muốn tìm đáp án, tự mình hỏi: “Cậu có thích tớ không?”
Bạch Đồ tức giận, đột nhiên xoay người, lớn tiếng nói: “Không thích.”
Tần Thâm bị Bạch Đồ làm cho hoảng loạn một chút, bất chấp mọi thứ, trong chớp mắt đi đến trước Bạch Đồ.
“Cậu nói dối.” Tần Thâm đi tới trước Bạch Đồ nói.
Bạch Đồ ngẩng đầu lên, giống như hờn dỗi, “Tớ mới không nói dối.” Nói xong xoay đầu về phía khác, không nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm cúi đầu, tìm một tờ giấy trong túi quần.
“Vậy đây là cái gì?”
Bạch Đồ thấy tờ giấy trên tay Tần Thâm, mặt đỏ bừng.
“Cậu lấy ở đâu ra? Trả lại cho tớ.” Bạch Đồ nhào tới trước, đưa tay đoạt lấy.
Tần Thâm giơ một tay lên, một tay khác ấn đầu Bạch Đồ xuống, chặn cô lại, cô huơ huơ hai tay không với đến cậu.
“Nói như vậy, cậu thừa nhận là của mình?” Tần Thâm phì cười hỏi, giọng nói có phần kéo dài.
Bây giờ Bạch Đồ mới phản ứng được, mình không đánh đã khai.
Tay lúng túng ngừng giữa không trung.
“Cậu nói cho tớ, cậu lấy ở đâu?” Bạch Đồ gắng sức ngẩng đầu lên nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm lại liếc mắt nhìn tờ giấy, bên trong một chuỗi chữ rậm rạp chằng chịt, Tần Thâm càng nhìn càng cười tươi.
“Đêm đó tớ không đi.
Ở sân thượng.”
“Sau đó cậu ngủ thiếp đi, tớ đưa cậu trở về.
Thì… cậu biết đó? Chỉ là sơ ý nhìn thấy một chút.
Sau đó á… Tớ đã cầm lên, sau đó á, đương nhiên là tớ phải lấy lá thư cảm động này rồi, nếu không cậu rất đau lòng.”
Tần Thâm càng nói mặt Bạch Đồ càng đỏ, trong nháy mắt quay người muốn đi.
Tần Thâm kéo người trở về ôm vào trong lòng.
“Đồ ngốc.” Tần Thâm ôm chặt lấy Bạch Đồ, bất chấp Bạch Đồ giãy giụa.
“Bây giờ cậu đã thừa nhận bản thân thích tớ chưa?” Hô hấp Tần Thâm phả ra trên đỉnh đầu Bạch Đồ, Bạch Đồ nghe thấy Tần Thâm nói chuyện lồng ngực rung rung, mặt đỏ như máu.
“Mới không thích.” Bạch Đồ lẩm bẩm, không còn sức lực…
Tần Thâm giả vờ ho khan vài tiếng.
“Ồ, thế à? Vậy cậu cảm thấy tớ có cần đọc ra cho người nào đó nghe thử, bên trong viết gì không?”
Bạch Đồ nghe xong vội vội vàng vàng nói: “Đừng đừng đừng.” Vừa nói vừa nhảy dựng lên che miệng Tần Thâm.
Tần Thâm nắm lấy tay Bạch Đồ.
Để ở môi vừa cười hỏi.
“Vậy cậu thích tớ sao?”
Bạch Đồ từ từ nhắm hai mắt gật đầu.
Hồi lâu không nghe thấy Tần Thâm trả lời, Bạch Đồ chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy nam sinh trước mắt cười, cặp mắt đào hoa tỏa sáng, miệng cười toe toét, mặt mày rạng rỡ, bao nhiêu vui sướng kích động trong lòng đều bộc lộ cả ra khuôn mặt.
“Làm bạn gái của tớ nhé, A Đồ.” Vui vẻ kích động Tần Thâm cũng không quên nhớ cho mình thêm một chuyện vui.
Bạch Đồ đỏ mặt quay người.
Tần Thâm cười lại có hơi khẩn trương, thăm dò ôm Bạch Đồ từ phía sau.
“Có được không?”
Trong lòng Bạch Đồ có một giọng nói, nói thế này: Người không hạ lưu phí đi tuổi trẻ, mặc kệ có đáng giá hay không, cô cũng muốn… Nói cho cậu ấy biết, mình cũng thích cậu ấy. (1)
(1) Câu gốc là “Nhân bất khinh cuồng, uổng thiếu niên”.
Đây là câu đại ý được rút ra từ bài thơ Lão thiếu niên của Đường Bá Hổ đời nhà Minh, có nghĩa là: Người không dũng khí, uổng phí tuổi trẻ.
Tần Thâm cảm nhận được Bạch Đồ gật đầu, cánh tay ôm chặt, kề cô gần hơn, nói bên tai Bạch Đồ: “A Đồ, tớ lạnh quá.”
Gió biển dường như cảm thấy chưa đủ, lại thổi sóng biển lên, ập vào bãi biển.
Cá heo lại nhảy lên một cái.
Bạch Đồ chỉ chỉ mặt biển: “Tần Thâm, cậu xem, cá heo đến rồi.”
Tần Thâm hít thở sâu nhắm mắt: Rõ là ngốc, lúc này không phải hẳn là nên quay lại ôm tớ sao? Trong quyển sách kia đều viết như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...