Trao Lầm Tình Yêu FULL


Trực giác mách bảo tôi rằng, có lẽ tôi và Lục Trầm sắp chia tay.

Không nhớ nổi là lần thứ mấy, anh lại nhắc đến cô thực tập sinh đó trước mặt tôi.

"Chỉ là anh bắt Chu Mạn Ni làm thêm vài ngày, vậy mà cô ấy lại lấy nước sôi tưới cây phát tài của anh để trả thù, em nói cô ấy có quá đáng không?"
Tôi đang chỉnh sửa bản kế hoạch lần thứ bảy, không ngẩng đầu lên đáp:
"Vậy thì anh sa thải cô ta đi.

"
Bầu không khí bỗng ngưng lại trong giây lát.

Lục Trầm mệt mỏi xoa xoa trán, giọng điệu chùng xuống.

"Cô bé mới vào nghề thôi mà, anh tính toán với cô ấy làm gì?
"Hơn nữa, anh thấy bóng dáng của em thời cấp ba trên người cô ấy, không sợ trời không sợ đất, cũng khá đáng yêu.

"
Đáng yêu sao?
Anh ấy nói đáng yêu là chỉ việc sau khi thông báo có cuộc họp khẩn cấp thì vẫn ra về đúng giờ?
Hay là khi bị sếp mắng vài câu thì xị mặt ra, rồi dùng nước sôi 100 độ để pha cà phê cho sếp?
Hoặc là khi đi công tác, cố tình đặt vé tàu đứng cho sếp?
Lấy lý do chính đáng: Chỉnh đốn nơi làm việc, bắt đầu từ tôi.

Nếu đây là đáng yêu trong mắt Lục Trầm, thì tôi không có gì để nói.


Nếu tôi không phải là bạn gái của anh ta, có lẽ tôi sẽ tán thưởng:
Hai người đúng là cặp đôi hoàn hảo cho bộ phim thần tượng chốn công sở, nhất định phải giữ chặt nhau.

Tôi xoa xoa cái cổ cứng đơ, ngẩng đầu nhìn Lục Trầm.

"Thôi tùy anh, cứ mất đi vài dự án là ngoan ngay thôi.

"
Lục Trầm ngớ người một lúc, sau đó nén môi lại, nhíu mày, ánh mắt sắc bén.

"Bạch Anh, em nói chuyện cần phải cay nghiệt vậy không?"
Tôi muốn đáp trả, nhưng ngay lập tức cơn mệt mỏi ập đến, đến thở cũng chẳng còn sức.

Những ký ức về tình yêu như những thước phim quay chậm hiện lên trong đầu.

Nhưng người đàn ông trước mắt lại càng ngày càng xa lạ.

Duy trì một lát, Lục Trầm thở dài một hơi.

Sắc mặt anh dịu lại, đưa tay xoa đầu tôi.

"Anh chỉ thấy cô ấy rất giống em thời cấp ba, giống một con quỷ nhỏ làm loạn, dám cả phá lốp xe của thầy chủ nhiệm.

"Nghĩ lại nếu khi em mới vào nghề gặp được một sếp tốt, có lẽ bây giờ áp lực cũng không lớn đến vậy, không phải làm việc đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.


"Vậy nên anh đổi vị trí, đối xử với Chu Mạn Ni kiên nhẫn hơn một chút, coi như là che ô cho em ngày xưa.

"
Tôi cười khẩy.

"Lục Trầm, có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?
"Em bị mưa ướt, anh không nghĩ đến việc pha cho em cốc trà gừng để phòng cảm, mà lại đi che ô cho người khác, sợ cô ấy giống em bị mưa ướt, còn hùng hồn nói thương em, giúp cô ấy che ô tức là giúp em trước kia che ô.

"Người còn chưa chết, anh đã đi đau lòng cho kẻ thay thế, đầu anh bị lừa đá vào rồi à?"
Lục Trầm giận dữ đứng dậy, giọng nói nén lửa giận.

"Cô ấy không phải là người thay thế.

"Em thật không thể nói lý lẽ!"
Nói xong anh không do dự đóng sầm cửa bỏ đi.

Lại thêm một lần tan rã trong không vui, giữa tôi và anh ta chỉ còn lại vô tận những cuộc cãi vã.

Bắt đầu từ khi nào vậy?
Có lẽ là từ mấy tháng trước khi tôi bận hoàn thành một dự án lớn.

Việc tăng ca đến tận đêm là chuyện bình thường, bận đến nỗi quên cả ăn.

Và cũng quên luôn ngày kỷ niệm yêu nhau của tôi và Lục Trầm.

Anh đã đặt nhà hàng, còn tôi thì kéo lê thân xác mệt mỏi tiếp tục tăng ca.

Đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau lớn như vậy kể từ khi bên nhau.

Lục Trầm không hài lòng khi tôi đặt công việc lên hàng đầu, đến mức không có thời gian để hẹn hò.

Nhưng tại sao tôi lại làm việc vất vả như vậy, anh ấy không biết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận