Sau khi trở về thành phố Tokyo, anh Khải cảm thấy có nhiều động lực để đi đến cùng của vụ án. Có thể manh mối mà Minh gợi ý chẳng đi đến đâu nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Những ngày sau đấy anh Khải dùng các mối quan hệ của mình có được trong ngành để nhờ điểu tra một số đăng kí nhân khẩu xung quanh hai vùng Komagome và Bunkyo xem hộ gia đình nào có độ tuổi chênh lệch với con cái, đặc biệt là con trai đầu hay không. Anh nghĩ rằng chính đứa trẻ đó lớn lên, có sang chấn về tâm lý mới gây ra các vụ án giết người hàng loạt.. Vào các trường hợp nhận nuôi sẽ là hiếm muộn, vì vậy nên khả năng cao cha mẹ lệch nhiều tuổi với con cái, thường là chỉ có con một. Vụ án xảy ra đã khá lâu nên việc tổng hợp tài liệu cũng không hề dễ dàng. Trong khi đó, phiên tòa xét xử của vụ án này sắp diễn ra. Khi công tố viên thu thập được một số bằng chứng để kết tội ông đội trưởng cũ thì sẽ rất khó lật lại mọi thứ.
Đồng thời với việc đó, anh Khải cũng xem lại hồ sơ những người liên quan tới vụ án để tìm xem có mối liên kết nào không. Tất cả việc này anh chỉ dám làm một mình, không muốn liên lụy tới những đồng nghiệp trong tổ. Mọi người đang trong giai đoạn bàn giao công việc, rất bận rộn.
Từ sau ngày Minh ra viện, dường như giữa hai anh em Minh và Khải vẫn có một bức vách ngăn cách vô hình. Thi thoảng anh Khải vẫn ghé qua thăm Minh, mang thêm ít đồ ăn thức uống hay nhắc nhở cậu đi kiểm tra lại đôi chân. Từ sau vụ tai nạn, Minh đi lại vẫn còn khó khăn, chân cậu không linh hoạt được như trước. Chắc còn phải tập luyện nhiều Minh mới có thể trở về chơi thể thao như trước.
Trong thời gian rảnh để bảo lưu, Minh vẫn cố gắng dành thời gian đi nghiên cứu các chi tiết của từng vụ án. Minh rà soát lại từng vụ án một. Cậu vẫn đang cố giải mã những giấc mơ về Hà mà cậu còn nhớ được. Minh tin rằng cũng như Nam, Hà trở về đây để báo hiệu cho Minh điều gì đó. Điều mà Minh khó hiểu nhất là tại sao, Hà lẫn Nam đều hiện về bên Minh chập chờn như thế, tại sao không nói thẳng với Minh?
Minh leo lên sân thượng nơi vụ án đầu tiên xảy ra. Minh từng được nghe Hà kể về người phụ nữ này. Cô ta trẻ trung và sành điệu, là chủ của một tiệm quần áo khá lớn ở khu Komagome này. Có vài lần Hà đi qua cửa hàng đó và có nhìn thấy cô ta, đôi lúc còn thấy cả anh chồng đến đón. Trong một lần gặp mặt anh Khải đã lâu rồi, anh còn hớn hở khoe với Minh rằng anh đã tìm kiếm thấy những mẩu vụn kẽm còn vương lại ngay trước cửa ra vào của sân thượng tòa nhà. Vậy cách để hung thủ thoát ra ngoài sau khi sát hại nạn nhân là gì? Trên thanh kẽm ở cửa khi ấy có một vết kìm....
Anh Khải dừng lại ở một cái tên trên danh sách nhân khẩu của khu Bunkyo. Đây chính là hộ gia đình của Toshiro Akagawa, người chồng của nạn nhân đầu tiên. Anh ta năm nay đã 30 tuổi. Cha của anh ta đã mất vì tuổi tác chênh lệch khá lớn. Cha mẹ anh ta hơn anh ta những 3 mấy năm tuổi. Anh ta giờ chỉ còn mẹ. Khả năng cao anh ta được nhận nuôi.
"Bắt được rồi!" Anh Khải thầm nghĩ trong đầu. Điều duy nhất khiến anh băn khoăn đó chính là vào thời điểm vụ án đầu tiên xảy ra, những người trong công ty anh ta có bằng chứng cho thấy anh ta có mặt ở công ty lúc vụ án xảy ra. Nhưng đó là đúng thời điểm vụ án xảy ra. Vậy lúc trước đó thì sao? Nếu như anh ta có khả năng hoán đổi thời gian? Nếu như anh ta có bằng chứng ngoại phạm giả thì sao?
Anh sẽ đi thu thập bằng chứng. Nhưng giờ điều quan trọng nhất là không được bứt dây động rừng.
Minh đến cửa hàng vật liệu xây dựng, mua một đoạn dây kẽm dài và chắc chắn. Trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một thử, tốt nhất là cậu nên dàn dựng lại vụ án từ đầu.
Minh để ý thấy đây là cánh cửa đôi, vậy thì khi gẩn khép vào nó sẽ để lại một khe hở nhỏ giữa hai cánh. Minh bước chân vào sân thượng, giả vờ rằng mình sẽ là hung thủ. Vậy hung thủ làm thế nào để biến mất khỏi đây sau khi đẩy nạn nhân xuống?
Minh quấn thanh kẽm vào hai cánh cửa rồi suy nghĩ. Bất chợt cậu nghĩ ra. Đơn giản như vậy mà cậu không hề nhận ra bấy lâu nay.
Minh rút ra hai đoạn kẽm thật dài chập đôi lại thành một thanh kép. Sau đó cậu đứng ra sau 2 cánh cửa, đoạn giữa cửa và cầu thang phía sau. Cậu bắt đầu quấn hai thanh kẽm từng vòng một quanh hai tay nắm rồi lùi dần lại phía sau bóng tối, y như tên hung thủ đã từng làm để tan biến đi như làn khói ở hiện trường. Đến khi cánh cửa chỉ còn một khe hở nhỏ, Minh cuốn chặt hai thanh kẽm vào nhau sát hai tay cầm. Trên tay cậu vẫn còn một đoạn kẽm dài, như vậy chẳng cần đứng ở phía ngoài sân thượng mà cậu cũng có thể khóa cửa từ bên trong. Kẽ hở nhỏ nhưng vẫn vừa đầu kìm, hung thủ có thể đưa kìm vào trong để cắt bớt thanh kẽm đi sao cho chỉ để lại một đoạn ngắn vừa đủ. Như vậy có thể lí giải cho vết kìm vẫn còn ở trên thanh kẽm. Sauk hi cắt xong, hắn có thể mang đoạn kẽm thừa đi. Còn phần kẽm dài ra ở trên tay cầm, Minh đẩy nó vào trong rồi khẽ khàng đóng cửa lại cho thật khớp. Minh muốn nhảy cẫng lên vui mừng vì mình đã giải ra được một bí mật lớn. Lúc vụ án diễn ra, cánh sát ập tới sẽ phá tung cánh cửa, đồng thời cũng phá tung đoạn dây kẽm ra, giúp hắn xóa dấu vết nếu như còn thiếu sót gì đó. Đồng thời cách này cũng giúp hắn ta đánh lừa cảnh sát rằng cánh cửa được cố định ở bên trong. Hắn ta thật thông minh và gian xảo. Đoạn dây kẽm sau khi bị cắt đi cũng khó có thể mở ra như lúc đoạn kẽm vẫn còn dài. Tuy nhiên chỉ cần một lực lớn nhất định là có thể khiến nó đứt gãy hoặc bung ra.
Giá như Minh có thể chia sẻ chiến công nho nhỏ này với anh Khải. Nhưng Minh biết rằng giờ đây anh Khải sẽ không cho Minh dấn thân vào vụ án này nữa. Nếu biết Minh vẫn cố chấp điều tra, anh Khải chắc chắn sẽ rất giận Minh.
Anh Khải tìm đến nơi ở cũ của gia đình Toshiro Akagawa ở khu Bunkyo. Anh tìm tới ngôi nhà có hộ gia đình đã sinh sống lâu nhất ở khu vực này. Họ là chủ của khu chung cư mini mà gia đình Akagawa đã từng sống. Anh thấp thỏm không biết liệu có thu thập được kết quả nào không. Sau hơn một tiếng dò hỏi người ông trong gia đình, anh biết được một thông tin là đúng là cách đây hơn 20 năm, có gia đình tên Akagawa có mua căn hộ nhỏ trong khu chung cư của gia đình ông ta. Họ tá túc ở đây cũng khá lâu nên ông vẫn còn nhớ mặt. Vợ chồng họ là một người dễ mến và chăm chỉ, vui vẻ và hay giúp đỡ mọi người. Người chồng làm nhân viên cho một công ty máy tính, người vợ là giáo viên của một trường tiểu học địa phương. Tuy thời gian đầu họ đều gặp khó khăn vì chuyển từ tận Kyoto lên thủ đô Tokyo nên họ cũng rất phải vất vả mới xin được việc, áp lực công việc nặng nề nên người chồng thường đi về nhà vào tận tối muộn. Họ cũng không khá giả gì mà sống rất đơn giản và tằn tiện. Chỉ ngặt một nỗi là mấy năm trời đều không thấy họ có con. Mãi tận tới khi sau một chuyến về thăm nhà ở Kyoto, ông Akagawa bế theo một đứa con trai tầm 4,5 tuổi. Nghe nói đâu là nhận nuôi. Những người xung quanh cũng hoan hỉ cho gia đình ông lắm. Họ cũng đã chạy chữa bao nhiêu năm nay không được, giờ lại có một mụn con kháu khỉnh. Họ cũng không còn trẻ tuổi nữa. Lâu dần rồi ai cũng quen với việc đôi vợ chồng hơn 40 tuổi dắt theo một đứa trẻ con. Thằng bé hồi đầu ngoan ngoãn lắm, dễ nuôi, nhưng càng lớn thì tính cách lại trầm, không nói cười mấy, chỉ đi học rồi đi về. Nhiều năm sau khi gia đình có điều kiện hơn, họ chuyển tới khu nhà hiện đại ở khu Komagome yên bình, cũng gần công ty của ông Akagawa hơn. Rồi sau đó, những thông tin về gia đình đó, ông chủ cũng không còn biết nữa.
Ghi lại thông tin giá trị, anh Khải cảm ơn ông lão rồi trở về cơ quan. Anh chỉ có thể tranh thủ chút thời gian để đi điều tra mà thôi. Theo như thông tin cá nhân anh có được, Toshiro là nhân viên của công ty xây dựng và nội thất Komatsu. Điều trùng hợp nhất là khu nhà diễn ra liveshow của cô ca sĩ Tatsuya cũng sử dụng vật liệu của công ty này. Nếu như hắn ta là nhân viên thì việc truy cập và nắm bắt được điểm yếu của vật dụng hay ngõ ngách trong tòa nhà thì việc đột nhật quá ư dễ dàng.
Nếu đúng như giả thuyết hắn ta là con trai của Akusa xưa kia, hắn ta đã trải qua sang chấn tâm lý: mẹ mất trong vụ tai nạn có liên quan đến chiếc xe mang biển 6427, người bố mất tích không thèm quan tâm đến hắn, đã để lại trong lòng hắn ta một vết thương lớn. Điều đó ám ảnh hắn ta đến lúc trưởng thành, lập gia đình, lại chứng kiến ngươi vợ của mình lăng loan, gia đình tan vỡ, kích thích mảnh ký ức đen tối trong con người của hắn ta. Vì vậy từ một người đàn ông mẫu mực, hắn ta đã điên cuồng mà giết chết vợ mình, từ đó đem lòng thù hận, chán ghét xã hội, trở thành một tên sát nhân hàng loạt mất kiểm soát. Những điều anh được học về tâm lý tội phạm khi còn là sinh viên của Học viện cảnh sát lúc này đã giúp đỡ anh nhiều đến thế.
Tuy nhiên anh cũng linh cảm rằng hắn ta chưa dừng lại. Không biết hắn ta có thể tiếp cận ông đội trưởng vào lúc nào để dồn bỏ chứng cứ lên người ông ta. Chắc ông đội trưởng cũng không thể ngờ rằng tội danh lại ập xuống đầu mình bất ngờ như thế. Chắc chắn anh sẽ tìm gặp ông ta để dò hỏi thêm tìm chứng cứ. Sau một khoảng thời gian lẩn trốn yên bình, những kẻ sát nhân sẽ bắt đầu cảm thấy trống vắng và hụt hẫng. Trong thời gian tới, hắn ta sẽ lại tiếp tục ra tay
Minh ngước nhìn vào bảng dự báo thời tiết những ngày sắp tới. Tuần sau lại có một đợt mưa dông. Chưa bao giờ Minh cảm thấy sợ hãi trời mưa như thế này. Dưới làn mưa, con quỷ sát nhân sẽ lại xuất hiện. Minh cảm thấy mình đã đến gần với đáp án, tuy nhiên cậu vẫn còn bị cản trở bởi những điều mình chưa được biết. Giá như có anh Khải ở đây.
Anh Khải nắm tay lại ra chiều quyết tâm. Anh nhất định sẽ tóm gọn tên sát nhân này trong khi hắn chuẩn bị gây ra vụ án thứ 5. Chắc chắn giờ này hắn ta vẫn chưa biết được rằng mình đã bị anh nắm thóp. Khi bị bắt tại trận, tất cả sẽ kết thúc. Anh Khải vẫn chưa biết được rằng, vụ án giết người gần đây nhất liệu có liên quan gì tới vụ án này hay không.
Anh biết được rằng trong tuần sau trời sẽ lại có mưa. Đây cũng chính là khoảng thời gian thích hợp để tên sát nhân hành động lại sau khoảng thời gian im ắng. Đây có lẽ sẽ là đợt mưa cuối cùng trước khi thành phố Tokyo bước vào mùa đông khô hanh lạnh giá. Vụ án này cũng là cơ hội cuối cùng của anh để bắt tên tội phạm ranh ma này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...