Bạch Đồ uống xong, Tần Thâm lấy từ trong túi ra miếng giữ ấm.
Tần Thâm cẩn thận đọc sách hướng dẫn một lần.
“Dán lên thì sẽ không đau như vậy nữa.”
Tần Thâm cúi đầu xé bao bì, ngón tay thon dài loay hoay miếng giữ ấm.
Cậu đỏ mặt đưa bao bì cho Bạch Đồ, chỉ chỉ chỗ ấy, “Cậu dán nó ở đây.
Cậu đến nhà vệ sinh dán đi.” Tần Thâm nói xong liền ngồi xổm tại chỗ, chờ Bạch Đồ ra lệnh.
Bạch Đồ trả miếng giữ ấm lại cho Tần Thâm.
“Không cần sao?” Tần Thâm khó hiểu.
Bạch Đồ lắc đầu.
Làm thế nào nói với cậu quần tớ dính máu, không đến nhà vệ sinh được?
Tần Thâm giống như nhân viên chào hàng, vẫn chào hàng miếng giữ ấm nhà mình.
“Dán lên sẽ trở nên ấm áp, cũng không còn đau như vậy nữa.”
“Tại sao cậu không muốn?”
“Dán đi, đừng trẻ con nữa, bây giờ giảm đau là quan trọng nhất.” Tần Thâm nói, biểu cảm trên mặt như thể đã xảy ra chuyện gì trọng đại được giới báo chí quan tâm, vẻ mặt nghiêm túc.
Bạch Đồ vẫn lắc đầu.
Tần Thâm lập tức đứng lên, “Có phải là cậu ghét bỏ vì đây là miếng giữ ấm tớ cầm không?”
“…”
Gằn từng chữ lên án Bạch Đồ, biểu cảm ấm ức giống như Bạch Đồ làm một cái chuyện gì đó đại nghịch bất đạo.
Bạch Đồ ‘chậc’ một tiếng.
Tần Thâm lại ngồi xổm xuống, lẩm bẩm: “Dán lên, nhé? Cậu khó chịu tớ cũng khó chịu.”
Ma lực của câu nói này giống như hữu hiệu hơn bất cứ thuốc giảm đau nào, khắc sâu bên trong tim Bạch Đồ.
Những năm tháng sau này, thỉnh thoảng sẽ lấy ra chữa thương cho tim mình.
Bạch Đồ quan sát Tần Thâm, người ngồi xổm dưới đất, vẫn là dáng vẻ đáng thương nhìn chằm chằm cô.
“Cái ấy ra quần rồi, không thể đi đến nhà vệ sinh được.” Bạch Đồ bấu lấy quần của mình, cặp mắt nhìn tay mình chăm chú, không nhìn Tần Thâm, cũng có thể là quá xấu hổ để nhìn.
Tuy lá gan Tần Thâm rất lớn, lên trời xuống đất còn không sợ.
Cũng không biết nguyên do vì cái này làm cho người ta đỏ mặt.
“Vậy… vậy..”
“Vậy thì… Nếu không tớ đứng bên ngoài, sau đó… cậu dán lên?” Tần Thâm cúi đầu xuống khều chân, không ngẩng lên nhìn cô.
Mỗi người nhìn một hướng.
Cuối cùng… vẫn là đề nghị ấy của Tần Thâm.
Cậu đứng ở cửa ra vào canh chừng, Bạch Đồ dán miếng giữ ấm lên trên quần lót.
Hai tay Tần Thâm đút túi, ở chỗ không nhìn thấy nắm chặt tay thành nắm đấm.
Yết hầu chuyển động mấy lần, lỗ tai phiếm hồng.
Nhưng Bạch Đồ cũng đỏ từ mặt xuống cổ.
“Tần Thâm… có thể rồi.” giọng nói mềm mại dịu dàng của Bạch Đồ truyền đến, Tần Thâm chợt thở phào nhẹ nhõm.
Ngón trỏ lướt qua chóp mũi, “Ừm.”
“Cậu không vào học sao?” Bạch Đồ cố tình đập tan bầu không khí xấu hổ này.
Tần Thâm gật đầu, “Bụng tớ khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?”
“Bụng?”
“Vậy cậu đã đến phòng y tế xem chưa?”
“Chưa.”
“Tại sao không tới xem?”
“Bởi vì tớ không đau.”
Vẻ mặt của Bạch Đồ: “Cậu nghiêm túc sao?” Nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm cười hai tiếng, “Tớ cũng chỉ vì cậu nên mới nói đau bụng.”
“Tớ không sao, cậu đi xuống đi.” Bạch Đồ nhìn đồng hồ treo tường.
“Sao cậu có thể qua cầu rút ván chứ.
Tớ không đi.” Tần Thâm rề rà một chút, ngồi vào chỗ ngồi của Lý Thần Tinh.
“Tớ chỉ muốn ở đây.” Tần Thâm tựa vào ghế, mím môi.
Bạch Đồ biết Tần Thâm hiểu lầm, “Ý của tớ là còn 20 phút có thể tự do hoạt động, cậu vẫn có thể đá bóng.”
“Đi đi, Tần Thâm.” Bạch Đồ nghiêng đầu nói với cậu.
“Tớ không đi, đi rồi bụng của cậu đau thì tính sao?” Tần Thâm nhìn Bạch Đồ, “Đừng nói nữa, tớ ở cùng với cậu.”
Bạch Đồ không kiên trì nữa, bụng lại bắt đầu đau nhức, ôm lấy bụng của mình.
“Tùy cậu.” Bạch Đồ nằm sấp xuống rồi nói câu này.
Một hồi lâu không có động tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Âm thanh trên sân thể dục cũng loáng thoáng truyền đến.
“Không phải tớ chọc cậu tức giận, tớ chỉ muốn ở cùng cậu.” Sau khi Bạch Đồ chịu đựng xong cơn đau nhức một trận thì nghe thấy Tần Thâm nói.
Tần Thâm nhìn chằm chằm cái ót đen sì của Bạch Đồ lại nói: “Đừng giận, cậu khỏe tớ liền đi đá banh.”
Bạch Đồ chống người ngồi dậy, thoáng nhìn qua Tần Thâm.
Đối mặt nhìn người cậu chăm chú.
Môi Tần Thâm mím thật chặt, cũng nhìn Bạch Đồ chòng chọc.
“Ừm, tớ không tức giận.” Bạch Đồ không dám nhìn Tần Thâm nữa, nằm xuống.
Một lát sau Bạch Đồ lại nói gì đó, Tần Thâm không nghe rõ.
Đến gần Bạch Đồ cúi xuống, “Cậu nói cái gì? Tớ không nghe rõ.”
Vì Tần Thâm tới gần mà cơ thể Bạch Đồ căng ra, đồng phục của Tần Thâm nhàn nhạt mùi bột giặt và hương hoa lan.
Trong lời nói thôn vân thổ vụ (1)có mùi bạc hà nhàn nhạt.
(1) *吞云吐雾 thôn vân thổ vụ: vốn chỉ Đạo gia tuyệt thực để dưỡng khí, sau dùng để hình dung người nghiện thuốc lá hoặc ma túy, hít khói vào, lại thở khói ra cuồn cuộn.
Cái góc độ này có thể nhìn thấy hộp hình vuông trong túi quần đồng phục của Tần Thâm.
Đoán không nhầm là – thuốc lá.
Tần Thâm hỏi: “Vừa nói gì đó, A Đồ.”
“Tần Thâm..”
“Ừm, tớ đây.”
“Cảm ơn cậu.” Bạch Đồ nói xong lập tức quay đầu nhìn về phía bức tường, đưa lưng về phía Tần Thâm.
Tần Thâm ngồi bên cạnh Bạch Đồ, để nắm đấm chống trên mũi, trầm thấp cười ra tiếng.
“Với tớ, không cần khách sáo.” Tần Thâm nói.
Ánh nắng buổi sớm ấm áp lòng người.
Đồng hồ treo tường trên bảng đen trong phòng học chuyển động tích tắc.
Từng giây từng phút cũng không hề dừng lại.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, đánh thức Bạch Đồ.
Lập tức ngồi dậy, Bạch Đồ trông thấy bạn học cùng lớp tiến vào.
Cũng trông thấy Tần Thâm đứng dậy.
Bụng Bạch Đồ đã giảm đau đi một chút.
Trên chỗ ngồi còn có một ly nước đường đỏ còn bốc hơi nóng.
Quay người nhìn sang, Tần Thâm giống như thần giao cách cảm, dựa vào ghế, quay quyển sách trong tay một vòng cười với Bạch Đồ, “Uống đi.” Tần Thâm dùng khẩu hình miệng mà nói.
Trong lòng Bạch Đồ có một loại cảm giác không nói rõ được.
Gật đầu quay người bưng lên liền uống.
Tiết học sau là tiết số học của giáo viên chủ nhiệm.
Bạch Đồ cố nhẫn nhịn khó chịu, rốt cuộc cũng xong một tiết.
Lúc sắp hết giờ, thầy chủ nhiệm gọi Tần Thâm ở phía sau: “Tần Thâm, vừa nãy em đã uống đường đỏ xong chưa, dễ chịu chút nào không?”
Bạch Đồ còn chưa kịp phản ứng, nam sinh trong lớp cười phá lên, thổi còi, đập bàn.
“Anh Thâm, anh uống đường đỏ?”
“Anh Thâm, tại sao anh uống đường đỏ thế?”
“Ha ha ha ha, sinh thời có thể thấy lão đại uống đường đỏ tao chết cũng không hối tiếc.”
“Anh Thâm, thầy giáo nói chính là đường đỏ nọ của con gái sao?”
Đầu Bạch Đồ vang lên ong ong, gương mặt ửng hồng.
Cả người bốc hơi nóng, vừa rồi quên hỏi Tần Thâm lấy đường đỏ ở đâu ra, ai ngờ là cậu lấy từ thầy chủ nhiệm.
Tần Thâm cũng không để ý đến bọn chúng trêu chọc, thờ ơ liếc một cái, tiếng cười xung quanh ngừng lại.
Thân thể mập mạp của Trần Ôn run lên, cố nén cười.
“Thầy chủ nhiệm, khá một chút rồi, cảm ơn thầy.” Tần Thâm phất phất tay với thầy chủ nhiệm trên bục giảng.
Thầy chủ nhiệm nở nụ cười, “Vậy được, tất cả mọi người chú ý tốt sức khỏe của mình nhé.
Bài học hôm nay đến đây thôi.”
Buổi sáng cũng vì chuyện Tần Thâm cài khuy áo đồng phục đã truyền khắp toàn bộ sân trường, tất cả mọi người cho là Tần Thâm trúng tà.
Nhưng các nữ sinh cũng vui vẻ, giá trị nhan sắc của Tần Thâm cũng thật tốt, không cài khuy áo hoàn toàn giống như ma vương, cài vào thì như công tử văn nhã, làm cho cái mã ngoài nhã nhặn của cậu tăng lên.
Lý Thần Tinh ở chỗ ngồi dùng bả vai khẽ huých Bạch Đồ, “Thành thật khai báo, Tần Thâm cài khuy áo có phải là vì cậu không?” Mặt Lý Thần Tinh cười đến mức nham hiểm, hỏi trắng ra.
“Tớ không biết.” Bạch Đồ không thể nói phải, cũng không thể nói không phải.
Mập mờ bất định trả lời Lý Thần Tinh.
Lý Thần Tinh rõ ràng không hài lòng với đáp án này.
“Cậu không biết, tớ hôm nay ở tiết thể dục, Tần Thâm liên tục hỏi cậu ở đâu, sau khi tớ nói tới tháng không thoải mái, cái dáng vẻ lo lắng đó, tớ thật sự là sống lâu mới gặp.”
Lý Thần Tinh chậc chậc hai tiếng, lại nói: “Cậu không biết, tớ và Tần Thâm học chung lớp mười, cả ngày cậu ta hút thuốc đánh nhau, tính khí nóng nảy vô cùng.
Hơn nữa người còn suốt ngày xụ mặt, đâu giống bây giờ, biểu cảm trên mặt muôn màu muôn vẻ.
Tớ cũng nghi ngờ có phải gặp Tần Thâm giả hay không.”
Lý Thần Tinh vẫn còn đang líu ríu.
Bạch Đồ nghe tin tức Lý Thần Tinh nói xong, suy nghĩ bay xa.
“Vả lại, tớ còn chưa bao giờ thấy cậu ta đối xử đặc biệt với nữ sinh nào bao giờ, ngoại trừ cậu.” Lý Thần Tinh nhìn Bạch Đồ một cái, chỉ thấy đôi mắt người nọ trống rỗng, giống như người mất hồn.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Bạch Đồ không đứng dậy, gọi Lý Thần Tinh gói lại cho mình.
Lý Thần Tinh dùng tay ra dấu ok một cái rồi lập tức chạy nhanh như chớp.
Nhưng một lát sau không thấy Lý Thần Tinh, trái lại lại thấy Tần Thâm.
Trong tay Tần Thâm xách theo ba hộp cơm, đi đến bên cạnh Bạch Đồ hơi cong chân dài ngồi xuống.
Mở bọc ra, lấy ra một hộp đặt trên bàn Bạch Đồ.
“Ăn đi.” Tần Thâm tách đũa ra đưa cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ lắc đầu, “Đợi lát nữa Lý Thần Tinh giúp tớ mua về.” Dứt lời liền nhìn về phía cửa ra vào suốt.
Tần Thâm liếc mắt nhìn Bạch Đồ, hừ cười một tiếng, “Tớ quên nói cho cậu biết, Lý Thần Tinh đi ăn một mình, tớ mua về giúp cậu.”
Bạch Đồ nghe vậy nhìn Tần Thâm một cái, vừa định nghiêng đầu nói: “Không cần.” Thế mà ở thời điểm này bụng lại cố ý sôi lên ùng ục.
Trong lòng Bạch Đồ thăm hỏi bụng mình, trong lòng Tần Thâm thì lại vỗ tay khen hay.
Tần Thâm nén cười, “Ăn đi, xem như anh Thâm của cậu xin cậu, nói như vậy cậu ăn chưa?”
Tần Thâm mở phần cơm của Bạch Đồ ra, bên trong rất nhiều thịt, còn thêm một phần canh cho Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhìn, là canh gà.
“Nữ sinh đến kì kinh ăn lót dạ, sẽ khá một chút.” Tần Thâm tự mình làm xong tất cả, lại đưa đũa cho Bạch Đồ lần nữa.
Bạch Đồ nhận lấy, cúi đầu, nhai kỹ nuốt chậm ăn vào.
Tần Thâm mím môi không để cho mình bật cười, cũng mở hộp cơm của mình ra rồi gắp đùi gà bên trong cho Bạch Đồ.
“Tớ ăn không vô, cậu ăn đi.” Tần Thâm nói.
Có phải thật sự ăn không vô không, Bạch Đồ có thể không biết sao? Chẳng qua sợ Bạch Đồ gắp trả lại cho cậu mà thôi.
Bạch Đồ cố gắng khiến mình không quan tâm tới sự hiện diện của Tần Thâm, hết sức chuyên chú ăn cơm.
Nhưng cái người kia hết lần này đến lần khác không nhận ra, vẫn đang líu ríu hỏi không ngừng.
“A Đồ, bụng của cậu còn đau không?”
“Cơm ăn ngon không?”
“Ngày mai lại ăn quán này thế nào?”
Tần Thâm nghiêng đầu một cặp mắt đào hoa, ánh mắt sáng rực nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ quay đầu lại đối diện với tầm mắt của cậu, thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim.
TM cái này phóng điện cũng đẹp quá rồi đấy!
Trong phòng học chỉ có Bạch Đồ và Tần Thâm.
Buổi trưa tan học âm thanh náo nhiệt không ngừng, hành lang còn truyền đến tiếng chạy đùa giỡn.
Thỉnh thoảng mấy nữ sinh lớp khác đi ngang qua cửa, nhìn vào trong, thấy Tần Thâm mặt liền đỏ lên.
Cuối cùng Bạch Đồ trấn an tim của mình lại.
Nhìn Tần Thâm hung tợn nói: “Im miệng.”
Tần Thâm cười đến ngốc.
“A Đồ, cậu xấu hổ.”
Bạch Đồ há miệng to ăn cơm.
Không để ý tới Tần Thâm.
Tần Thâm nhíu mày: “Ăn nhanh như vậy làm gì, không có ai giành với cậu.
Mắc nghẹn thì tính sao?”
Bạch Đồ vẫn không để tâm tới, chỉ có điều tốc độ cũng chậm lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...