Trao lầm tình yêu cho anh

Tin nhắn offline thứ nhất: “Xin lỗi em, dạo này anh không lên mạng được… Anh ở nước Mỹ, bang Massachusetts.”
Mắt Lăng Lăng mờ đi, đầu óc quay cuồng choáng váng.
Cô lắc lắc cái đầu đang quay mòng mòng, nghĩ rằng mình bị hoa mắt, trấn tĩnh nhìn kỹ lại cái nick trên khung chat, rồi lại nhìn những chữ bên dưới.
Vĩnh viễn có xa không: bang Massachusetts, nước Mỹ.
Xa quá… 
Sức lực trên người Lăng Lăng bỗng chốc xẹp lép, con chuột trong tay đứng sựng!
Thân thể cô xuội lơ dựa vào ghế, chỉ có ánh mắt vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm hai chữ: nước Mỹ!
Tạo hóa thật trêu ngươi…
Cách nhau cả Thái Bình Dương, gần như nửa vòng trái đất, chênh nhau tận mười ba tiếng đồng hồ…
Tình yêu như vậy làm sao có thể đơm hoa kết trái?
Biết rõ không thể có kết quả nên cần phải từ bỏ ngay khi còn chưa bắt đầu, hay là nên đợi cho đến khi cả hai thương tích đầy mình rồi mới kết thúc…
Đây là lần đầu tiên trong đời cô phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn như thế, không biết qua bao lâu, môi cô khẽ nhếch thành một nụ cười chua xót…
“Trên thế giới có đến mấy tỉ đàn ông, tại sao mình phải yêu anh ta chứ?!”
Lăng Lăng lấy lại sức, ngôi thằng dậy, đặt ngón tay có phần tê liệt lên con chuột, tiếp tục đọc những tin nhắn tiếp theo!
“Chúc mừng sinh nhật em!” Thời gian nhắn là không giờ không phút ngày bảy.
Lăng Lăng mở thiết đặt cá nhân trên QQ lên, lúc trước cô sơ ý đã điền cả sinh nhật vào.
Ngày bảy đúng là sinh nhật của cô nhưng cô đã quên khuấy mất, buổi sáng mẹ gọi điện dặn cô ăn mì trường thọ cô mới nhớ ra, vốn định mời các bạn trong phòng ký túc xá ăn bữa cơm nhưng mọi người đều bận thi cử nên cô không nói sinh nhật của mình với bất kỳ ai, buổi tối về phòng nấu hai gói mì ăn liền chia nhau với các bạn – mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ!
Cô nhìn xuống phía dưới, tin nhắn thứ tư: “Status mới của em còn hài hước hơn cả cái trước, nhất là sau khi viết tắt…”
Cô cười cười, nụ cười có phần khiên cưỡng…
“Gần đây em không lên mạng vì hai kỳ thi hả? Có hồi hộp lắm không? Để anh kể em nghe chuyện cười này nhé. Có một sinh viên quỳ gồi trước đền thờ, tha thiết cầu xin Phật Tổ: “Con cầu ngài để Vạn Lý Trường Thành là do Đường Minh Hoàng xây đi, con lỡ viết vậy vô bài thi rồi.”… Em không có làm bài giống vậy đấy chứ?”
Cô muốn cười, nhưng không cười nổi!
Cô kéo tin nhắn xuống tiếp: “Lâu rồi em không nhắn tin cho anh. Có chuyện gì xảy ra với em không?”
“Lăng Lăng, anh rất lo cho em, nếu được thì em trả lời anh nhé.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, một giọt lệ từ khóe mắt trào ra, rơi vỡ trước màn hình máy tính…
Cô run run lấy khăn giấy, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi.
Anh có thể đừng quan tâm cô như vậy được không, để cô cam tâm từ bỏ, để họ tiếp tục làm bạn bè tốt của nhau, cùng trêu đùa, an ủi nhau như trước kia!
Thời gian của tin nhắn cuối cùng là ba mươi giây trước. “Em lên rồi à?”
Máu đông cứng trong người Lăng Lăng lại bắt đầu sục sôi, cô nhanh chóng đánh lại: “Anh có đó không?”
“Anh đang đợi em.”
“…” Cảm giác tuyệt vọng cùng sung sướng hòa vào nhau… đan xen tạo thành một nỗi chua xót…
“Em có khỏe không? Gầy đây có gặp chuyện gì buồn phiền không?”
“Không có, thi cử bận rộn thôi.” Cô xem giờ, hỏi: “Ở chỗ anh là ba giờ sáng hả? Sao anh còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, có lẽ do thói quen sinh hoạt ngày đêm đảo lộn.”
“…”
Cô không muốn nói gì cả, khoảng cách xa nhau như vậy có nói cái gì cũng vô nghĩa.
Cô cảm giác lồng ngực bị đè nén không thể hít thở, mũi chua xót đau đớn, cô muốn khóc lên thật to, tìm một nơi vắng vẻ trút hết những ấm ức trong lòng!
Nhưng cô là một bông hoa loa kèn hoang dã, cho dù sống giữa rừng núi hoang vắng cũng vẫn muốn kiêu ngạo mà nở!
“Em còn đó không?”
Lăng Lăng lấy khăn giấy lau qua nước mắt trên mặt, một hồi lâu mới tìm được hai phím F và J, đưa ngón tay lên gõ: “Vẫn còn! Gần đây chắc anh cũng bận bịu lắm hả? Anh bận chuyện gì vậy?”
“Viết bài. Anh vừa nhận được thư của biên tập viên tạp chí, người xét duyệt của họ đánh giá rất cao kết quả nghiên cứu của anh nên đề nghị anh viết một bài hoàn chỉnh và chi tiết hơn.”
“Viết bằng tiếng Anh hả? Em quyết định không xem thường anh nữa, có thời gian em học tiếng Anh với anh.”
“Được! Thực ra tiếng Anh không khó, cái khó là kỳ thi cấp bốn cấp sáu kia!”
Cô nghĩ muốn trả lời: Haha! Thực ra tình yêu cũng không xa, cái xa là khoảng cách kia!
Lăng Lăng gõ bàn phím một cách khó khăn, một lần đánh một chữ đều phải cố gắng hít thở thật sâu để bản thân không bị tắc thở mà chết.
Bên kia thấy cô không nói gì bèn đổi đề tài: “Cả ngày hôm nay anh cùng giáo sư thảo luận đề tài của anh, giáo sư đề nghị anh dùng phương pháp phân tích vi phân để nghiên cứu, nếu tìm ra một tổ chức mới cấp nano thì mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết, đống giấy lộn chất đầy phòng anh sẽ biến thành kết quả vô cùng giá trị…”
Cô xóa chữ trong khung chat, đổi thành một câu: “Chúc mừng anh đã tìm lại được nhiệt tình ban đầu, anh nhất định sẽ thành công!”
“Cám ơn em! Có điều từ ngày mai trở đi anh sẽ ở trong phòng thí nghiệm thâu đêm suốt sáng làm phân tích nên sẽ không có nhiều thời gian online nữa.”
Haiz! So với công tác nghiên cứu khoa học của anh, chút tình cảm nhi nữ nhỏ bé của cô có gì đáng nói đâu.
Lăng Lăng vuốt vuốt ngực, cảm giác đau dịu đi không ít: “Vậy anh đi ngủ sớm đi, lấy tinh thần ngày mai còn làm thí nghiệm.”
Im lặng một lát, anh nói: “Nếu em thật sự muốn gặp anh, anh có thể thu xếp thời gian về nước một lần.”
Tay cô chợt nắm chặt khiến mảnh khăn giấy ẩm ướt trong tay bị ép nhỏ nước.
“Em chỉ nói chơi vậy thôi, tưởng mọi người ở gần nhau thì gặp mặt kết bạn chút. Xa như vậy còn gặp nhau làm gì, gặp rồi thì có ý nghĩa gì đâu?!”
Cô gửi tin xong không thấy anh trả lời…
Anh nhất định không biết, lúc cô đánh máy, nước mắt cũng rơi trên bàn phím.

Đây là ưu điểm của Internet, lúc chat chit không nhìn thấy vẻ mặt nhau, không nghe được giọng điệu, sẽ không để đối phương biết được nỗi thống khổ của chính mình, cũng không nhìn thấy ánh mắt bi thương của người đó…
Thật tốt biết bao!!!
“Khuya rồi, ký túc xá sắp đóng cửa.”
“Ừ, em có việc gì cứ nhắn cho anh nhé.”
“Vâng! Nếu thu được kết quả tốt nhớ báo em biết ngay nhé. Bye!”
“Em đi đường cẩn thận.”
Lăng Lăng lưu tập tin chat, vịn vào ghế dựa đứng dậy một cách khó khăn.
Cả thế giới một lần nữa bỏ rơi cô, vứt cô lại giữa màn đêm tối tăm đen kịt.
Cảm giác này cô đã trải qua hai lần, lần đầu tiên là khi ông nội qua đời, lần thứ hai là lúc ba bỏ đi…
Lần thứ ba, là mối tình đầu của cô!
“Về thôi, tốt nhất đàn ông trên đời đều bỏ mình đi hết đi!”
….
Ra khỏi hàng net, cô ngửa đầu nhìn trời, đêm khuya trăng sáng cùng vài ngôi sao lấp lánh thật đẹp.
Cô khẽ mỉm cười với trời cao: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn… ánh trăng vẫn còn chiếu xuống nhân gian!
*********************************
Sáng sớm hôm sau, Lăng Lăng cúi rạp trên bàn, dùng thước hết sức chuyên chú đo trên bản đồ thế giới vừa mua tối qua.
Cô nổi tiếng mù địa lý, ngay cả bản đồ Trung Quốc còn xem không rành: “Liên Liên, cậu giúp tớ xem xem bang Massachusetts nằm ở chỗ nào?”
Liên Liên lưu luyến rời mắt khỏi vở bài tập nhìn sang: “Mới sáng sớm cậu đòi tìm bang Massachusetts làm cái gì? Tính thi vào Harvard à?!”
“Harvard nằm ở bang Massachusetts hở?” Cô chán ghét cắn cây thước trong tay: “Đồ đáng ghét! Học trường xịn như vậy…”
“Ai chứ?”
“Anh bạn khoa học gia của tớ!”
Liên Liên lo lắng nhìn cô, bỏ vở bài tập trong tay xuống chạy qua ngồi, ngay cả Lâm Lâm đang bôi kem dưỡng da cũng chạy lại giúp cô tìm bang Massachusetts.
“Tớ nghe nói Harvard này đầy rẫy các anh bạch mã hoàng tử.” Lâm Lâm vừa tìm vừa nói.
Lăng Lăng gật đầu tán thành: “Tớ cũng nghe nói chỗ đó có rất nhiều kẻ phá gia chi tử.”
Liên Liên hỏi: “Nghe ai nói vậy?”
Cô và Lâm Lâm cùng đồng thanh: “Tiểu thuyết nói!”

Các cô rốt cuộc cũng tìm được, Lăng Lăng cầm lấy thước tỉ mỉ ước lượng: “Không xa lắm, hai mươi mốt phẩy năm xăng-ti-mét.”
Liên Liên trừng mắt: “Cậu không xem tỉ lệ xích à?”
Cô chỉ chỉ vào khu vực màu xanh, nhíu mày: “Biển hơi lớn, tớ sẽ không bơi qua đâu! Không biết mùa đông nó có đóng băng không…”
Liên Liên: “Cho tớ xin, đó là Thái Bình Dương, muốn nó đóng băng thì cậu chờ đến kỷ băng hà tiếp theo đi!”
Lăng Lăng tiếp tục cắn thước, lại nhìn vị trí hai thành phố trên bản đồ: “Ngồi máy bay độ mười tiếng chắc tới nơi nhỉ?”
Liên Liên nói: “Tới!”
“Làm visa vài tháng chắc kịp nhỉ?”
“Kịp!”
“Ghi nhớ hình dáng anh ấy chắc một phút là được nhỉ?”
“Được!”
“Sau đó thì sao?”
Cô mơ hồ nhìn hai vị trí trên bản đồ…
Lâm Lâm vỗ vỗ vai cô: “Có ba tình huống, thứ nhất, “lời nói dối chân thật”, anh ta không phải người như trong tưởng tượng của cậu, cậu bỏ về, cùng lắm là phí cặp vé máy bay. Thứ hai, “kỳ nghỉ thành Rome”, anh ta là mẫu đàn ông lý tưởng của cậu, hai người yêu nhau, cũng nhau trải qua những ngày lãng mạn, chờ visa hết hạn, cậu quay về từ từ nhớ nhung hoài niệm. Thứ ba, “cô bé lọ lem”, anh ấy là bạch mã hoàng tử, vừa đẹp trai vừa giàu có, kết quả thì cậu biết rõ rồi… Phép màu hết hiệu lực, giày thủy tinh biến thành giày rách!”
Cô gật đầu.
Tình huống cô bé lọ lem và hoàng tử là điều cô lo lắng nhất!
Lăng Lăng gấp bản đồ, ôm lấy chồng sách trên bàn: “Liên Liên, chúng ta đến phòng tự học đi!”
Lý tưởng và hiện thực cách nhau quá xa, trước mắt thi đậu mới là con đường đúng đắn của cô!
*********************************
Kết thúc kỳ thi cuối kỳ dầu sôi lửa bỏng.
Cuối tuần, nhóm bạn cùng phòng thu thập hành lý háo hức về quê, chuẩn bị về nhà tận hưởng một kỳ nghỉ hè thoải mái, Lăng Lăng ngồi trên giường cẩn thận gấp quần áo, một cái váy gấp mất cả tiếng…
Thời gian này anh rất hiếm khi online, mỗi lần cô ra hàng net chỉ thấy tin nhắn offline của anh, thậm chí có khi chẳng có một tin nào…
Đọc những dòng tin nhắn hiếm hoi, từng câu từng chữ đều đánh động lòng cô:
“Gần đây dạ dày em còn đau không? Có nhớ ăn cơm đúng giờ không?”
“Kết quả thi có chưa? Làm bài tốt không em?”
“Chắc em sắp được nghỉ rồi nhỉ? Về nhà rồi có lên mạng được không?”
“Cuối tuần này có đợt kiểm tra bảo trì thiết bị, anh ở trong phòng chỉnh sửa số liệu, em có thời gian lên mạng không? Lúc nào cũng được, anh sẽ chờ em…”
“Em có thể online không? Anh có lời muốn nói với em!”

Cô nhìn đồng hồ, đã ba giờ chiều.
Còn một tiếng nữa mới tới ngày cuối tuần ở Mỹ…
Cô tiếp tục xếp đồ đạc.
Chờ đợi là một dạng bi ai, nhìn chuyển động từng nấc của kim giây, lúc nào cũng tưởng như đồng hồ trên tay đang bị hỏng mặc dù nó vốn chạy rất chính xác.
Chờ đợi một người chưa bao giờ gặp mặt, tựa hồ càng thêm buồn bã…
Chưa tới bốn giờ, Lăng Lăng đã ra hàng net, mở QQ, không ngờ anh đang online.
“Anh có đó không?”
“Anh tưởng em sẽ lên buổi sáng…”
Xem ra là cô hiểu nhầm ý người ta, chêch lệch múi giờ thực không phải chuyện gì tốt đẹp cho cam.
“Sáng nay em ở trong phòng thu xếp đồ đạc, vừa xếp xong.” Cô lại hỏi: “Thí nghiệm của anh thế nào rồi?”
“Anh ở trong phòng thí nghiệm hơn nửa tháng mà vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.”
“Máy móc không nghỉ, anh cũng không nghỉ luôn à?! Anh là người, anh với máy bên nào mạnh hơn hở?”
“Em nghĩ làm nghiên cứu khoa học dễ dàng lắm sao? Năm năm vừa rồi anh đều như vậy…”
Năm năm, không ăn không ngủ trong phòng thí nghiệm, chẳng trách anh suy sụp, tự phong bế chính mình.
Lăng Lăng vì anh mà cảm thấy xót xa, lại càng kính nể sự cố chấp của anh. “Anh sẽ thành công, nỗ lực của anh sẽ không uổng phí đâu.”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh!”
Cô còn chưa nghĩ ra cái gì hay ho viết lại, anh đã gửi tiếp tin nhắn: “Đơn xin ở lại trường làm nghiên cứu sinh của anh đã được thông qua, giáo sư hướng dẫn đã đồng ý để anh phụ trách toàn bộ đề tài này, hợp đồng cũng đã soạn thảo xong…”
“Chúc mừng anh nhé!” Cô thực lòng mừng cho anh, có thể ở lại một trường như Harvard làm nghiên cứu sinh là hoàn toàn tương xứng với năng lực của anh.
“Nhưng anh vẫn đang do dự.”
“Anh còn do dự cái gì, có hội tốt như vậy kia mà?”
“Nếu anh ký sẽ phải định cư ở Mỹ. Còn nếu không ký thì toàn bộ kết quả nghiên cứu sẽ giao lại cho giáo sư, ngoài một tấm bằng chứng nhận học vị ra anh sẽ không được mang đi bất kỳ thứ gì khác…”
“Đầu óc của anh có làm sao không? Điều này bao nhiêu người cầu còn không được. Anh ký đi, sau này em gặp người khác còn có thể khoe khoang, tôi có bạn online là nhà khoa học nha.”
“Lăng Lăng, anh muốn hỏi em lần nữa, tiêu chuẩn kén chồng của em có thể du di chút nào không?”
Cô có ngốc cũng hiểu được ý anh là gì, anh tự biết mình rất ưu tú, không thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng anh muốn xin cô một cơ hội, vì nó anh chấp nhận từ bỏ thành quả nghiên cứu khoa học của mình.
Cô run run cử động ngón tay đánh ra hai chữ, để con chuột dừng lại cả phút đồng hồ trên nút Send, rồi mới cắn răng click một cái.
“Không thể.”
Một mối tình bị bóp chết từ trong trứng nước, cô tự nhận đây là quyết định lý trí nhất, sáng suốt nhất của mình trừ trước đến giờ.
Trên thế giới lại có thêm một nhà khoa học người Hoa quốc tịch Mỹ, liệu sách vở khoa học sau này có ghi lại “công trạng vĩ đại” của cô không nhỉ?
“Anh hãy làm thí nghiệm cho thật tốt, anh sắp trở thành một nhà khoa học vĩ đại rồi đó!!!”
“Chúng ta vẫn là bạn bè, phải không?”
“Tất nhiên rồi, chờ khi anh đoạt được giải Nobel nhớ chụp với em pô ảnh, ký tên cho em nữa… Em sẽ đem nó treo cạnh bằng tiếng Anh cấp bốn.”
“Em là cô gái đáng yêu nhất anh từng gặp! Có thể quen biết em là anh đã may mắn lắm rồi.”
“Quen biết anh là việc xui xẻo nhất đời em.” Lăng Lăng đánh những lời này xong lại xóa đi, sửa thành: “Cám ơn anh!” Nghĩ nghĩ rồi lại xóa.
“Có thể quen biết một nhà khoa học cũng là may mắn của em. Bắt tay nào, chúc mừng tình hữu nghị vĩ đại của chúng ta bắt đầu từ đây.”
Lăng Lăng vươn tay, chạm đến màn hình máy tính lạnh lẽo cứng ngắc.
Cô nhìn màn hình cười cười: “Cứ tiếp tục như vậy đi, duy trì mảnh chân tình thành tâm này, giữ lấy mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này.”
Khi đó họ lại có thể thoái mải trò truyện cùng nhau như trước đây. 
Lần đầu tiên cô nhận ra chat với một người nhân phẩm cao thượng áp lực đến cỡ nào, ngày càng để lộ con người thô thiển của mình, quả thực thô tục hết chỗ nói!
Nhưng cô cố tình tận lực phơi bày sự thô thiển đó của bản thân!
Anh nói: “Chỉ cần tìm ra kết quả thì năm năm cũng chẳng là bao, Trần Cảnh Nhuận vì giả thuyết Goldbach(*) mà hao phí không biết bao nhiêu năm, ông ta là nhà toán học có nghị lực nhất mà anh từng thấy.”
Cô nói: “Thầy giáo nổi tiếng trường em nói trước khi Trần Cảnh Nhuận vang danh, những người sống cùng khu phố với ông ấy đều gọi ổng là “Trần điên khùng”, ông ta một tuần đi mua bánh bao một lần, sau đó đóng cửa ở lì trong nhà. Nghe nói trong nhà ổng giấy lộn chồng chất, không khác bãi rác là mấy.”
“Ông ấy là thần tượng của anh hồi nhỏ…”
Cô dường như thấy được sắc mặt trắng bệch của anh, cười càng khoái chí: “Em còn nghe nói ông ấy không kiếm được vợ. Không còn cách nào khác, nhà nước đành phân cho ổng một hộ sĩ nữ!”
“…” Một lát sau, anh nói: “Em thấy Albert Einstein là người thế nào?”
“Em không biết nhiều về ông ấy.”
“Thuyết tương đối của ông ấy là một kỳ tích.”
“À, đúng rồi… Em nghe nói đêm tân hôn ông ấy quên mang theo chìa khóa nhà, còn vui vẻ ngồi trong viện nghiên cứu chỉ lên trời nói với vợ: “Tốc độ di chuyển nếu vượt qua tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ trở nên chậm đi… Nếu em là vợ ông ấy em sẽ một cước đá bay ổng lên dải ngân hà luôn! Cho ổng ra ngoài không gian từ từ mà nghiên cứu!”
“Em chắc chuyện này là thật chứ hả?”
“Đại khái vậy, chắc cũng không sai mấy đâu.”
“Vậy nhất định em không thích Dương Chấn Ninh rồi.”
“Anh nói cái ông tám mươi tuổi còn cưới cô học trò hai mươi tuổi của mình làm vợ ấy hả?! Em rất thích ổng, có gan thách thức quan niệm thế tục, rất táo bạo!”

“Ý anh nói là người Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nobel.”
Cô vò đầu. “Thì vẫn là một người thôi!”
“…” Anh im lặng, phỏng chừng đang cực kỳ sốc.
Lăng Lăng quyết định không làm anh sốc thêm nữa, gửi đi một biểu tượng mặt cười: “^_^! Với tư cách là người Trung Quốc, em cảm thấy rất hãnh diện vì ông ấy! Cảm ơn anh!”
Thấy anh không nói gì, Lăng Lăng khẽ đánh: “Rất xin lỗi, em là một đứa con gái thật nông cạn!”
Anh đáp: “Em khiến anh phải nhìn nhận lại những nhà khoa học vĩ đại kia. Cảm ơn em!”
“Em với anh hay nói đùa, anh không cho là thực đấy chứ?”
“Rốt cuộc anh đã hiểu vì sao mình không kiếm được bạn gái…”
“Vì sao?”
Cô chờ muốn gãy cổ, đinh ninh anh sẽ không trả lời thì đột nhiên anh nhắn lại: “Em không thích đàn ông không tâm lý.”
Một câu khiến cô hiểu được tâm ý của anh!
Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được tâm ý của Lăng Lăng: Nếu thực sự thích một người thì sẽ không mang tiêu chuẩn ra cân đo đong đếm. Khoảnh khắc cô quyết định gặp anh, cô đã tự thuyết phục mình chấp nhận con người ưu tú của anh rồi!
Bởi vì anh đã cho cô nếm mùi vị của tình yêu – tim đập, nhớ nhung, dựa dẫm cùng ngưỡng mộ.
Tiếc rằng mạng là hư ảo, tình yêu là thật sự.
Cô chỉ là một đứa con gái bình thường, không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không có trí tuệ hơn người, không ôn nhu dịu dàng, chỉ với một chút dễ thương đáng yêu, cô có thể hấp dẫn anh được bao lâu?!
Anh chưa từng gặp qua cô, nhưng cô đã nhìn mình rất kỹ trong gương, cô không đáng cho một người đàn ông từ bỏ lý tưởng cao đẹp như vậy!
*********************************************
Thực tế chứng minh, lý trí của Lăng Lăng là đúng.
Chat QQ chẳng qua là hậu quả của cuộc sống hư không trống rỗng, lúc anh suy sụp bất lực thì online chờ đợi cô suốt hai mươi tư tiếng, khi anh đã tìm được ánh bình minh, cật lực chạy về phía bầu trời của mình, anh liền quên có một cô gái online suốt hai mươi tư tiếng chờ đợi anh.
Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi.
Bất kể đang làm việc gì, khi Lăng Lăng vừa nghe thấy tiếng báo hiệu có bạn đăng nhập, trong lòng đột nhiên lơ lửng, lập tức chạy như bay về phía máy tính thì phát hiện hóa ra lại là cái kẻ nhàm chán có một tiếng mà log-in log-out đến n lần, cô giận dữ đem nick của hắn kéo vào blacklist, bực bội một hồi lâu.
Càng đáng sợ hơn là sau đó còn sinh ra ảo giác âm thanh, nhiều khi đang xem tivi mà cứ thoang thoáng nghe như có tiếng đăng nhập QQ, cô tức giận vào phòng tắt QQ, nhưng chưa được năm phút lại bật lên!
Cô vò vò đầu, khinh miệt chính mình: “Thật chẳng có tí khí phách nào!”
Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn phân nửa, Lăng Lăng ôm cái răng đau buốt nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào danh sách bạn QQ, bạn bè của cô trừ vài người quanh năm suốt tháng invisible là thoát nạn, còn đâu đều bị xóa sạch.
Từ đó về sau, cô không còn nghe thấy tiếng đăng nhập QQ nữa.
Mẹ về nhà sau giờ làm thấy Lăng Lăng ngồi ngẩn người trước máy tính, nói: “Cả ngày đều lên mạng hả con?”
“Không ạ, con nấu cơm xong rồi, chờ mẹ về ăn.”
“Không phải con đang yêu đó chứ?” Giọng điệu của mẹ mang vẻ tám phần khắng định, hai phần hoài nghi.
“Không đâu mẹ!” Cô chột dạ tắt màn hình, đứng lên: “Con đi mời ông ngoại xuống ăn cơm.”
“Lăng Lăng, mẹ không phản đối con có bạn trai, có rảnh thì dẫn nó về nhà cho mẹ xem với.”
Cô không định kể chuyện của mình, nhưng vì không muốn mẹ cho rằng cô cố tình giấu diếm nên cô thản nhiên trả lời: “Mẹ, con thích anh ấy, nhưng anh ấy đang học ở Mỹ.”
Từ cái nhíu mày rất khẽ của mẹ, Lăng Lăng đã hiểu thái độ của bà.
Không đợi mẹ lên tiếng, Lăng Lăng đã giành nói trước: “Con biết phải làm thế nào mà!”
“Khi nào cậu ta về nước?”
Răng của cô đau như kim chích, cô cắn chặt miệng, cắn đến mức chân răng muốn tê liệt: “Anh ấy định cư ở Mỹ.”
Mẹ nhíu mày càng sâu, không nói chuyện nữa.
Lăng Lăng cười bước qua, ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con với anh ấy chỉ là bạn thôi.”
Đằng sau nụ cười, trong đáy mắt của cô ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng chua xót không ai có thể lý giải.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Sức khỏe ông ngoại cô không tốt, cần người chăm sóc, càng cần có mẹ cô ở bên bầu bạn.
Nếu cô có ba thì đã có thể tự do theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhưng cô không có!!!
Lăng Lăng hít sâu một hơi, đè nén cảm giác đau nhức trong răng: “Con không đi đâu cả, sau khi tốt nghiệp con quay về đây làm việc, ngày ngày ở bên cạnh mẹ.”
“Lăng Lăng.” Mẹ đau lòng vuốt ve khuôn mặt sưng lên của cô: “Bác sĩ nói cái răng này của con đã sâu đến mức không còn tác dụng gì nữa, mỗi khi gặp chuyện gì không vui nó lại sưng lên… Nghe lời mẹ, lần này nhổ nó đi.”
Cô lắc đầu: “Con luyến tiếc nó!”
“Thà đau một lần còn hơn kéo dài. Sớm muộn gì cũng phải nhổ, nhổ xong trồng lại một cái răng sứ, vừa đẹp vừa không đau nữa…”
Cô cắn chặt răng, lắc đầu.
Răng giả dẫu xinh đẹp vẫn là giả, chỉ để cho người khác nhìn.
Khổ đau vui sướng chỉ mình cô biết.
Nếu không đau làm sao có tư vị?
Giữa trưa hôm sau, anh bất ngờ đăng nhập, Lăng Lăng không dám tin, tưởng mình lại gặp ảo giác.
“Em có đó không?” Anh hỏi.
“zai!” Cô kích động đến nỗi quên chỉnh bộ gõ.
“Anh lại thất bại rồi, anh gần như đã thử qua mọi phương pháp, mẫu vật phóng đại đến hơn một trăm nghìn lần, vẫn không tìm được thứ anh muốn.”
Dây thần kinh trong răng cô bỗng kịch liệt co giật, đau đến nỗi nước mắt rơi tí tách trên bàn phím.
Cô đánh một hàng chữ: “Có phải chỉ có những lúc thất bại anh mới nhớ đến em?”
Nhìn những lời này, Lăng Lăng cười khổ, chậm rãi xóa đi từng chữ từng chữ.
“^_^! Làm nghiên cứu sao có thể luôn thuận buồm xuôi gió được chứ, Trần Cảnh Nhuận nghiên cứu nhiều năm như vậy mới chứng minh được một công một bằng hai mà.”
“Vấn đề là ông ấy chứng minh định lý, còn kết quả tính toán lý thuyết của anh rất có thể sai.”
“Anh có tính lại chưa?”
“Kiểm nghiệm hơn mấy chục lần vẫn không tìm ra chỗ nào sai.”
“Anh nghỉ ngơi chút đi, ngủ một giấc cho khỏe! Đúng rồi, em nghe nói bảng tuần hoàn Mendeleev là ở trong mơ sắp xếp thành đó.”
“Em cũng biết nhiều quá nhỉ! Anh cứ nghĩ em chỉ quan tâm đến đời sống vợ chồng của các nhà khoa học thôi.”

Cô quệt nước mắt mỉm cười, răng cũng không còn quá đau.
Thì ra cảm giác thích một người có thể vui vẻ đến vậy!
“Điều em quan tâm nhất là: Tại sao cái Mendeleev mơ thấy lại không phải là vợ của ổng?”
“Vấn đề này thực sự đáng suy nghĩ sâu xa.”
Lăng Lăng ngổi thẳng dậy, ấm ức cả tháng nay bốc hơi trong nháy mắt: “Rốt cuộc là anh muốn tìm cái gì vậy? Để em giúp anh tìm xem có được không.”
“Giải thích cặn kẽ chắc em ngủ gục mất, nói một cách đơn giản, nó là một thứ có thể cho đường cung số liệu lệch khỏi quy luật thông thường ở mức cực đại.”
Thế này là nói một cách đơn giản sao? Cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
“Rốt cuộc là lệch đi bao nhiêu? Anh lén sửa lại đi!”
“0.000432″
Cái này mà gọi là độ lệch cực đại à!! Vì mấy số lẻ sau số bốn mà anh đã bỏ mất năm năm! Quả nhiên tư duy của khoa học gia chỉ người xuất chúng mới có khả năng lý giải.
“Anh khẳng định loại vật chất này có tồn tại?”
“Có khả năng tính ra mà thôi.”
Cô cố gắng dùng đầu óc đặc như đá tảng của mình giúp anh suy nghĩ: Có thể tồn tại, nhưng phóng đại đến hơn một trăm nghìn lần vẫn không tìm ra.
Linh cảm của cô chợt lóe sáng: “Vật đó có phải rất lớn không?”
“Không đâu.”
“Phải chăng nhỏ hơn so với nguyên tử?”
“Không thể nào.”
“Liệu có khi nào anh đã nhìn thấy nhưng không để ý?”
“Anh đã tìm rất cẩn thận.”
Khi cô đang sầu não, anh bỗng nhiên nói: “Vật chất không thay đổi? Sắp xếp nguyên tử… Em chờ anh chút!”
Anh ấy nói: Em chờ anh chút!
Một chút của anh là bảy mươi hai giờ.
Lúc anh đăng nhập lại, Lăng Lăng đã đi nhổ răng, khóe miệng còn dính máu, dáng vẻ hết sức thê thảm. Mà anh căn bản không thể nhìn thấy nên vô cùng hưng phấn nói: “Anh đã tìm được nguyên nhân rồi, cảm ơn em!”
Cô tay phải bụm mặt, tay trái đánh chữ: “Chúc mừng anh!”
“Bao nhiêu năm nay anh không nghĩ ra, vậy mà em lại có thể nghĩ tới.”
“Đó là vì em không biết gì cả.”
Có nhiều người nghiên cứu quá sâu, tư duy thường đi vào lối mòn, còn cô không biết gì cả nên tư duy mới có thể khác biệt!
“Anh cần tính toán số liệu lần nữa, có thể anh sẽ lại bận bịu một thời gian, chờ anh xong việc, anh về nước thăm em.”
“Không cần đâu.” Cô mở một file Word mình viết tối qua, -paste một đoạn trong đó, gửi đi không chút do dự.
“Em nghĩ, ngày anh thành công cũng là ngày chúng ta sẽ chấm dứt. Bởi vì khi đó anh đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn, chắc hẳn sẽ không cần em an ủi hay cổ vũ nữa.”
Em nghĩ, ngày chúng ta chấm dứt cũng là ngày em quay về với hiện thực, bởi vì em đã có thể tự lo cho chính mình, không cần ỷ lại sự quan tâm chăm sóc của anh nữa.
Em xin lỗi, em không thể nào tiếp tục làm bạn với anh, bởi vì chúng ta là hai người không bao giờ chạm mặt nhau, nếu cứ tiếp tục ảo tưởng, em sợ mình sẽ yêu anh mất…
Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian.
Cảm ơn gió, cảm ơn mưa, cảm ơn vận mệnh đã cho chúng ta gặp nhau.
…”
Cô không chờ anh trả lời, dùng bàn tay còn dính máu kéo nick anh cho vào blacklist.
Tay cô run run, ngón trở nhấn lên con chuột không còn cảm giác, cô cắn mạnh bông gạc trong miệng, buông ngón trỏ ra…
Tất cả đã hoàn toàn kết thúc!
Cô nằm rạp xuống bàn cắn môi rấm rứt khóc, giờ đây rốt cuộc cô đã có thể khóc thành tiếng, trút bỏ hết thảy mọi nỗi đau đớn ấm ức trong lòng.
Trong khi cô đang khóc, hệ thống phát ra một tin nhắn, cô ngẩng đầu, quệt quệt nước mắt.
“Vĩnh viễn có xa không” yêu cầu add bạn vào danh sách bạn bè. Lời nhắn: “Lăng Lăng, anh xin lỗi! Dạo này anh mải mê nghiên cứu, không để ý cảm giác của em, em tha lỗi cho anh nhé.”
Cô từ chối.
Anh nhanh chóng nhắn tiếp một câu: “Em đừng giận, chúng ta nói chuyện được không?”
Cô từ chối.
“Anh không làm đề tài nữa, được không?”
Cô vẫn cự tuyệt.
“Anh lập tức về nước gặp em!”
Cô từ chối, đồng thời gửi lại một câu: “Anh chỉ là bạn online của em, là bạn online mà thôi.”, “mở chức năng Search Friends là có thể tìm được hàng ngàn hàng vạn bạn online giống như anh.”
“Anh hiểu rồi! Cảm ơn em!”
Anh không gửi yêu cầu kết bạn nữa, cô gục lên bàn máy tính khóc thất thanh.
Cô dùng thanh âm chỉ mình mình nghe thấy thầm nói trong lòng:
“Mở chức năng Search Friends là có thể tìm được hàng ngàn hàng vạn bạn online giống như anh! Nhưng người có thể khiến em chờ ba ngày ba đêm duy nhất chỉ có anh.”
Em yêu anh, yêu đến ám ảnh, nhưng em không thể ở bên anh…
Anh biết không? Ba ngày nay em luôn cầu nguyện anh không thành công, em đã vô cùng hy vọng đề tài của anh không thể tiếp tục thực hiện…
Là ý Trời cho anh ở lại nước Mỹ!”
Trong file Word ngoài nội dung cô gửi đi còn có một đoạn khác:
“^_^! Anh không cần nản lòng, em nói cho anh một bí mật: Em yêu anh mất rồi!
Cho dù anh đẹp trai, cho dù anh giàu có, cho dù tình yêu của chúng ta có kết thúc thất bại, em vẫn nguyện yêu thương anh!
Anh về nước đi!”
——————————————————————–
(*) Xem thông tin về định lý Chen và giả thuyết Goldbach tại đây.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận