16
Tan làm vừa về nhà, một mùi thơm quyến rũ làm bụng tôi réo lên ngay.
Tôi không nhịn được mà mỉm cười, đi thẳng vào bếp.
"Tổng Giám đốc Thẩm, anh rảnh lắm sao, ngày nào cũng đến đây nấu cơm cho em?"
Anh nghiêm túc nói: "Một ông chủ giỏi là phải biết cách để nhân viên phát huy hết khả năng, nếu việc gì cũng để tôi làm, vậy nhân viên ăn không à?"
"…"
Người này có phải đang ám chỉ tôi ăn không của anh ấy không?
Tôi thử dò xét: "Hay để em trả anh chút tiền công nhé?"
Thẩm Trác thuận thế, ngay lập tức gật đầu.
"Tiền công thì không cần, bao ăn ở là được, anh có thể ngày ngày rửa tay nấu canh cho em.
"
Những hạt tính toán như đang bay vào mặt tôi.
Tôi không nhịn được mà cấu má anh: "Anh tên nhóc này còn biết được voi đòi tiên à?"
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Tôi lập tức buông tay, nhẹ ho một tiếng, giây tiếp theo trước mặt xuất hiện một sợi dây đỏ đã phai màu.
Chữ viết trên đó rất quen thuộc.
"Anh tìm thấy sợi dây đỏ em đã buộc đó.
"
Dây đỏ nhẹ đung đưa, nét chữ nhòe đi, ngả vàng, nhưng vẫn rõ ràng.
【Cầu mong ông trời phù hộ cho con tỏ tình với Thẩm Trác thành công sau khi thi đại học.
】
Anh xoay sợi dây bằng đầu ngón tay, lật ra mặt sau, có thêm mấy chữ mới.
【Cầu thần Anh Anh phù hộ cho con tỏ tình với Bạch Anh thành công, mãi mãi ở bên nhau.
】
Tôi sững sờ trong khoảnh khắc, mũi cay cay, lên tiếng trách anh:
"Anh thật trẻ con.
"
Anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, khoảng cách gần trong gang tấc, giọng khàn khàn.
"Vậy, thần Anh Anh có đồng ý không?"
Tôi đẩy anh ngã lên chiếc sofa mềm mại, mười ngón tay đan chặt, sợi dây đỏ rơi xuống đất.
Môi lưỡi quấn quýt dịu dàng, sự ham muốn dồn nén trào dâng trong những hơi thở hổn hển.
Ướt át, vấn vít, diễm lệ.
Hơi thở quấn chặt, chúng tôi đẫm mồ hôi.
Cuối cùng nhìn nhau cười trong sự lộn xộn.
Tôi tựa vào trán anh ướt đẫm mồ hôi, khẽ bật cười.
"Cô ấy nói, cô ấy đồng ý.
"
—----
Thẩm Trác có một cuốn sổ kế hoạch không ai biết đến.
Tên là "Kế hoạch theo đuổi vợ".
Nói khó nghe thì là kế hoạch đào tường nhà người ta, dù anh không cho là vậy.
Trong mắt anh, ưu thế duy nhất của Lục Trầm chỉ là vì anh ta có tiền mà thôi.
Vì vậy anh thay đổi nguyện vọng, bỏ ngành y theo kinh doanh, khiến mọi người xung quanh ngỡ ngàng.
Anh suy nghĩ ngày đêm về những điều mà Bạch Anh không hài lòng về mình.
Cô nói anh khô khan nhàm chán, còn hết lời khen ngợi những nhân vật trong tiểu thuyết.
Vậy nên anh mua hàng trăm cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, thắp đèn đọc thâu đêm, dựa theo hình mẫu nam chính để trau dồi EQ của mình.
Anh kiên trì tập gym, chú ý ngoại hình, cố gắng kiếm tiền.
Bạn bè trêu anh như công công đang xòe đuôi, nhưng anh chỉ muốn Bạch Anh quay đầu nhìn mình một cái.
Lần nữa đối diện với ánh mắt khách sáo lịch sự của cô.
Thẩm Trác chợt nhận ra, dù anh có trở nên xuất sắc đến đâu, cô cũng sẽ không bận tâm.
Vì một khi cô đã xác định bạn đời của mình, cô sẽ dốc hết tình yêu của mình cho người ấy.
Không một ánh nhìn thừa thãi nào sẽ dành cho người không liên quan.
Đó mới chính là điều tuyệt vời nhất ở Bạch Anh.
Dù Thẩm Trác có điên cuồng ghen tị với Lục Trầm cũng chẳng ích gì.
Anh đã thông suốt, tình nguyện rút lui vào khoảng cách an toàn, chờ đợi.
Anh luôn có thể tìm cơ hội đánh bại Lục Trầm, nếu không đánh bại được thì cũng có thể khiến anh ta bỏ cuộc.
Về việc phải đợi bao lâu, có đáng không, anh chưa bao giờ nghĩ đến, và cũng không quan tâm.
Khi nhận ra, cô gái đã đồng hành cùng anh trưởng thành đã từ lâu ăn sâu bén rễ trong tim anh.
Những bộ rễ khỏe mạnh lan tỏa đến mọi ngóc ngách của trái tim, m.
á.
u trở thành dinh dưỡng, nuôi dưỡng nó ngày càng lớn mạnh.
May mắn thay, ông trời đã ưu ái anh.
Thẩm Trác cuối cùng một lần nữa được sống trong đôi mắt sáng ngời của cô.
Được cô yêu, lại còn hạnh phúc hơn cả trong tưởng tượng, hạnh phúc đến mức khiến anh không kìm được nước mắt.
Bạch Anh hỏi anh, lần nào vì cô mà thay đổi kế hoạch, thực sự có đáng không?
Thẩm Trác nghiêm túc nhìn cô:
"Anh chưa bao giờ thay đổi kế hoạch của mình.
"
Mọi thứ liên quan đến em, đều nằm trong kế hoạch của anh.
Ngọn hải đăng dẫn đường cho anh, không phải là những kế hoạch được liệt kê từng cái một.
Mà chính là những bước chân em để lại khi em múa dưới trăng.
Anh cứ theo sát em, sẽ không bao giờ lạc lối.
Khi Thẩm Trác một lần nữa buộc sợi dây đỏ, anh chắp tay, như một tín đồ ngoan đạo.
Thần Anh Anh, con xin ngài phù hộ, xin ngài thương xót.
Để cô ấy không bao giờ buông tay con.
Cho đến cuối đời.
(HẾT).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...