Trao lầm tình yêu cho anh

Tiếu Tiếu đến bên Lăng Lăng, nhỏ giọng hỏi cô: “Thầy Dương phê bình cậu, sao trông cậu ấm ức cứ như con dâu bị mẹ chồng mắng vậy?”
“Anh ta hẹn tớ đi ăn tối.”
Bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt xem người điên mà nhìn cô.
Thời buổi này, không còn ai tin lời nói thật nữa rồi.
Lăng Lăng cúi đầu, bất lực nói: “Anh ta bảo tớ về sau lên lớp không được nói chuyện nữa!”
Phía trước hai bạn nữ thoạt nhìn lạ hoắc cúi đầu thì thầm trong chốc lát, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi cô: “Thầy Dương là sếp bạn hả?”
Cô gật đầu.
“Hạnh phúc ghê nha!”
Vẻ mặt các cô đầy hâm mộ, cứ như cô là bạn gái anh vậy!
Cô phớt! 
Một đám nữ sinh không có bạn trai mà tụm lại với nhau, chung quy đều nói về trai đẹp.
Mà nói càng nhiều, sẽ lại càng chú ý, càng có hứng thú, cũng càng nhớ dai.
Kỳ thực có nói yêu thích bao nhiêu cũng chằng được gì, đơn thuần chỉ là do tâm lý thích dựa dẫm vào những thứ sản sinh bởi tính hiếu kỳ cùng sự nhàm chán mà thôi.
Bạn nữ ngồi trước lại hỏi: “Nghe nói thầy đến giờ vẫn chưa có bạn gái, thật không vậy?”
Hả?
Không biết cô có tính không ta!?
“Nghe nói thầy không có bạn gái.” Tiếu Tiếu trả lời thay cô. “Lạ thật nha!”
“Đàn ông đẹp trai cỡ đó, cho dù không theo đuổi phụ nữ, cũng sẽ bị một rừng phụ nữ đuổi theo, làm sao thế giới tình cảm lại có thể trong sạch đến vậy chứ?”
“Bây giờ đàn ông chất lượng cao đều có khuynh hướng yêu trai, không lẽ…”
“Các cậu bảo thầy ấy thích hợp làm công hay thụ?” Một bạn nữ ngồi cạnh cô phát biểu.
“Dĩ nhiên là công, đàn ông có giá như thầy sao có thể làm thụ được!” Lúc Tiếu Tiếu nói chuyện, ánh mắt còn liên tục nhìn Dương Lam Hàng từ đầu đến chân. “Không biết thầy thích loại tiểu thụ nào nhỉ!”
“Nhìn thầy phông độ thế, có lẽ thích dạng nhu nhược một chút.”
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng anh cùng một gã đàn ông khác…
Cho xin đi, các bà tám không thể quan tâm chút đỉnh đến cảm nhận của bạn gái mới là cô đây à?
Cứ thế này sẽ khiến cô hình thành ám ảnh tâm lý mất thôi.
“Thầy có bạn gái rồi!” Cô không thể không mở miệng thay anh dẹp bỏ tin đồn, chấm dứt mơ mộng vớ vấn của các nữ sinh này.
“Hả!” Các bạn nữ đồng thanh hô to, đề-xi-ben hợp lại rất có sức mạnh xuyên thủng, ngay cả giọng Dương Lam Hàng cũng không đọ lại.
Nhận thấy tình hình không ổn, các nữ sinh nhanh chóng ngồi ngay ngắn, làm như không có việc gì cắm đầu đọc sách, cho nên ánh mắt cả phòng đều tập trung trên người Lăng Lăng.
Cô vô tội nhìn Dương Lam Hàng.
Năng lực kháng cự quấy nhiễu của anh sao kém vậy chứ! Cô thề mình chưa có nói gì cả, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nha.
Hiển nhiên anh không biết cô vô tội, ánh mắt nhìn cô giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống luôn.
Cô cười cười nịnh nọt.
Dương Lam Hàng hít vào một hơi, nhìn đồng hồ, dùng tiếng Trung nói: “Hôm nay học đến đây, tan lớp… Bạch Lăng Lăng, em ở lại!”
Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng thông cảm, lúc Tiếu Tiếu ra về còn vỗ vỗ vai cô nói: “Đừng sợ! Post-doc không thể học cùng một trường, cậu cứ yên tâm, cùng lắm anh ta cho cậu học tiến sĩ bảy năm thôi…”
Bạn nữ ngồi trước còn không quên quay đầu hỏi cô: “Thầy có bạn gái thật à?”
Lăng Lăng kiên định gật đầu nói: “Hình như là đúng đó.”

Sinh viên cuối cùng ra về, còn không quên giúp họ đóng cửa phòng học.
Dương Lam Hàng từng bước tiến về phía cô, y như dã thú nhắm tới thỏ non không có khả năng phản kháng.
Một giọng nói hút hồn vang lên trên đầu cô: “Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này…”
“Mắt em có vấn đề gì sao?” Cô khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, mới phát hiện anh rất cao, hơn nữa từ góc độ này nhìn lên, cứ có cảm giác như bị áp bách.
Hai tay anh chống trên bàn, cúi người ghé sát vào tai cô nói: “Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh nữa… Khả năng tự chủ của anh không tốt như em tưởng đâu.”
“Anh nói gì cơ?”
“Anh về lấy xe, em ở cổng chính chờ anh…”
Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại cô đầu óc nghẽn mạch.

***************************
Lăng Lăng vừa ngơ ngẩn bước ra khỏi phòng học, Tiếu Tiếu cũng vài bạn nữ quen mặt khoa Vật liệu không biết từ đâu nhảy ra, chặn đường cô.
“Lăng Lăng, sao rồi? Thầy Dương có sạc cậu không?” Bà tám Tiếu Tiếu giành nói trước.
Lăng Lăng đang sợ hãi liền hoàn hồn, vẫn không quên bảo vệ bạn trai mới nhậm chức của mình: “Tính tình thầy Dương tốt như vậy, làm sao nổi giận được chứ.”

“Cậu nói đúng, anh ta cùng lắm là mỉm cười bảo cậu dịch mười chương tài liệu thôi.”
Nhờ Tiếu Tiếu nhắc, Lăng Lăng không khỏi nhớ lại tình cảnh một lần cô ở trong phòng thí nghiệm chat QQ, Dương Lam Hàng đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, bắt cô dịch mười chương tài liệu…
Cô giống như nuốt nguyên một cục sô-cô-la mềm mại ngọt lịm, cười ngọt ngào đến nỗi khóe miệng muốn rút gân.
Các bạn nữ mang vẻ mặt kỳ quái nhìn nhau, bị cô cười đến hoang mang chẳng hiểu gì sất.
Kiều Kiều đúng lúc chen lại, tám vô chủ đề chính: “Cậu nói thầy Dương có bạn gái, có thật không vậy?”
“Hở?” Lăng Lăng nghĩ nghĩ, bèn nói thật: “Thật đó.”
“Thầy ấy có bạn gái!!!”
“Bạn làm sao biết? Bạn gặp bao giờ chưa?!”
“Cậu không lầm đấy chứ?”
“Cô ấy trông như thế nào? Có đẹp không?”
Các bạn nữ vây quanh Lăng Lăng thi nhau hỏi ngược hỏi xuôi, xoay cho cô quay mòng mòng.
Nhất là Tiếu Tiếu, cứ nắm lấy vai cô ra sức lắc…
Lăng Lăng thấy tình hình vượt ra ngoài tầm kiểm soát, bèn nói: “Tớ cũng nghe nói thôi, tớ không biết gì hết á!”
“Cậu nghe ai nói?”
“Thầy Dương…”
“Cô ấy có phải Lý Phi Phi không?”
Vừa nghe thấy cái tên này, nhớ tới nhan sắc và khí chất của Lý Phi Phi, trong miệng Lăng Lăng bỗng chua lét, rốt cuộc cười không nổi.
Quả thực trong mắt mọi người, chỉ có phụ nữ xinh đẹp rạng ngời mới có thể xứng đôi với Dương Lam Hàng tài hoa hơn người…
Ba mẹ và người thân của anh e là cũng nghĩ như thế nốt.
Bị mấy nữ sinh ì xèo một trận, Lăng Lăng đau đầu chịu hết nổi, nhìn đồng hồ nói: “Chết rồi! Thầy Dương tìm tớ có việc, tớ đến muộn nữa anh ta nhất định sẽ xử tớ… Bye bye!”
Thoát khỏi mấy bạn nữ khó chơi, Lăng Lăng chạy một mạch về phía cổng chính.

***********************
Đại học T tọa lạc trong trung tâm thành phố A, cho nên bên ngoài cổng chính trang nghiêm sừng sững là một chiếc cầu vượt, trên cầu ô tô chạy như bay, dưới cầu người qua lại tấp nập, xe cộ đi thong thả.
Tiếng còi ô tô chói tai không ngừng phát tiết những lo âu và phiền toái của cuộc sống đô thị.
Chỉ có Dương Lam Hàng đem xe đỗ gần cổng chính, trầm tĩnh đứng cạnh xe, mặc cho đường xá phồn hoa phía sau lưng không ngừng náo động ồn ã, chung quanh anh, từ đầu chí cuối trời vẫn xanh mây vẫn trắng, yên tĩnh không tiếng động!
Lăng Lăng nhìn anh từ xa, một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ một ngày nào đó mộng ảo sẽ tan biến, vẫn luôn khiến người ta cam tâm tình nguyện đưa chân lún sâu…
Vậy cứ thử xem sao!
Đợi anh lâu như thế, yêu anh lâu như thế, bất luận kết cục có ra sao chăng nữa, cô cũng không hối tiếc!!!
Thấy Dương Lam Hàng mở cửa xe, Lăng Lăng nhìn quanh nhìn quất một lượt, xác định quanh đây không có người mình quen biết, mới bước nhanh qua, ngồi lên xe.
Trên đường đi, cô giải thích nói: “Em xin lỗi, em gặp vài bạn học, các cô ấy cứ quấn lấy em hỏi anh có bạn gái chưa.”
“Em trả lời sao?” Dương Lam Hàng bình thản hỏi.
“Em nói…” Cô nhìn vẻ mặt của anh. “Anh có bạn gái rồi!”
Nụ cười trên mặt anh kéo dài từ khóe môi đến tận chân mày, gợi cảm khiến người ta hít thở không thông.
Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao Dương Lam Hàng thích cười nhẹ, bởi vì anh cười tươi… có thể đe dọa nhân mạng! Rất là tạo nghiệt!
Lăng Lăng vỗ vỗ ngực, nhìn chằm chằm phía trước, sợ nhìn anh thêm phát nữa, tim sẽ nhảy ra mất!
“Lần đầu tiên anh làm bạn trai người khác nên không có kinh nghiệm. Nếu có làm gì tới mức “biến thái”, nhờ em chỉ giáo nhiều hơn.” Anh nói.
Lăng Lăn sửng sốt, có chút vừa mừng vừa lo. “Chỉ cần anh không bắt em dịch mười chương tài liệu, cái gì em cũng chịu được!”
“Chỉ cần em có hứng, anh có thể phiên dịch thành tiếng Trung cho em xem.” Dương Lam Hàng nhìn cô, tươi cười nói.
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa bạn trai và giáo viên hướng dẫn, Lăng Lăng bị anh nịnh tới mức lâng lâng, cười toe cười toét.
Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: “Thầy Dương, đây không phải là tác phong học tập nghiên cứu nghiêm túc của thầy nha!”
“Nếu anh nhớ không nhầm, hơn một nửa tài liệu đều là anh dịch giúp em…”
Nếu anh không nhắc tới, Lăng Lăng suýt quên mất, mỗi lần cô dịch tài liệu đến chết đi sống lại đều lên QQ điên cuồng oán thán một trận, cho đến tận khi người trên mạng chủ động giúp cô đem phần còn lại dịch xong rồi gửi cho cô, cô đọc qua một lượt, trong lòng sùng bái ngập ngụa khen anh hết lời, rồi mới vui vui vẻ vẻ đi đến văn phòng Dương Lam Hàng nộp bài.
Bây giờ ngẫm lại, nếu thần kinh anh yếu ớt một chút, có khi đã bị cô chọc tức đến thổ huyết không ít lần!

Một lát sau, anh dừng xe lại, Lăng Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gần như không tin vào hai mắt mình.
Trước mặt chính là công trình kiến trúc biếu tượng của thành phố A, “Vân Tháp”.
Dương Lam Hàng từ trong ví lấy ra hai tấm phiếu vào cửa trị giá một trăm năm mươi tệ.
“Anh nhớ rõ năm năm trước em từng nói, Vân Tháp của thành phố A là nơi em muốn đến nhất, nhưng giá vé khiến em chỉ biết đứng nhìn, nên em chờ có người mời mình đi!” Anh nói với cô: “Năm ngoái, anh đi qua đây… Anh mới biết chỗ này giá vé không đắt tí nào.”

Lăng Lăng không trả lời, đối với một người đàn ông thông minh như Dương Lam Hàng, có những chuyện căn bản không cần phải nói nhiều.
Khi anh nhìn thấy giá vé, anh nên hiểu được ý tứ của cô.
Cái làm cô chỉ biết đứng nhìn chính là biệt danh của Vân Tháp: “Đỉnh cao tình yêu”.
Cô đang chờ anh, nếu không chờ được anh, cô cả đời cũng sẽ không đến nơi này…
Đại sảnh tầng một của Vân Tháp, lãng mạn đến hơi hư ảo, thác nước nằm ẩn bên trong, nước tuôn róc rách, theo đá chảy xuống, hơi nước tràn ngập không gian. Đi qua đại sảnh, vào thang máy ngắm cảnh trong suốt, Lăng Lăng còn chưa kịp đứng vững, thang máy đã nhanh chóng chạy lên, thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa kính hạ xuống vùn vụt, khiến người ta chóng mặt.
Dương Lam Hàng nhẹ nhàng đến gần, lặng lẽ nắm lấy tay cô…
Thang máy dừng lại, cửa mở ra, bàn tay đang muốn rút về của Lăng Lăng đột nhiên nắm chặt.
Ngoài cửa là một hành lang dài hình tròn, nền làm bằng thủy tinh trong suốt, dưới lớp thủy tinh là phong cảnh thành phố.
Lăng Lăng vốn có chứng sợ độ cao hoảng tới mức chân mềm nhũn, không dám bước ra lấy một bước.
“Đừng sợ!” Dương Lam Hàng dỗ dành cô nói: “Đây là loại thủy tinh gia cố hai lớp, mỗi tấm có thể chịu được trọng lượng một tấn, tuyệt đối không có việc gì đâu.”
“Anh chắc chứ?” Cô lúc nào cũng có cảm giác như rơi xuống vực sâu muôn trượng.
“Anh lấy tấm bằng tiến sĩ Vật liệu kỹ thuật của MIT ra đảm bảo, đường này có thể đi được!”
Lăng Lăng lấy can đảm, run run loạng choạng nhấc chân, chậm chạp đặt thử lên mặt thủy tinh. Trước khi nhấc chân kia lên, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Dương Lam Hàng, khuôn ngực mềm mại vừa vặn đè lên cánh tay anh.
Thân thể anh cứng đờ, bất động đứng yên tại chỗ…
“Anh sao vậy?” Cô ngẩng đầu nhìn Dương Lam Hàng sắc mặt ửng hồng.
“Không có gì, kiến trúc sư thiết kế hành lang uốn khúc này cũng tài năng thật.”
Đúng vậy! Rất tài tình, có thể thiết kế ra một hành lang dài dọa người đến vậy!!!
Dương Lam Hàng nắm lấy vai cô chậm rãi đi trên hành lang dài, tựa như ôm cô dạo bước trên mây.
Cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, sợ hãi trong lòng bị mùi hương độc đáo trên cơ thể anh hòa tan.
Có thể cùng người mình thương tựa vào nhau bước chậm, cho dù rơi xuống vực sâu muôn trượng cũng cam lòng!

Đi qua hành lang uốn cong, họ bước lên đài ngắm cảnh ở tầng trên.
Khóa trên hàng rào chắn cao cao là một loạt chiếc khóa sắt màu vàng kim hình hai trái tim lồng vào nhau(*), nghe nói như vậy có thể khóa trái tim người mình yêu, suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau.
Rất nhiều cặp tình nhân sau khi đóng khóa, tựa vào hàng rào ôm hôn nhau, đắm say quấn quýt, không chia không lìa.
Trời chiều dần buông, những ngọn đèn vàng trên mặt đất chớp sáng dần, hệt như một vòm trời sao lấp lánh dưới chân.
Lăng Lăng có chút hâm mộ. “Hay là chúng ta cũng khóa một cặp khóa trái tim đi.”
“Lăng Lăng, nếu không muốn chia cắt, anh có cách này rất hay…”
Dương Lam Hàng từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp gấm bọc nhung đỏ, mở tra trước mặt cô.
Ánh sáng kim cương đâm vào mắt cô.
Đột nhiên, cô nhớ đến bóng dáng của ba khi để lại đơn ly hôn rồi quay lưng bỏ đi và tiếng khóc của mẹ.
Cô cúi mặt, lảng tránh ánh mắt mong chờ của anh. 
“Em hiểu tình cảm anh dành cho em, nhưng người nhà của anh thì sao? Mẹ anh có thể chấp nhận một cô gái như em không? Ba anh có thể đồng ý cho anh qua lại với chính sinh viên của mình ư?”
Anh bình tĩnh nhìn cô, tựa như nhìn một cuốn sách giáo khoa vô cùng quen thuộc. “Nếu ba mẹ có thể tác động đến suy nghĩ của anh, anh nào có thể đến ba mươi tuổi mà vẫn không có bạn gái.”
“Không thể tác động, cũng không có nghĩa vui vẻ chấp nhận…” Cô lặng lẽ nói. “Ba mẹ em ly dị khi em còn rất nhỏ, em cùng mẹ và ông ngoại sống với nhau, mẹ em làm việc tại một nhà máy dệt, ông ngoại ốm đau nằm liệt giường, hàng năm đều cần có người chăm sóc… Còn anh thì dung mạo, năng lực, gia thế, nhân phẩm, tất cả đều hoàn hảo. Chúng ta căn bản không tương xướng.”
“Em nghĩ quá nhiều rồi.” Anh trầm giọng nói.
“Còn anh nghĩ quá ít!”
Cô đứng cách ra khỏi anh, nhìn về hướng đại học T đằng xa. Cô biết, Dương Lam Hàng không mất đi ba mình, anh sẽ không hiểu được lời thề của đàn ông hời hợt đến mức nào, sẽ không hiểu được hôn nhân môn không đăng, hộ không đối có bao nhiêu trở ngại không thể né tránh.
Nhưng cô từ khi còn trẻ dại qua những trận cãi vã kịch liệt của ba mẹ đã cảm nhận sâu sắc những điều đó.
“Lăng Lăng!” Anh ở phía sau cô, lớn tiếng nói. “Anh không như những người đàn ông khác! Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ từ bỏ những việc mình đã nhận định, cũng không một ai có thể thay đổi suy nghĩ của anh.”
Đúng vậy, nếu Dương Lam Hàng muốn từ bỏ, thì ngay từ lúc cô cho anh vào blacklist, cự tuyệt những lời năn nỉ hạ mình của anh, anh đã buông tay rồi.
Hoặc khi cô kéo Uông Đào đi qua trước mặt anh, khi cô mắng anh biến thái, nói “liếc mắt một cái cũng thực có lỗi với chính mình”, anh cũng đã buông xuôi.

Anh ngừng một chút, giọng nói hơi run run: “Lăng Lăng, anh yêu em! Bất kể người khác thấy thế nào, bất kể em đối với anh ra sao, anh luôn tin rằng em là người con gái anh mong muốn nhất! Đời này kiếp này, anh chỉ muốn cưới một mình em!”
“Em tin anh!” Những lời này khiến cô hoàn toàn cảm động sâu sắc, cô xoay người ôm lấy anh, ở trong lòng anh khóc nói: “Em tin anh!”
Cô thật sự tin tưởng: Họ thật lòng yêu nhau, họ cố chấp kiên định, họ sẽ không chia ly, cho đến tận cuối đời…
Trên đài ngắm cảnh cao hai trăm mét, trên “Đỉnh cao tình yêu”, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt bên má.
Môi anh trượt xuống, đầu lưỡi để lại từng dấu ấn ẩm ướt mà ngọt ngào trên da thịt cô…

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi đôi môi mềm mại của anh áp lên, dịu dàng như gió thoảng mưa bụi mà hôn cô…
Nếu nụ hôn không lâu trước đây gọi là “ý loạn tình mê”, thì nụ hôn này, chính là “tương tư sâu thẳm”.
Cô vụng về đáp lại anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh lần nữa, cảm giác tê dại dâng cao, khiến cho nỗi đau trong tâm hồn cũng lắng xuống.
Nụ hôn quấn quýt si mê, tình yêu cuồng dại say đắm, xa cách bao nhiêu ngày chờ đợi, hôm nay gặp nhau, hôm nay ôm hôn, mới hiểu được tình yêu thật sự không thể chịu đựng khoảng cách, một chút khoảng cách cũng không được.

*************************
Trong nhà hàng xoay của Vân Tháp, họ ngồi đối diện nhau.
Ngọn đèn lờ mờ, càng làm nổi bật ánh sáng rực rỡ huy hoàng của phố xá.
Trong cốc thủy tinh màu tím thả nổi một ngọn nến hình trái tim mạ vàng, giữa quang cảnh lưu động, thế giới đều đang biển chuyển, chỉ có người trước mặt vĩnh viễn không đổi thay.
Các món ăn đầy trên bàn, ăn vào đều biến thành vị ngọt đơn điệu, cho dù uống rượu vang, cũng thấy ngọt ngào dễ chịu như nước ép nho.
Dương Lam Hàng đặt ly rượu xuống, hỏi: “Ngày mai em có rảnh không?”
Cô nuốt thức ăn trong miệng xuống. “Có việc gì sao?”
“Anh muốn mời em đi xem phim.”
Hẹn hò với cô nha ~
Cô đang định nói “Được”, sực nhớ chuyên gia tình yêu Lâm Lâm có nói, lúc mới quen nhau, con gái tốt nhất nên thể hiện rụt rè đôi chút, nhất quyết không được hẹn hò tùy tiện, khiến cho đàn ông coi nhẹ mình.
Vì thế, Lăng Lăng giả vờ rụt rè từ chối: “Ngày mai em có việc, hay là hôm khác đi.”
Dương Lam Hàng gật gật đầu, chuyển đề tài: “Sáng nay họp khoa, quyết định cuối tháng này bảo vệ luận văn thạc sĩ, em chuẩn bị kỹ lưỡng chút nhé. Trong buổi họp tổ tuần sau, hiệu trưởng Chu và thầy Chu muốn cho bọn em trả lời trước một ít.”
“Vâng.”
“Chiều mai năm giờ em đến văn phòng anh, anh sẽ xem lại báo cáo đề tài của em.”
“Á!?” Số cô sao xui vậy!
“Em có thời gian không? Nếu không thì để hôm khác.”
Lăng Lăng ôm một bụng ấm ức gật gật đầu. “Có thời gian! Anh là thầy em, lúc nào anh tìm em thì em rảnh lúc đó.”
Dương Lam Hàng cười nói. “Không cần giả bộ, chắc chắn trong lòng em đang mắng anh biến thái, mắng anh không có nhân tính.”
“Không có mà.” Cô ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh. “Chỉ nói anh xảo trá chút thôi.”
Ý cười của anh càng đậm, ánh mắt toát lên niềm vui sướng ấm áp.
“Em mắng, anh không giận hả?!” Bị cô mắng mà còn cười vui vẻ đến thế, anh có tố chất tâm lý kiểu gì vậy!
“Anh quen rồi!”
“…”
Cô chuyên tâm vùi đầu ăn cơm.
Ăn được một lúc, Dương Lam Hàng nhớ ra điều gì, rút trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn.
Anh coi cô là cái gì chứ, loại con gái lấy việc đem thẻ của đàn ông đi quẹt ở trung tâm mua sắm làm thú vui à?!
“Em không phải loại con gái đó nha!” Cô tận lực kiềm nén tức giận của mình. “Em sẽ không tiêu một đồng nào của anh hết!”
Nói thật, nếu là người đàn ông khác, cô đã sớm hắt ly nước vào mặt anh ta rồi xoay người bỏ đi.
“Đây là thẻ lương của anh, trong này ngoài tiền lương còn có học bổng anh chưa dùng hết ở Mỹ, đây là toàn bộ tài sản của anh. Về phần căn hộ của anh, phải ba năm nữa mới lấy được giấy chứng nhận nhà đất, chờ khi nào anh lấy về cũng đưa em nốt.”
“Tại sao lại đưa em?” Lăng Lăng khó hiểu.
Dương Lam Hàng giải thích nói: “Thầy Chu nói, đây là truyền thống tốt đẹp của đại học T, toàn bộ tài sản đều giao nộp cho bà xã vô điều kiện. Nếu cần tiêu tiền trước hết phải viết “đơn xin phép” nêu rõ mục đích sử dụng, phải qua thẩm tra phê duyệt mới có thể lĩnh “kinh phí”.”
Nhìn vẻ mặt đầy thành ý của anh, cơn tức giận của Lăng Lăng bốc hơi trong tích tắc. “Em không nhớ nội quy đại học T còn có điều này.”
Dương Lam Hàng nghiêm chỉnh đáp: “Quy tắc ngầm.”
Không hổ là nhân tài công nghệ cao, quy tắc ngầm cũng ẩn chứa hàm lượng tình yêu, hàm lượng kỹ thuật như vậy.
Lăng Lăng yêu cái truyền thống tốt đẹp hậu hiện đại này muốn chết, thoái mái thu hồi tấm thẻ.
Thầy dạy Chính trị có nói: Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, quả đúng như thế, đem “toàn bộ tài sản” của Dương Lam Hàng nhét vào ví tiền, Lăng Lăng coi như đem Dương Lam Hàng giấu vào trong túi, khỏi nói có cảm giác an toàn biết bao nhiêu.

*************************
Buổi tối, Lăng Lăng đang hạnh phúc nằm trên giường cười ngây ngô, đột nhiên nhớ tới một câu tục ngữ, “bắt người tay ngắn, cắn cười miệng mềm”.
Cô thu thẻ lương của Dương Lam Hàng, chẳng khác nào đồng ý làm bà xã anh!
“Nham hiểm quá! Trên thế giới sao lại có một người đàn ông nham hiểm đến vậy chứ!” Cô rên rỉ đập đầu vào gối.
“Lăng Lăng?”
Tiểu Úc đang ngồi trước máy tính chạy đua với báo cáo, thấy Lăng Lăng vừa trở về phòng liền nằm lăn ra gối cười ngu ngơ là đã không hiểu đâu vào đâu rồi, giờ còn thấy cô “tự hủy hoại mình” như thế, liền nhanh chóng chạy tới, giữ chặt bạn. “Sếp cậu lại tra tấn cậu kiểu gì nữa vậy?”
“Anh ấy…” Nhắc tới Dương Lam Hàng, vui sướng trong lòng Lăng Lăng rốt cuộc không áp chế nổi, vội vàng muốn chia sẻ với người khác, thế là ngồi lui ra sau, bảo Tiểu Úc ngồi cạnh mình. “Tiểu Úc, tớ bật mí cho cậu một bí mật. Anh ấy đã trở về!”
“Ai cơ?”
“Anh bạn khoa học gia của tớ.”
“Cái gì!” Tiểu Úc kinh ngạc nhìn cô: “Các cậu gặp mặt rồi à?”
“Gặp nhau hôm nay, anh ấy dẫn tớ đến “Vân Tháp”, chúng tớ ăn tối ở nhà hàng xoay.”
“Anh ta trông thế nào? Đẹp trai không?” Tiểu Úc vội vàng hỏi.
“Cũng được.” Lăng Lăng tỉ mỉ nhớ lại vẻ mặt tươi cười của Dương Lam Hàng. “Nhưng mà, anh ấy có một đôi mắt cực kỳ quyến rũ, sâu sắc, thâm tình…”
Nhắc tới anh, nỗi nhớ đằm thắm chiếm cứ toàn bộ con người cô, cô thật muốn gặp anh, nghe giọng anh xíu thôi cũng tốt rồi.
“Anh ta đặc biệt trở về để gặp cậu à?”

“Không phải, anh ấy sống ở thành phố A.”
“Vậy các cậu…”
Thấy Tiểu Úc còn vui hơn cả mình, cười đến nỗi đôi mắt to tròn híp cả lại, Lăng Lăng càng thêm hạnh phúc.
“Bọn tớ chấm dứt yêu qua mạng, chính thức quen nhau!”
“Thật tốt quá! Cậu rốt cuộc cũng đợi được đến ngày mây tan mưa tạnh! Khi nào rảnh mời anh ấy đến phòng của chúng ta, cho tớ thấy mặt với.”
Chuyện này, có hơi khó khăn. “Đợi khi nào có dịp đi.”
“Xem cậu sợ đến mặt mũi trắng bệch kìa!” Tiểu Úc dùng vai hích cô một cái, cười nói: “Tớ không cướp của cậu đâu!”

Tiểu Úc cùng cô tám chuyện một hồi, xong tiếp tục ngồi trước máy tính chiến đấu với báo cáo, Lăng Lăng nửa nằm trên giường nhìn đi nhìn lại dãy số mang tên “Thầy Dương”.
Vừa xa nhau chưa tới một tiếng đã gọi cho anh, có phải mình hấp tấp quá không?
Thôi quên đi, dù sao chiều mai cũng gặp thôi mà.
Rảnh rỗi sinh nông nổi, Lăng Lăng mở số của anh ra, đem hai chữ “Thầy Dương” xóa đi, sửa thành “Vĩnh viễn có xa không”, trông hơi kỳ kỳ.
Đổi thành “Đầu hói nhỏ”, lại nhớ tới khí chất khiến thần lẫn người đều ghen tị của Dương Lam Hàng, thôi xóa.
Đổi thành “Hàng”, cô cười trộm trong giây lát, lại sửa thành “Ông xã”.
Buồn nôn muốn chết!
Cô nhìn cách xưng hô này mà cười khúc khích không thôi…
Sau đó, cô phát hiện chính mình khá là ngu ngốc, để cân bằng trong lòng, thẳng tay đem tên anh đổi thành “Đồ ngốc”.
Tưởng tượng vẻ mặt của Dương Lam Hàng khi nhìn thấy “tên gọi yêu” này, không biết sẽ “hạnh phúc” đến dường nào…

Lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, hai chữ “Đồ ngốc” trên màn hình nhấp nháy liên tục, Lăng Lăng vô cùng vui sướng nhận điện thoại.
“Alô, xin chào!” Tiểu Úc nghe thấy âm cuối kéo dài của cô còn muốn nhũn cả người, huống chi chàng trai đầu bên kia điện thoại.
“Em chưa ngủ à?”
“Đang định ngủ đây.”
“Vậy sao.” Không có câu tiếp theo, tiếng hít thở như có như không của anh, nghe ra tuyệt vời hơn rất nhiều so với âm báo QQ.
“Ừm…” Anh ngừng một chút, thanh thanh cổ họng. “Không có gì đâu, chỉ định nhắc em năm giờ chiều mai nhớ đến văn phòng anh.”
Giọng nói của anh ẩn chứa ý cười. Lăng Lăng dường như thấy được khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng không khỏi ngọt ngào. “Em quên hồi nào chứ…”
“Được rồi, anh không có việc gì nữa. Em ngủ ngon nhé!” Những lời bình thường được thanh âm dịu dàng của anh nói ra, bỗng có một hương vị khác.
“Khoan đã!” Lăng Lăng luyến tiếc không nỡ buông điện thoại, rõ ràng không biết nói gì, nhưng vẫn muốn nghe giọng nói của anh.
“Hử?” Anh kiên nhẫn chờ cô nói chuyện. Điểm khác nhau lớn nhất giữa chat trên điện thoại với chat QQ chính là dễ dàng lâm vào lúng túng.
Cô không thể không tìm ra chủ đề nào đó, xoa dịu một chút không khí ngượng ngập. “Anh đang làm gì đấy?”
“Đang xem tài liệu, nghĩ xem đề tài của em làm thế nào để nghiên cứu chuyên sâu trên lý thuyết, tìm coi có ý tưởng gì mới không.”
“Kết quả hiện tại không phải tốt lắm sao? Còn muốn nghiên cứu chuyên sâu chi vậy?”
“Đề tài tiến sĩ nhất định phải có chiều sâu lý luận.”
“Vâng, anh đừng cố thức khuya quá nhé.”
“Ừ. Bây giờ anh ngủ đây.”
“Anh…” Cô thực sự tìm không ra đề tài nói tiếp. “Ngủ ngon nha!”
“Mai gặp lại.”
Ngài mai? Cúp điện thoại, tâm tư của cô bập bềnh chìm nổi…
Lăng Lăng không phải lần đầu yêu đương, nhưng là lần đầu tiên được nếm hương vị tình yêu.
Tình yêu là gì?
Là tâm hồn hòa hợp lẫn nhau, không cần ngôn từ, hô hấp cũng là một kiểu giao lưu.
Là một ngày gặp mặt vô số lần, nhưng vẫn nhìn không đủ, nhớ không đủ.
****************************
Yêu đương ngày đầu tiên.
Lăng Lăng sáng sớm đã dậy tắm rửa, thay chiếc váy kiểu Hàn Quốc mua mấy hôm trước trên Taobao, soi gương chải tóc đến mức không một sợi nằm loạn, lại tô hai lớp son môi, một lớp hồng nhạt, còn một lớp trong suốt không màu.
Tiểu Úc mắt nhắm mắt mở nhìn cô. “Đi hẹn hò hở?”
“Không phải, tới phòng thí nghiệm.”
“Con gái đang yêu thật là…”
Trên di dộng xuất hiện tin nhắn, Lăng Lăng mở ra xem.
Là Dương Lam Hàng gửi: “Sáng nay mười giờ có một vị chuyên gia người Nga báo cáo ở hội trường lầu ba, đề tài ông ấy làm rất có giá trị tham khảo đối với em.”
Cô nhắn lại: “Em biết rồi… thầy Dương.”
Sau đó, nhìn hai chữ “thầy Dương”, không nhịn được cười rộ lên!

———————–
(*) Khóa kiểu này nè ^^
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận