Không lâu sau đó, vận mệnh lại cùng cô chơi một trò đùa càng hài hước hơn!
Vào một đêm trước khi nộp đơn thi thạc sĩ, chính là lúc mọi người liên hệ với giáo viên hướng dẫn và chọn chuyên ngành nghiên cứu, Lăng Lăng bất an hỏi Vĩnh viễn có xa không: “Em nên chọn ai làm giáo viên hướng dẫn đây?”
“Bạn bè của anh ở đại học T nói tổ đề tài của hiệu trưởng Chu của bọn em cũng tốt.”
“Em biết, nhưng giáo viên tổ đó đều rất khủng, không người nào đồng ý nhận em đâu.”
Anh vỗn dĩ đã dứt dạc đồng ý sẽ giúp Lăng Lăng tìm một giáo viên hướng dẫn tốt, bỗng nhiên lại nói với cô: “Để em theo Dương Lam Hàng, em đồng ý không?”
Cô thiếu chút nữa phun máu mà chết, vội vàng khẳng định lập trường: “Em có chết cũng không chịu!”
“Không cần quyết liệt vậy chứ, cũng đâu phải bắt em cưới anh ta đâu?”
Nhớ tới bản mặt xấu còn hơn Trương Kỳ kia, cô tức muốn ngứa răng: “Em chỉ liếc mắt nhìn hắn thôi đã thấy thực có lỗi với chính mình!!!”
“…”
“Hắn xem thường em như vậy, không có khả năng chịu nhận em đâu.”
“Em sai rồi! Anh ta đồng ý!”
“Không thể nào?!” Hăn ta nghĩ cái gì vậy, tại sao lại đồng ý dạy một sinh viên bị hắn bỡn cợt là không đáng một xu?
A! Một tia sáng lóe lên trong đầu cô: “Liệu có phải tất cả sinh viên đều không chịu nổi tính biến thái của hắn ta nên không có người chịu học với hắn không?
“…”
Thấy anh nãy giờ không nói gì, cô đột nhiên ý thức được mình không nên chỉ nghĩ đến cảm nhận bản thân mà quên mất sự khó xử của anh. Dù sao, cô cũng không phải sinh viên chuyên ngành Vật liệu, thành tích đại học cũng không tốt, lại bị hoãn tốt nghiệp một năm, phàm là giáo viên có lé mắt cũng sẽ không đồng ý nhận cô.
“Ngoài hắn ra không giáo viên nào khác muốn nhận em sao?” Cô thất vọng hỏi.
“Nếu anh nói đúng vậy thì em có cho rằng anh quá vô dụng, cái gì cũng không giúp được em không?”
“Không đâu, em biết anh đã cố hết sức.” Cô rầu rĩ vuốt vuốt tóc, bây giờ không thể đổi chuyên ngành, bởi vì khoa Vật liệu thi đề cấp một, Tin học và Điện đều thi đề cấp hai(*), khác biệt rất lớn. Hơn nữa, lớp phụ đạo Toán cô cũng học xong rồi, cô không có cách nào chỉ trong ba tháng còn lại tự học lý thuyết xác xuất!
Từ nhỏ đến lớn, cô vì nỗ lực mà trả giá không thua kém bất kỳ ai, nhưng số mệnh cố tình thích bắt nạt cô liên tiếp, khiến cho mọi cố gắng của cô cuối cùng đều trở nên vô nghĩa. Vì để có thể thi nghiên cứu sinh, suốt bốn tháng, mỗi ngày từ sáu giờ sáng cô đã đến thư viện chiếm chỗ, học đến khi đóng cửa mới về phòng ngủ, chịu đựng áp lực không ai tưởng tượng nổi, sống một cuộc sống ngày ngày chỉ biết ăn-học-ngủ cô đơn vắng vẻ, để rồi cuối cùng phải đi theo cái loại cấp trên không có nhân tính Dương Lam Hàng này.
Nghĩ đến đó, Lăng Lăng không nhịn được oán thán một câu: “Vận mệnh này của em… cũng bắt nạt người quá đáng đi!!!”
Trong lúc cô đang phiền muộn, trên màn hình xuất hiện một dòng hội thoại “ấm áp”: “Nếu em thật sự không có cách nào chịu được anh ta, anh sẽ giúp em liên hệ với giáo viên hướng dẫn khác… Em yên tâm, chỉ cần có anh ở đây, vận mệnh không có cơ hội bắt nạt em đâu…”
Cô cảm động thiếu chút nữa ôm màn hình khóc hu hu.
Từ khi ba bỏ đi, Lăng Lăng chưa bao giờ hy vọng lại có người đàn ông nào có thể đứng phía trước cô, vì cô che mưa chắn gió. Có được câu nói này, tâm ý này của anh cũng đủ để cô cảm thấy mãn nguyện.
“Không cần đâu!” Cô không muốn lại mang thêm phiền phức cho anh, khiến anh khó xử nên hiên ngang lẫm liệt khẳng khái hy sinh: “Em quyết định theo học tên biến thái kia!”
“Thật chứ?!”
“Vâng! Em muốn cho hắn ta chống mắt lên coi thế nào là nhân tài!”
“Tại sao em lại đáng yêu thế chứ?!”
“Nghe gớm quá!” Lúc cô gõ những lời này, khóe miệng đã cong lên tới mức cực đại, đôi mắt trong veo cơ hồ híp lại thành một đường hẹp…
Con gái nghĩ một đằng nói một nẻo, cô vừa thể hiện điều đó vô cùng nhuần nhuyễn!
“À! Đúng rồi!” Cô nhớ ra một chuyện quan trọng. “Có phải anh đã nói chuyện đâu vào đó với Dương Lam Hàng rồi đúng không? Em có cần đi gặp hắn, tặng hắn chút quà hay mời hắn ăn bữa cơm không?”
“Tặng quà thì miễn, nhưng đề nghị ăn cơm này tốt đó.”
“Quên đi! Ngồi trước mặt hắn em nuốt không trôi!”
Nhắc tới ăn cơm cô mới phát hiện mình cũng đói bụng, thu hết tốc lực bay đến ngăn tủ lấy bịch khoai tây chiên chạy về, vừa mở ra liền cho ngay một miếng vào miệng.
Trên máy tính xuất hiện một hàng chữ: “Đến giờ ăn cơm tối rồi, không cần ăn đồ ăn vặt, đến căn-tin ăn chút gì đó có dinh dưỡng đi…”
“Em biết rồi!” Cô ngoan ngoãn bỏ khoai tây chiên trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đến say lòng người.
Có một loại tình yêu, không phải nồng cháy oanh oanh liệt liệt như lửa.
Có một loại tình yêu, không có thề thốt bên nhau đến sông cạn đá mòn.
Có một loại tình yêu, giống như phiến lá dập dờn trên khe suối, không quan tâm phương hướng, chỉ nguyện thả mình trôi theo dòng nước.
Lá biết rõ bất cứ lúc nào cũng có thể bị mắc vào một phiến đá giữa dòng, nhưng vẫn hưởng thụ niềm vui chìm chìm nổi nổi trong làn nước trong.
…..
Ngày trước hôm nộp đơn thi nghiên cứu sinh, Lăng Lăng ở trên mạng hỏi Vĩnh viễn có xa không: Dương Lam Hàng phụ trách chuyên ngành gì trong khoa Vật liệu.
Anh đề nghị cô đi gặp giáo viên hướng dẫn, nói chuyện cụ thể về phương hướng nghiên cứu. Nhưng Lăng Lăng nhớ lại thái độ cao cao tại thượng của kẻ nào đó, cảm giác bị mang ra chà đạp dưới chân, nên làm cách nào cũng không thu được dũng khí đối mặt với hắn.
Lăng Lăng một mình đến thư viện nghiên cứu thể thệ tuyển sinh của đại học T mất nguyên buổi sáng, cuối cùng, cô hoàn toàn bị hoa mắt bởi danh sách phân chia chuyên ngành rối rắm như thiên văn của đại học T. Cùng đường, cô đành gọi điện cho Trịnh Minh Hạo, bảo anh ta đến trợ giúp.
Cô gọi liên tục ba lần, điện thoại mới được thông.
“Alô!” Trong điện thoại rất ồn, giọng Trịnh Minh Hạo cũng có chút bất ổn, lẫn cả tiếng thở dốc hổn hển.
“Anh có thời gian không? Em xem không hiểu thể lệ tuyển sinh nên không biết điền đơn đăng ký thế nào cả…”
“Em ở thư viện à?”
“Vâng! Chừng nào thì anh rảnh, qua giúp em…”
Cô còn chưa nói xong, anh ta đã trả lời dứt khoát: “Giờ anh qua đây.”
“Cảm ơn anh!”
Ngắt điện thoại, Lăng Lăng ngồi trên bậc cầu thang, trong lòng cảm thấy một luồng ấm áp xâm nhập.
Từ lúc cô và Uông Đào chia tay, cô chưa từng chủ động liên lạc với Trịnh Minh Hạo, thứ nhất là để tránh làm tổn thương Uông Đào, thứ hai là do Trịnh Minh Hạo rất bận rộn, anh ta không chỉ làm thêm ở công ty mạng mà còn định mở công ty của riêng mình.
Trong những ngày cô vô cùng mệt mỏi và áp lực ấy, bạn bè trên lớp đều bỏ đi, Liên Liên thì yêu đương, yêu như keo như sơn, không thể tách rời. Vì thế, mỗi lần Lăng Lăng cô đơn lạc lõng đều luôn ngồi một mình trên cầu thang, bị cảm giác bất lực khiến người ta khó thở vây bủa, nhất là những khi cô nhớ đến người yêu mà mình không thể với tới, không khí hít vào đều mang hương vị cô đơn tịch mịch.
Cho đến một ngày, Trịnh Minh Hạo vừa lúc đi qua, thấy cô ngồi ngây người ở đầu cầu thang, anh nhìn cô thật lâu rồi yên lặng ngồi xuống bậc thang…
Từ đó về sau, anh thường xuyên đến tìm cô, có đôi khi đem đề thi mẫu cho cô, có khi mang cho cô một ít sô-cô-la hay đồ ăn nhẹ, có khi tìm cô tâm sự, truyền cho cô một ít kỷ xảo dự thi sao cho đỡ tốn sức mà hiệu quả, tỉ như cần học thuộc đề Chính trị nào, đề Toán nào chắc chắn ra, điểm chuẩn môn tiếng Anh là bao nhiêu, điều mấu chốt nhất là: môn chuyên ngành không cần coi một chữ, chỉ lãng phí thời gian! Anh ta còn nói với cô: Thi thạc sĩ không phải để kiểm tra chỉ số thông minh, cái được thi là xem ai chịu được tịch mịch, chống lại được áp lực, quyết không từ bỏ… Ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì người đó sẽ thành công!
Bốn tháng gian nan vất vả, là Trịnh Minh Hạo cùng cô trải qua. Cô vô cùng quý trọng phần tình cảm nhẹ nhàng như nước của họ, có lẽ tình yêu sẽ biến chất, nhưng tình bạn của cô và Trịnh Minh Hạo sẽ không thay đổi, chí ít cô sẽ đem những việc anh đã làm từng cái từng cái khắc sâu trong tâm khảm.
********************
Lăng Lăng vừa về lại chỗ ngồi, Trịnh Minh Hạo liền xuất hiện, ngồi lên ghế trống bên cạnh, không hề khách khí cầm ly nước của cô lên, tu một hơi cạn sạch. Anh ta ăn mặc y như trước giờ, trên người mặc chiếc áo thể thao ướt đẫm mồ hôi, bên dưới là quần thể dục màu xanh hơi bạc màu. Trên tóc anh ta không biết là mồ hôi nay nước khoáng, từng giọt từng giọt chảy xuống theo hai bên má đường nét góc cạnh, có một chút trong veo lấp lánh.
Lăng Lăng vội vàng lấy khăn giấy từ trong túi, đưa cho anh ta. Trịnh Minh Hạo cười nhận lấy, lau mồ hôi, mở miệng ra là nói một câu không dọa người sợ chết thì không cam tâm: “Nhớ anh thì cứ nói, không cần phải tìm cớ.”
Lăng Lăng len lén nhìn các sinh viên đang thì thầm khe khẽ chung quanh, nhỏ giọng nói: “Nhỏ thôi! Nhỏ thôi!”
“Ừ!” Anh ta kéo kéo ghế sát vào một chút, khẽ khàng kề vào bên tai cô nói: “Thế này đủ nhỏ chưa?”
Đủ nhỏ, nhỏ đến mức giống như “gian tình”!
Lăng Lăng buồn bực che mặt, đang định giả vờ như không quen biết anh ta thì nghe thấy phía sau có tiếng nữ sinh nhỏ giọng bàn tán: “Bạn gái Trịnh Minh Hạo hả?”
“Hình như vậy, bạn gái anh ấy xinh thật!”
“Không xinh đến mức đó…”
“…”
Xì-căng-đan đều được bịa đặt như vậy sao?!
Trịnh Minh Hạo kéo bàn tay đang che mặt của cô xuống, an ủi cô: “Đừng xấu hổ! Nhớ anh cũng không phải lỗi của em, đều do anh đối với em quá tốt khiến em nhớ mãi không quên…”
Cô hung hăng liếc anh ta một cái, đem thể lệ tuyển sinh để trước mặt anh ta: “Mau giúp em tìm một chuyên ngành tốt coi, phải tranh thủ thời gian! Em thật là không chịu nổi anh mà!”
“Chẳng phải em liên hệ với giáo viên hướng dẫn sao?” Trịnh Minh Hạo tùy tay lật lật tờ thông báo tuyển sinh, hỏi: “Giáo viên hướng dẫn của em không nói cho em phương hướng nghiên cứu của người ta à?”
“Em không đi tìm hắn.” Cô nhìn vẻ mặt không hiểu tình hình của Trịnh Minh Hạo, nhỏ giọng thông báo: “Bởi vì bạn em giúp em liên hệ giáo viên hướng dẫn là Dương Lam Hàng.”
“Cái gì?!” Mức độ kinh ngạc của Trịnh Minh Hạo không khác mấy so với dự đoán của cô, mặt xanh mét sợ hãi, kinh ngạc nói to đến nỗi thu hút sự chú ý của cả chú bảo vệ thư viện.
“Em cũng không ngờ. Các giáo viên khác trong khoa Vật liệu không muốn nhận em, chỉ có Dương Lam Hàng không tìm được sinh viên nên mới nhận.”
“Theo anh được biết, sinh viên muốn theo học anh ta có thể xếp thành hàng dài từ khoa Vật liệu đến cổng đại học T, nhất là nữ sinh… Bạn của em mặt mũi cũng lớn đó.”
“Thật không?” Không hiểu nổi mấy sinh viên kia nghĩa cái gì nữa!
“Anh giúp em liên hệ lại giáo viên khác, em đừng theo anh ta.”
“Tại sao?”
Trịnh Minh Hạo thu hồi ngữ điệu bất cần đời của anh ta, lời nói ra lại không ăn nhập gì: “Em kiên trì chia tay với Uông Đào, hạ quyết tâm thi nghiên cứu sinh khoa Vật liệu không phải là vì Dương Lam Hàng đấy chứ?”
“Tất nhiên không phải, hắn hại em không được tốt nghiệp, em với hắn thù sâu như biển…” Cô hạ giọng nói: “Em quyết định nhẫn nhục vì nghiệp lớn ẩn nấp bên người hắn, tìm cơ hội báo thù rửa hận!”
“Nhẫn nhục? Vì nghiệp lớn?” Câu nói vốn bình thường, từ miệng anh ta nói ra càng nghe càng có nghĩa khác. “Đừng xài mỹ nhân kế, trong lòng Dương Lam Hàng đã có người mình thích rồi.”
Có người mình thích? Cô hơi tò mò không biết đàn ông như Dương Lam Hàng sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào, hẳn là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trí tuệ hơn người, thông minh uyên bác độc nhất vô nhị… Hơ? Không đúng, nhất định không xinh đẹp, vừa dốt vừa đần, trời sinh một cặp với anh ta…
Cô lắc lắc đầu, lạc đề rồi. “Đừng lộn xộn, em với anh bàn chính sự đi.”
Trịnh Minh Hạo hít vào một hơi, muốn nói lại thôi.
Anh ta cầm thể lệ tuyển sinh nhìn trái nhìn phải hơn nửa giờ, mới nói: “Theo lẽ thường mà nói, trước khi em chọn chuyên ngành phải nói chuyện với giáo viên hướng dẫn.”
“Em không đi! Anh ta trông xấu òm!” Cô nghiêng người kề sát vách tường, liều mạng lắc đầu.
“Mặt mũi anh ta tuy hơi xấu, nhưng mà con người rất tốt, cũng có phong độ.” Không hiểu tại sao, Trịnh Minh Hạo đem chữ “xấu” nhấn thật mạnh.
“Làm sao anh biết?”
“Bọn anh…” Trịnh Minh Hạo đột nhiên im miệng, chuyển đề tài: “Đi thôi, anh với em đến khoa Vật liệu.”
Nói xong anh ta kéo cánh tay Lăng Lăng đem cô từ trên ghế đứng lên, kéo cô thẳng đến khu nhà khoa Vật liệu, còn giúp cô đến quầy tiếp tân tra số phòng làm việc của Dương Lam Hàng.
“Nhất định phải gặp hắn ư?” Cô đặc biệt căng thẳng, tim treo lơ lửng không biết dựa vào đâu.
Trịnh Minh Hạo đẩy đẩy cô. “Mau đi lên đi, nhân tiện hỏi hỏi anh ta xem môn chuyên ngành có trọng điểm gì không.”
“Vậy còn anh?”
“Anh chờ em ngoài cửa!”
——————————————–
(*) 考数一 (đề cấp 1) hay 考数二 (đề cấp 2) là cách phân chia các nhóm đề thi vào cao học ở Trung Quốc. Hình như có ba cấp là 1, 2, 3, độ khó giảm dần. Chẳng hạn khi thi vào đại học Thanh Hoa, một trường ĐH hàng đầu TQ, thì phần lớn đều yêu cầu thi đề cấp 1.
Lăng Lăng liều mạng đi lên cầu thang, đứng trước văn phòng Dương Lam Hàng nhẹ nhàng gõ cửa, trong lòng thầm cầu mong hắn ta không có ở đó, đáng tiếc bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nói rất nhẹ: “Mời vào.”
Lăng Lăng lặng lẽ cầm cửa đầy ra một chút, đưa mắt nhìn chung quanh bên trong.
Dương Lam Hàng nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng bàn tay cầm một chiếc tách sứ màu trắng. Không biết cái gì hấp dẫn hắn mà hắn nhìn xem vô cùng chăm chú, lông mi nửa hạ, lông mày khẽ chau, một đôi mắt mang theo u sầu yên tĩnh nhìn xuống dưới lầu một cách đầy ý vị…
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám nhạt, cổ ảo mở hai nút, trong cao nhã có nét tùy hứng.
Ánh mặt trời ban trưa nhảy qua khung cửa chớp màu trắng tinh khiết không vướng bụi trần, đem những tia sáng chói mắt không chút e dè soi lên thân ảnh đứng bên cửa sổ, vẽ lên một đường viền vàng lấp lánh bao lấy thân người, làm toát lên vẻ thâm thúy sâu xa khiến người khác phải suy tư.
Trong lòng cô đột nhiên chùng xuống, theo bản năng dời đi tầm mắt, thầm nghĩ: Một người đàn ông có khí chất đến nỗi ánh sáng ngũ quang thập sắc còn phải làm nền, thật đúng là tội nghiệt!
“Thưa thầy…” Cô đi vào cửa, cung kính chào: “Em chào thầy ạ!”
Tầm mắt anh ta chuyển qua cô, chất lỏng trong tách sứ trắng sóng sánh trên ngón tay trắng trẻo của anh ta, loang loáng màu trà xanh.
Dương Lam Hàng yên lặng nhìn cô, mỗi một biểu hiện, mỗi một động tác nhỏ đều không bỏ qua.
Mà cô, chỉ phát hiện thấy da giày anh ta thật xịn, sáng lên lấp lánh, còn có thể phản chiếu cằm dưới hơi nhọn, sống mũi thẳng tắp của anh ta…
Cơn gió cuối thu thổi qua khe hở cửa chớp, không chịu nổi cô đơn tịch mịch mà thổi tung chồng tài liệu đặt trên bàn làm việc làm phát ra tiếng loạt xoạt nhè nhẹ… Trừ lúc đó ra, phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng hít thở của hai người đều trở nên rõ ràng.
Lăng Lăng chờ đến khi chân muốn ê ẩm, vụng trộm liếc mắt một cái nhìn Dương Lam Hàng vẫn không có dấu hiệu muốn mở miệng, quyết định tự mình giới thiệu trước một chút: “Em tên là Bạch Lăng Lăng!”
“Tôi biết!” Anh ta cứng nhắc cử động thân mình, đặt tách trà trong tay xuống, thuận tay rút miếng khăn giấy trên bàn lau nước trên ngón tay, rõ ràng đã lau rất sạch nhưng vẫn cúi đầu lau không ngừng…
Lăng Lăng lại có thêm một lý do để chán ghét anh ta: Có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng!
“Thực xin lỗi đã quấy rầy thầy, em…” Bình thường trong tình huống như vậy, cô hẳn trước tiên nên nói “Có người bảo em đến đây…” nhưng cô suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết phải xưng hô như thế nào với cái người ngoài nickname ra thì cô hoàn toàn không biết gì cả kia, trong lòng chua xót, nhất thời không biết nói gì.
Thấy cô nghẹn lời, Dương Lam Hàng tiếp lời cô còn chưa nói xong: “Có phải vì chuyện nộp đơn ngày mai không?”
Cô sửng sốt một chút, tò mò nhìn về phía vẻ mặt ung dung điềm tĩnh của anh ta. Đề tài thạc sĩ của cô liệu có thể nghiên cứu một chút xem cái đầu này làm từ vật liệu gì không!
Rất có ý nghĩa nha!!!
“Mời em ngồi.” Anh ta chỉ chỉ sô-pha, chờ cô ngồi xuống, anh ta mới kéo ghế qua, ngồi đối diện cô, thậm chí đến dáng ngồi cũng thật tao nhã. “Tại sao em lại chọn tôi làm giáo viên hướng dẫn?”
“Bởi vì mọi người đều nói thầy rất tốt, kiến thức học thuật rất lợi hại.”
Anh ta bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức khóe miệng cong lên, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóng, nụ cười so với trẻ nhỏ còn trong trẻo hơn.
“Cảm ơn lời khen của em.”
Cô cũng cười theo, nụ cười còn đáng yêu ngây thơ hơn cả anh ta: “Em nói thật đó!”
Xin thứ lỗi cô từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, luôn tôn kính thầy giáo.
Tất nhiên, cô sẽ không ngu đến mức nói với sếp tương lai của mình lý do quan trọng nhất là: Bởi vì thầy biến thái, em chán ghét thầy! Nhưng trừ thầy ra không ai chịu nhận em cả!
Dương Lam Hàng cong ngón tay gõ gõ vào môi trên của mình, che lại ý cười nơi khóe miệng, nhưng trong mắt anh ta toát lên thần thái rất sáng lạn: “Tôi vốn nghĩ em có thành kiến với tôi, định đề cử em đến tổ của thầy Chu.”
“Dạ?” Nụ cười của cô có chút cứng đờ, nghe nói thầy Chu khoa Vật liệu nổi tiếng hiền lành.
Hiện tại sửa miệng còn kịp không?
Hình như là không kịp rồi!
Cô cố nén hối hận trong lòng, thấy chết không sờn nói: “Không cần đâu ạ, em đi theo thầy có thể học được nhiều thứ.”
“Nếu như vậy, em chọn chuyên ngành Khoa học Vật liệu đi, môn chuyên ngành chọn loại thứ nhất.
“Vâng, em hiểu rồi, cảm ơn thầy Dương.”
“Ôn thi thế nào rồi? Em có gặp khó khăn gì không?”
Cô vừa chuẩn bị đứng dậy rời đi, nghe thấy câu hỏi này mới sực nhớ ra mục đích chính của mình: “Dạ có một chút… Em vốn không phải chuyên ngành này, môn chuyên ngành với em mà nói rất là khó…” Cô âm thầm qua sát thần sắc anh ta một chút, vừa chạm đến thần thái chính trực liêm khiết tuyệt đối trên người anh ta, câu nói tiếp theo liền bị nuốt ngược trở vào.
“Đề năm nay quả thực có hơi khó.” Dương Lam Hàng nói xong, từ trên bàn cầm lên ba tờ giấy đưa cho cô. Cô tò mò nhìn thoáng qua, trên mặt viết ngay ngắn tên đề mục, đáp án, bao gồm cả phân tích cụ thể.
Có phải cô đang vượt thời gian không gian đến thời đại khác không vậy?! Cái này nhìn hơi giống đề thi nha.
“Đây là đề ôn tập, em cầm về coi kỹ xem, chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Anh ta lại trịnh trọng bổ sung một câu: “Không nên đi hỏi người khác.”
Cô vì muốn xác định phỏng đoán của mình một chút nên khéo léo hỏi: “Em chỉ cần ôn tập cái này là đủ ứng phó với bài thi thạc sĩ sao thầy?”
Anh ta nhìn cô, màu mắt tựa như hoa tulip, trong đen tuyền ánh lên sắc tím thẫm: “Năm nay chắc là đủ…”
Lăng Lăng cảm thấy máu nóng chảy ngược lên đầu, tay cầm bài tập run run không ngớt. Ngoài hưng phấn ra, cô không khỏi bị tập “văn kiện cơ mật” này dọa cho hơi kinh hoảng. Cô tay chân luống cuống nhìn Dương Lam Hàng, trên mặt anh ta vẫn duy trì vẻ ung dung lạnh nhạt như nước.
Đó là lần đầu tiên, cô bắt gặp được sắc tím thẫm lóe lên rồi biến mất trong đôi mắt đen của anh ta, cũng là lần đầu tiên cô nhận ra… Dương Lam Hàng người này thâm sâu không lường được!
Cô căng thẳng thu thập bài tập, đứng lên: “Vậy em đi trước, không quấy rầy không việc của thầy nữa ạ.”
“Em chờ một chút.” Khi cô đi tới cửa, Dương Lam Hàng gọi cô lại: “Thi thạc sĩ áp lực rất lớn sao?”
“Không sao ạ.”
Anh ta nhìn cô, do dự một chút rồi mới nói: “Em so với lúc bảo vệ tốt nghiệp… gầy đi rất nhiều.”
Đề tài này… Lăng Lăng thật sự không tìm được ngôn từ nào để đối đáp.
Cô xấu hổ sờ sờ hai má đang nóng lên của mình, chạm qua mới thấy, đúng là gây đi không ít.
“Không cần tạo cho bản thân áp lực quá lớn, chỉ cần kết quả của em cao hơn điểm chuẩn quy định của trường là được… Không cao hơn điểm chuẩn cũng không quan trọng, trong khoa còn vài chỉ tiêu thạc sĩ kỹ thuật.”
“A.” Cô không biết đáp lại ra sao, suy nghĩ hồi lâu mới bật ra được một câu: “Chào thầy ạ!”
“Chào em.” Anh ta rất ga-lăng giúp cô mở cửa, tiễn cô ra khỏi phòng.
Cô đi đến đầu cầu thang, lúc chuẩn bị đi xuống nhìn thoáng qua thấy anh ta vẫn còn đứng trước cửa, nhìn theo cô rời đi.
Lăng Lăng không cách nào lý giải được lời nói cử chỉ kỳ cục của anh ta, trong lúc mơ hồ đã quên mất dưới chân là cầu thang, liền trượt chân… Cũng may kịp thời vịn lấy thành cầu thang nên không bị ngã xuống.
Cho nên, cô lại bổ sung thêm một lý do chán ghét anh ta: Nói năng hành động không thể hiểu được!
**************************
Vừa đi ra đến cửa khoa Vật liệu, Trịnh Minh Hạo đang đứng dưới tàng cây đã bước nhanh lại, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
Cô cẩn thận nhìn xung quanh, thần thần bí bí kề sát vào tai Trịnh Minh Hạo, chìa ra mấy tờ giấy: “Là Dương Lam Hàng cho em, hình như là đề thi năm nay.”
“Ừ!” Trịnh Minh Hạo cẩn thận coi kỹ: “Đáp án chuẩn đều giúp em làm sẵn, bạn của em mặt mũi quả không nhỏ!”
“Tất nhiên rồi!” Cô ngẩng đầu lên, tươi cười vô cùng tự hào: “Anh ấy thực sự là một “khoa học gia” rất xuất sắc, cuộc đời anh ấy là phải theo đuổi giải Nobel.”
“Giải Nobel?! Từ bao giờ em lại chơi với loại bạn bè không bình thường như thế hả?”
“Hứ!” Cô tức giận đánh nhẹ vào ngực: “Anh thì bình thường chắc, anh ngoài hút thuốc, đánh bạc, uống rượu, đá bóng thì còn có thể làm gì?! Anh biết viết hai chữ “lý tưởng” sao?”
“Anh…”
Thấy Trịnh Minh Hạo bị mình đả kích đến nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ oán hận đầy người, tâm tình cô vô cùng vui vẻ, ánh mặt trời so với ngày thường còn sáng chói hơn.
Cô lấy lại bài tập: “Anh muốn ăn gì? Em khao!”
“Em đừng tưởng mời anh ăn cơm là có thể bù đắp lại tâm hồn thương tích của anh!”
“Được rồi, bạn học Trịnh Minh Hạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn, em phải làm sao để an ủi tâm hồn mong manh của anh đây?”
“Rạp chiếu phim của trường hôm nay có “Tân Tây Du Ký”(*), em bao!”
“Thật hả?!” Hai mắt Lăng Lăng lập tức phát sáng.
“Tân Tây Du Ký”, bộ phim siêu cấp nhảm nhí nhưng siêu cấp cảm động của Châu Tinh Trì này vẫn luôn là phim yêu thích nhất của cô.
Tháng trước Lăng Lăng thấy poster đã cực kỳ vui vẻ, vừa muốn mua vé thì nhận ra đã không còn kịp, buồn bực hết một buổi sáng. Trịnh Minh Hạo đến đưa tài liệu cho cô, thấy cô gục trên bàn không nói tiếng nào, lo lẳng hỏi này hỏi nọ, sau lại nghe nói là vì cô không có xem được “Tân Tây Du Ký” lần thứ tám, thiếu chút nữa phun máu mà chết.
Trịnh Minh Hạo không biết, trong bộ phim kia có một câu thoại vô cùng thâm tình: “Nếu nhất định phải cho mối tình này thêm một kỳ hạn, ta hy vọng sẽ là một vạn năm.” Cô nghe bảy lần thì hết bảy lần đều cảm động muốn khóc.
Cô từng lau nước mắt nói với Liên Liên: “Nếu có chàng trai nào có thể yêu tớ một vạn năm thì dù anh ấy có giống Tôn Ngộ Không cả người đầy lông tớ cũng chấp nhận…”
Liên Liên tức giận đến mức lấy cuốn sách về mạch điện đập vào đầu cô: “Bệnh sợ tình yêu của cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Đây là bệnh, đừng sợ tốn tiền, đi chữa đi!”
*****************************
Quầy bán vé của rạp chiếu phim trường nằm gần căn-tin, lúc Lăng Lăng mua vé thì nghe thấy một giọng khinh khỉnh của bạn học: “Phim từ tám đời rồi mà cứ chiếu đi chiếu lại, thật chán phèo!”
“Tớ rõ ràng nghe nói sẽ chiếu phim “Kim cương” mà…”
“Mấy người trong hội điện ảnh nghĩ cái gì vậy chứ?!”
“…”
…..
Tay Lăng Lăng đang cầm tiền bỗng cứng đờ, quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Minh Hạo đang chờ cô dưới tán cây.
Cô nhớ rõ chủ tịch hội điện ảnh trường có quan hệ rất tốt với Trịnh Minh Hạo.
Cô đã chia tay Uông Đào từ lâu, tại sao anh ta lại đối xử với cô tốt như vậy…
Chẳng lẽ là?
Cô dẹp bỏ ý nghĩ quái dị này ra khỏi đầu, Trịnh Minh Hạo làm sao có khả năng thích cô được chứ.
Xem ra thói tự kỷ này cũng lây truyền nữa.
Mua vé xong, Lăng Lăng vui vẻ cầm hai tấm vé chiếu phim chạy về phía Trịnh Minh Hạo đang đứng dưới tán cây. “Em đã chọn chỗ đẹp nhất…”
Trịnh Minh Hạo không nói gì, ánh mắt xuyên qua cô, nhìn ra phía sau cô.
Cô kinh ngạc quay đầu, Uông Đào cùng Lý Vi đang đứng đằng sau, trên người cũng mặc đồng phục đá bóng giống như Trịnh Minh Hạo.
Cô đứng chết trân một chỗ, toàn thân cứng đờ.
Cơn gió thê lương thổi bay những phiến lá vàng trên cây bạch hoa, rơi trên mái tóc đen nhánh tung bay trong gió của cô rồi chậm rãi trượt xuống…
Trịnh Minh Hạo kéo cánh tay cô: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Ơ…”
Cô vừa định cất bước, Uông Đào bỗng nhiên chạy qua đây, tung một cú đấm vào má phải Trịnh Minh Hạo.
Trịnh Minh Hạo nhìn đám đông chung quanh, không nói gì.
Lúc này là giờ cao điểm của căn-tin, bọn họ mặc đồng phục đá bóng của đội mình vốn đã thu hút ánh mắt người khác. Một đấm này của Uông Đào, cơ hồ làm cho mọi sinh viên đều dừng lại bước chân, nhìn về phía họ.
Xấu hổ trong lòng Lăng Lăng bị một đấm mà Uông Đào không hề nể nang thượng lên mặt Trịnh Minh Hạo xóa sạch, cô giận dữ đẩy Uông Đào: “Chúng ta đã chia tay rồi, em kết bạn với ai là tự do của em, anh dựa vào đâu mà đánh người!”
“…”
Uông Đào đối mặt với chất vấn của cô không thể trả lời, quay mặt về phía Trịnh Minh Hạo: “Tớ biết rõ gian lận sẽ bị hủy tư cách lên thẳng thạc sĩ, nhưng mỗi lần thi tớ đều ném bài cho cậu. Cậu đánh nhau với sinh viên trường ngoài, là tớ giúp cậu chặn một nhát dao kia… Trịnh Minh Hạo, tớ là bạn thân nhất của cậu mà cậu lại đối xử với tớ như vậy sao?”
Trịnh Minh Hạo giải thích nói: “Không phải như cậu nghĩ, tớ và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Bạn bè bình thường? Cậu thích cô ấy, cậu tưởng tớ nhìn không ra sao…”
Mặt Trịnh Minh Hạo biến sắc, nhìn Uông Đào với vẻ không thể tin được.
Lăng Lăng bất giác lùi ra sau một bước, vé xem phim trong lòng bàn tay bị vò nhăn nhúm.
Trịnh Minh Hạo đứng thẳng, nhìn cô không nói gì.
Lăng Lăng khẩn cầu nhìn anh ta, khẩn cầu chờ mong anh ta phủ định lời của Uông Đào.
Nhưng anh ta lại gật đầu, nói với Uông Đào: “Đúng vậy! Tớ yêu cô ấy, so với cậu còn lâu hơn, nhiều hơn…”
———————————
(*) “Tân Tây Du Ký” hay “Đại Thoại Tây Du” (tiếng Anh: A Chinese Odyssey) là một cặp hai phim Hồng Kông của đạo diễn Lưu Trấn Vĩ phỏng theo bộ tiểu thuyết kinh điển Tây du kí của nhà văn Ngô Thừa Ân, cả hai bộ phim đều được công chiếu năm 1995. (Theo Wiki)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...