Trong phòng thoang thoảng hương nhãn thanh mát, gần giống với hơi thở nam tính trên người anh.
Hướng Viên bị ép ngẩng đầu nhìn anh, cằm bị nắm chặt, hơi thở nóng bỏng phả vào môi cô, là cảm giác bị dồn đến chân tường, không cho cô lùi bước phản kháng.
Cô nghe thấy tiếng đi lại và nói chuyện ở ngoài cửa.
Từ Yến Thời lại nâng cằm cô cao lên, hơi thở nóng bỏng ướt át bao trùm lấy cô.
Dưới cái nhìn của anh, trong lòng Hướng Viên như quả khinh khí cầu được bơm phồng, sắp sửa nổ tung.
Ở ngoài cửa, lão Khánh tắm xong đi ra gõ cửa “cốc cốc”, ý bảo đến lượt anh tắm rồi.
Anh không đáp lại nửa chữ, mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, lực trên tay siết chặt.
Miệng Hướng Viên chu lên như mỏ chim, cô bị đau hít một hơi, trong ánh mắt nhìn anh thêm phần vô tội.
“Đau đau đau…”
Từ Yến Thời thả lỏng tay ra, không nhìn cô nữa mà cầm quần áo mặc vào, vẻ hung dữ như vừa rồi đã bay biến, lúc này còn thờ ơ nói: “Được rồi, anh đi tắm đã, em muốn đi thì đi.”
Nhưng chỉ vừa xỏ vào tay áo, còn chưa kịp chui đầu ra khỏi cổ áo thì đã bị ôm lấy.
Quần áo vắt nửa trên cổ, một tay khác thò ra ngoài, để trần nửa thân trên cứ thế bế người lên, rồi sau đó dựa vào tường.
Hai chân Hướng Viên quặp lấy hông anh, hai tay kéo áo xuống rồi ôm lấy cái đầu mồ hôi nhễ nhại, cô cúi đầu ngậm lấy môi anh, trong chớp mắt trái tim được bơm căng nổ tung. Hướng Viên dùng sức hôn môi dưới anh, cắn mút, học theo cách bình thường anh hôn mình, hết cắn lại kéo môi anh.
Không biết là do cô không khống chế được lực hay vì vết thương hôm qua vẫn chưa đóng vảy, mà Hướng Viên chỉ mới kéo nhẹ một cái thì Từ Yến Thời đã hít hà, ngay sau đó một mùi tanh nồng ngập tràn khoang miệng.
Hướng Viên mù mờ định buông anh ra, song Từ Yến Thời lại không cho phép, còn cắn ngược lại mút mạnh, thấp giọng dỗ cô: “Cuối cùng cũng có chút tiến bộ, biết học cách hôn theo anh rồi hả?”
Hướng Viên bị anh ngậm môi tới nỗi cơ thể mềm nhũn cả ra, eo lưng tê dại, ôm lấy đầu anh mút lấy môi anh lúc mạnh lúc nhẹ, ậm ờ đáp: “Muốn… làm anh vui.”
Giữa lúc trao nhau những nụ hôn nồng cháy, không khí ấm áp, nhiệt độ cuồn cuộn, mây mưa thất thường.
Hướng Viên đặt tay lên phần bụng rắn chắc của anh, rồi dần dà trượt xuống quần anh.
Từ Yến Thời căng mình, mặc cho cô thăm dò.
Hướng Viên không hài lòng muốn bật đèn lên nhìn, nhưng Từ Yến Thời không bật, để mặc cô xác nhận nhiều lần, cuối cùng sợ anh mất hứng nên chỉ nhỏ giọng nói: “Hình như vẫn chưa rõ đúng không?”
Từ Yến Thời tắt đèn, không cho nhìn: “Ừ, chỉ mới tập.”
Không đợi cô đáp, anh lại mặc quần áo vào, chậm rãi nói: “Cũng sắp rồi, tập tạ một hai tuần thì sẽ có cơ. Có điều cũng vô ích, ngoài việc cởi quần áo thấy thân hình ra thì cũng không được gì.”
Rơi vào bóng tối, trái tim Hướng Viên đập thình thịch, anh đã bắt đầu tập cơ bụng rồi, có phải cô cũng nên chuẩn bị có cơ bụng không?
Ngoài cửa lão Khánh lại không biết phải trái thúc giục.
Từ Yến Thời tiện tay cầm quần áo sạch lên, nhìn cô nói: “Anh đi tắm đã, nếu em không muốn đi thì đợi anh tắm xong rồi đưa em về.”
Trong đêm đen, Hướng Viên lên tiếng ừ đáp.
Từ Yến Thời một tay đút túi, một tay cầm quần áo, im lặng nhìn cô một hồi lâu rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lúc sau, tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy tiếng đóng cửa nặng nề trong nhà vệ sinh.
Có vẻ tức giận thật.
Mấy người lão Khánh trố mắt nhìn nhau, sau đó đưa mắt nhìn vào kẽ hở ở cửa phòng ngủ, bên trong vô cùng yên tĩnh, Hướng Viên cúi đầu ngồi yên.
***
Mười một giờ đúng.
Đám lão Khánh đến chỗ hẹn trước, còn Lâm Khải Thụy ở nhà ngủ bù.
Hai chiếc xe cùng xuất phát ở dưới lầu, khi lái xe chạy lên, lão Khánh hạ cửa kính xuống, ló đầu ra hét lên với Từ Yến Thời: “Hay cũng dẫn Hướng Viên đi cùng đi, tôi nhớ lần trước cậu nói hai người bọn họ cũng là bạn học mà? Chứ cậu đi đi về về như thế phiền quá.”
Không để Lâm Khải Thụy đưa, cứ nhất quyết phải đích thân chở cô về. Người bạn trai như Từ Yến Thời đây đúng là có một không hai.
Từ Yến Thời ngả người ra sau, vẫn chưa nổ máy mà hạ cửa kính xuống hút thuốc, nghe lão Khánh nói thế thì cũng không xoay đầu qua, chỉ búng tàn thuốc nói thẳng: “Cô ấy không muốn đi, tôi đưa cô ấy về nhà đã, các cậu cứ đi đi.”
Lão Khánh thở dài, ra chiều đã hiểu.
Đợi xe lão Khánh đi xa, khi đuôi xe đã khuất tầm mắt, Từ Yến Thời mới dập tắt thuốc, chân đạp phanh đồng thời nổ máy. Xe phóng vụt lên đường, cây cối hai bên nhanh chóng trôi ngược về sau, như kéo dài đến điểm cuối của thời gian, trùng điệp rối ren khiến người ta chẳng nhìn rõ tương lai.
Đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau, một người muốn ngửa bài, một người thì đến mặt mũi cũng không dám nhìn.
Cho đến lúc cô xuống xe, cả hai vẫn không nói thêm câu nào.
Thật ra Hướng Viên rất muốn hỏi, vì sao anh lại để ý đến chuyện Phong Tuấn có biết hay không như vậy? Vì sao cứ nhất định phải nói cho anh ta biết, nhưng cuối cùng thấy anh không nói gì thì đành thôi.
Từ Yến Thời im lặng lái xe suốt một đường, còn cô im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa kính, cao ốc biển quảng cáo mọc lên như rừng.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, cả hai không liên lạc với nhau thêm.
***
Mùng ba Tết, lớp A6 và A9 tổ chức họp lớp. Người đến không nhiều nhưng đều là tinh anh. Hầu hết những người có công ăn việc làm ổn định đều được cô Chung mời đến. Mà điều khiến cô trò cảm động chính là, ngay tới Phong Tuấn đang sống tốt ở nước ngoài cũng đến. Thậm chí cả Từ Yến Thời mấy năm trước không hề đi họp lớp cũng tới.
Lập tức hai người này trở thành tâm bão. Giống như một trục quay vậy, đi đến đâu cũng có một đám người vây quanh.
Trong phòng có hai bàn, mỗi lớp một bàn, có điều các cô gái của A6 đều chen chúc đến bàn của hai nam thần lớp A9. Đèn chùm to lớn chiếu rọi sáng choang, dưới đèn là những chuỗi thủy tinh bóng loáng, sáng đến lóa mắt. Như thể trong phút giây lơ đãng, mọi người đã quay lại lớp học chứa đựng vô số tiếng cười và nước mắt trong những tháng ngày niên thiếu.
Thời gian vô tận, năm tháng vô hạn, cảnh còn người mất.
Hôm nay đây, dưới ngọn đèn sáng lóa, gặp lại nhau là những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khách khí thận trọng.
Nghe nói Phong Tuấn muốn về nước phát triển, tất cả đều trợn tròn mắt khiếp hãi, hỏi anh ta vì sao?
Phong Tuấn trầm ngâm mấy giây, nở nụ cười kiêu ngạo: “Thầy của tôi đã từng từ chối ít nhất ba công ty IT ở Mỹ với mức lương cao, ở lại nước dốc lòng nghiên cứu khoa học, dù gì tôi cũng không thể để thầy thất vọng được. Thế là từ bỏ thẻ xanh, quay về nước.”
Lời này khiến mọi người có mặt đều xôn xao, không ngờ Phong Tuấn lại thay đổi nhiều đến vậy, có một trái tim yêu nước hết sức chân thành như thế.
Cô Chung rất xúc động, như thể bị sự nhiệt tình của Phong Tuấn làm cho cảm động, gật đầu liên tục: “Đất nước ta cần người nhiệt huyết như các em, Phong Tuấn, em làm đúng lắm!”
Lý Dương đâu ngờ, Phong Tuấn ngày xưa hay hát bài ca “mặt trăng ngoại quốc rất tròn” ở trường, vậy mà giờ đây lắc mình cái lại có sự giác ngộ cao như vậy, anh ta im lặng uống một ly, lặng lẽ cất đi danh thiếp vừa định đem ra.
Phong Tuấn say sưa kể về quá trình yêu nước của mình.
Những cô gái có mặt nghe tới nỗi hai mắt tỏa sáng, khâm phục anh ta không thôi. Thế là Phong Tuấn thuận lợi tạo nên hình tượng thanh niên yêu nước năm tốt độc thân hoàng kim trong mắt các bạn học. Sau một bữa cơm, anh ta đã trở thành nhân vật sốt dẻo nhất trong buổi họp lớp, không ngừng được xin số Wechat.
Còn Từ Yến Thời từ đầu chí cuối chỉ lạnh lùng ngồi một bên.
Lúc này, Hướng Viên đang ở nhà cùng Gia Miện chơi Famicom với ông cụ.
Đây là chương trình ăn Tết ngày xưa của bọn họ, cũng đã nhiều năm rồi không chơi, năm nay Hướng Viên lại lôi máy chơi game ra hòng tìm lại ký ức.
Nhưng chơi chưa được hai ván thì điện thoại đã đổ chuông. Hứa Diên nhắn hai tin, hỏi cô chắc chắn không đến à?
Hướng Viên: Anh ấy thế nào rồi?
Hứa Diên: Còn có thể thế nào được nữa, đang uống rượu giải sầu kìa.
Hướng Viên: Đợi tí tao đến.
…
Trong phòng bao có đặt máy hát karaoke, Lý Dương cùng mấy anh chàng tập trung lại cất giọng hát quỷ khóc sói tru. Còn Phong Tuấn bị cô Chúng kéo ra ngoài tâm sự, Từ Yến Thời chỉ ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, thỉnh thoảng sẽ có nam sinh ngồi xuống cạnh anh một lúc, người đến thì trò chuyện một lúc, hết người này đi lại tới người khác đến. Chỗ bên cạnh cứ như nước chảy vậy.
Hứa Diên nhân lúc không có ai cản trở, ngồi xuống cạnh Từ Yến Thời giơ rượu kính anh.
Anh uể oải dựa vào ghế, ai kính cũng uống, nâng ly tỏ ý.
Hai cô gái sau lưng cắn răng, do dự chần chừ nhìn mãi, “Cậu xem, cậu ấy uống rượu với Hứa Diên kìa, cậu ấy chỉ nhìn lạnh lùng thế thôi. Hay chúng ta cũng đến kính cậu ấy một ly đi? Dẫu sao năm đó cũng có tình cảm bàn trước bàn sau mà.”
Hứa Diên nhanh chóng ngẩng đầu uống hết một hơi, tựa lưng ra sau kẹp thuốc trong tay.
Từ Yến Thời đưa bật lửa đến cho cô.
Cách một làn khói, Hứa Diên thở ra một hơi nói: “Lát nữa Viên Viên sẽ đến.”
Từ Yến Thời quay sang nhìn cô ấy, rồi lập tức cười lạnh cầm lấy bao thuốc lá ở trên bàn lên, kẹp thuốc vào đầu ngón tay, tựa người ra sau, ngậm điếu thuốc vào giữa môi thành thạo châm thuốc, cuối cùng chậm rãi nhả một vòng khói ra, tựa như châm biếm: “Đến làm gì? Không sợ gặp cậu ta hả?”
Cách làn khói xanh, hai cô gái ở sau lưng nhìn mà bất giác sợ run, vừa khó tin lại hưng phấn đưa mắt nhìn nhau.
“Vì sao tôi lại cảm thấy cậu ấy hấp dẫn thế nhỉ?”
“Cậu ấy đẹp trai thật đấy.”
…
Ma âm của cánh Lý Dương cứ văng vẳng trong phòng, người đánh bài thì đánh bài, kẻ hút thuốc thì hút thuốc, các cô gái tụm năm tụm ba ở trong góc.
Đèn được chỉnh ở mức tối cho phù hợp với bầu không khí, ảm đạm như lụa mỏng, Hứa Diên nhìn vẻ mặt không quá chân thực trên mặt Từ Yến Thời, lắc đầu hỏi ngược lại anh: “Cậu có biết vì sao hai người bọn họ lại chia tay không?”
***
Lúc Hướng Viên đến thì đã là nửa tăng sau của buổi họp lớp, đương lúc mọi người giật mic tranh hát.
Cô đảo mắt nhìn sang chỗ khác, trông thấy Từ Yến Thời và Hứa Diên vẫn ngồi trên bàn ăn, Hướng Viên đi tới ngồi xuống cạnh Hứa Diên, “Còn gì ăn không?”
Chỗ đó là chỗ của Phong Tuấn ban nãy.
Hứa Diên nhanh trí đưa bát đũa của mình sang cho cô, vừa hút thuốc vừa hỏi: “Mày chưa ăn à?”
“Chưa, chơi game với ông đến giờ này.”
Hướng Viên bụng đói kêu rột rột, nhìn lướt qua nhưng cũng không còn gì có thể ăn, bèn dùng bát của Hứa Diên múc một bát mì, ăn hai đũa rồi đặt xuống, nghĩ bụng lát nữa rủ Hứa Diên ra ngoài ăn khuya. Nào ngờ, lúc cô ngồi trên sofa bàn với Hứa Diên xem lát nữa nên đi đâu ăn thì nhân viên bất ngờ đem lên mười đĩa tôm hùm nhỏ, không ngừng đi ra đi vào.
Đúng mười đĩa.
Tất cả trố mắt nhìn, Hứa Diên lại thọc vào tay Hướng Viên, “Mày thích ăn tôm hùm nhất nhỉ, ai gọi thế?”
Vừa dứt lời đã thấy Lý Dương cười híp mắt đứng lên, giọng hùng hồn giải thích nguồn gốc mười đĩa tôm hùm này cho mọi người: “Mười đĩa tôm này là do giám đốc Từ Từ Yến Thời của bọn tôi mời đấy!”
“Vì sao?”
Lý Dương uống rượu nên cảm xúc cũng dâng cao, bắt đầu nói chuyện vòng vo: “Vừa nãy hai bọn tôi cá cược nhau, Từ Yến Thời thua.”
“Cá cược gì? Anh có thể nói hết một hơi không hả!”
Cô gái truy hỏi đó có quan hệ không tệ với Lý Dương, Lý Dương đắc ý lắc đầu, hết nhìn bên này rồi bên kia, cuối cùng nói ra một câu rất thiếu đòn: “Anh không cho em biết đâu, dù gì cậu ta cũng thua rồi.”
Cô gái bực mình đuổi theo đánh anh ta. Những người khác ồn ào lên, bầu không khí sôi nổi hẳn.
Rượu quá tam tuần, giữa lúc bữa ăn linh đình, bầu không khí dâng cao.
Cánh đàn ông ai cũng to gan, mới đầu còn xấu hổ chia ra hoạt động nam riêng nữ riêng, thì vào lúc này đã trai gái lẫn lộn, ngồi trên sofa hoặc hát hoặc chơi xúc xắc. Lý Dương cầm máy quay vừa mua quay lại tất cả mọi người, miệng còn đắc chí: “Nhìn đi nhìn đi, đây chính là dáng vẻ của chồng vợ bạn trai bạn gái của mấy người đi họp lớp đấy, Vương Tiếu Tiếu, em làm gì đấy?! Bỏ tay ra cho anh, em mới kết hôn đấy biết không hả?! Chồng em ở đây mà cậu còn dám to gan thế hả? Mất nết, bừa bãi!”
Rồi màn hình dừng lại trên mặt Hướng Viên, cô bị Hứa Diên chuốc không ít rượu nên nay đã hơi say, gò má đỏ ửng, mắt cụp xuống, dáng vẻ mơ màng buồn ngủ, giữa chân mày khóe mắt cất giấu vẻ quyến rũ của phụ nữ. Trái tim Lý Dương rục rịch, phát giác dáng vẻ ấy thật đẹp, thế là từ từ đẩy ống kính qua, muốn chụp cho cô bức ảnh nổi bật nhất.
Bỗng chẳng biết một cánh tay từ đâu vươn ra, bàn tay to lớn khớp xương thon gọn, che đi gương mặt to bằng bàn tay của cô.
Lý Dương ngẩng đầu, thấy chủ nhân của bàn tay kia liếc mình thì đành hậm hực mất máy quay về.
Đương lúc sắp tan cuộc, bất thình lình Phong Tuấn đề nghị chơi một trò chơi.
Cô Chung nhận lời chúc phúc và tiền lì xì của mọi người đã ra về, để lại đám thanh niên trẻ tuổi tiếp tục nháo nhào. Lý Dương thấy còn một tiếng nữa mới đến mười hai giờ nên cũng đồng ý, “Chơi gì?”
Khó có được cơ hội, những người khác đều rối rít ngồi xuống.
Phong Tuấn cầm hai hộp xúc xắc lên, đặt trước mặt mình: “Trò chơi này tên là Tạm Biệt Thanh Xuân, ở nước ngoài tôi từng chơi mấy lần, cũng gọi là Quỷ Chột Dạ.”
Bây giờ mỗi một người đều có thể phát động khiêu chiến với bất kỳ ai có mặt tại đây, sau đó, lấy ra một viên xúc xắc đặt giữa hai hộp.
Anh ta cầm một hộp trong tay, đẩy một hộp khác đến trước mặt Lý Dương làm mẫu.
Trong mỗi hộp có một viên xúc xắc.
Sau đó là lắc xúc xắc, lắc đến lúc số của người đó trùng với số của viên xúc xắc bên ngoài này thì người khiêu chiến sẽ thắng. Người bị khiêu chiến thua thì phải tìm một cách tạm biệt thanh xuân ngay tại chỗ, có hai cách để tạm biệt, thứ nhất là uống rượu, xúc xắc mấy chấm thì uống mấy ly, cách thứ hai là để người chiến thắng đặt câu hỏi. cho đến khi người thắng trận bảo dừng.
Phong Tuấn gõ vào hộp xúc xắc, “Dù đã kết hôn hay chưa thì đều có thể chơi, những cặp đôi có mặt cũng có thể tham gia, nếu các bạn có nghi ngờ gì với đối phương thì quay về chơi trò này với người đó là được, quỷ chột dạ sẽ một mực chọn uống rượu cho xem.”
Sau khi nghe xong thì mọi người cũng nhao nhao muốn thử, đây chính là trò Nói Thật Hay Mạo Hiểm phiên bản nước ngoài đây mà, trực tiếp đẩy không khí buổi họp lớp lên đỉnh điểm!
Vương Tiếu Tiếu là người đầu tiên giơ tay, muốn chơi với Lý Dương, “Chồng, hai ta chơi đi! Nhân lúc chưa tổ chức hôn lễ, chúng ta nên hiểu rõ trước đi.”
Mọi người ồn ào thay nhau hò hét. Lý Dương nhắm mắt ra trận, thấp thỏm bất an nuốt nước bọt: “Đừng có lật nợ cũ đấy. Đàn ông ai mà không có quá khứ.”
Có lẽ là do vấn đề tâm lý mà ngay ván đầu tiên Lý Dương đã thua.
Vương Tiếu Tiếu không phục, lại chơi tiếp ván mới, Lý Dương nhất quyết im miệng tới cùng, thấy cô có vẻ nếu không chọn nói thật thì sẽ không bỏ qua, bèn ấp úng nói em hỏi đi.
“Coi như anh thức thời, hồi trước từng yêu đơn phương ai trong lớp chúng ta?”
Lý Dương: “Hứa… Hứa Diên.”
“…”
Không ngờ Lý Dương lại nói thật, sắc mặt Vương Tiếu Tiếu sa sầm.
Thấy cô không vui, Lý Dương cũng bối rối, “Em xem đi, không phải em hỏi à, hỏi rồi lại mất hứng.”
Mà người khó xử nhất chính là Hứa Diên, chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Phong Tuấn với lấy hộp xúc xắc, sau đó đẩy hộp kia đến trước mặt Từ Yến Thời, “Hai ta chơi đi.”
Trong đầu Hứa Diên như có tia chớp rạch ngang nổ đùng, vội lay Hướng Viên đang lim dim dậy, thấp giọng nói: “Đừng ngủ nữa, tiền nhiệm của mày đang gây khó dễ cho đương nhiệm của mày kìa.”
Hướng Viên đột ngột mở bừng mắt.
Nhưng hai người đàn ông kia đã bắt đầu rồi.
Từ Yến Thời khom lưng, nghe thấy tiếng động ở sau thì làm như vô tình quay đầu nhìn cô, “Dậy rồi à?”
Hướng Viên ừ đáp, “Chơi gì vậy?”
“Nói Thật Hay Mạo Hiểm.”
Phong Tuấn giải thích nửa ngày, nói đây không phải là Nói Thật Hay Mạo Hiểm.
Lý Dương giải thích cho cô: “Trò này tên Quỷ Chột Dạ.”
Đương lúc nói, ván đầu tiên, Phong Tuấn thắng, đếm số năm.
“Hỏi đi.” Từ Yến Thời rất trực tiếp.
Phong Tuấn: “Không uống rượu à?”
“Lát nữa còn phải lái xe.” Anh lạnh nhạt đáp.
Phong Tuấn dừng lại nhìn thẳng vào anh, tất cả im lặng nhìn hai người bọn họ, chỉ thấy trong mắt Phong Tuấn lướt qua một tia sáng tinh quái: “Vậy tôi hỏi đây,” Anh ta dừng lại rồi đợi nửa khắc, khơi dậy sự tò mò của mọi người, rốt cuộc người này muốn hỏi gì.
…
“Từng thích bạn gái của tôi đúng không?”
Trong chớp mắt phòng bao bùng nổ, đúng là từ nước ngoài về có khác, câu hỏi thực quá thẳng thắn!
Mọi người mồm năm miệng bảy nói chuyện rôm rả, muốn nghe xem Từ Yến Thời trả lời thế nào, chẳng hiểu vì sao lại có cảm giác kích thích như khi theo dõi drama. Huống hồ lại còn là người đàn ông lạnh lùng như vậy, Từ Yên Thời sẽ động lòng với bạn gái của anh em ư?
Lý Dương sợ là người biết nhiều nhất trong đám đông, nhưng cũng chỉ biết là trước đó Hướng Viên và Từ Yến Thời từng làm chung với nhau, còn cụ thể như thế nào thì anh ta cũng không rõ. Thế là anh ta căng thẳng bình ổn hơi thở, muốn nghe Từ Yến Thời trả lời câu hỏi xảo quyệt này như thế nào.
Không khí trong phòng bao như đọng lại, trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ.
Từ Yến Thời dựa ra sau, ôm ngực lạnh lùng hỏi: “Cậu nói người nào?”
“…”
Tất cả đồng loạt phá lên cười.
Lý Dương bật ngón cái vì sự cơ trí của anh.
Phong Tuấn còn định hỏi lại thì Lý Dương đã kịp thời ngăn cản: “Này này, là tự cậu hỏi không rõ, một câu chỉ được trả lời một lần. Được rồi được rồi, đổi người.”
…
Mặt Phong Tuấn tái xanh.
Một giây sau đó, “rầm” một tiếng rung mạnh, Phong Tuấn không nói hai lời cầm hộp xúc xắc quẳng vào cửa sổ! Bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng trong chớp mắt lạnh hẳn đi, tất cả đều ngơ ngác nhìn cửa kính như nở hoa, đột nhiên vỡ vụn, như sóng biển đập xuống mặt đất, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy sàn, như một cửa miệng nhọn hoắt nứt toác, đêm tối khoác gương mặt dữ tợn vọt đến bọn họ!
…
Cửa sổ vỡ toang, trong phòng yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài.
Đầu tiên Phong Tuấn mỉm cười, rồi anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Từ Yến Thời: “Người anh em, có phải hôn bạn gái cũ của tôi sướng hơn những cô gái khác không?”
Lời này càng nói càng quá đáng, Hứa Diên là người đầu tiên không ngồi yên nổi, “Phong Tuấn, cậu ăn nói mất dạy gì đấy hả?”
Lý Dương là người thứ hai mở miệng: “Phong Tuấn, cậu ăn nói quá đáng rồi đấy, cậu nói gì thế, dù Hướng Viên là bạn gái cũ của cậu thì đó cũng là chuyện đã qua, đã nhiều năm như vậy rồi, cậu còn ở đây gây gổ cái gì.”
“Tôi gây gổ?” Phong Tuấn hừ lạnh, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu ta, thiên hạ nhiều con gái như vậy vì sao cậu ta không chọn, lại cứ phải chọn người tôi đã xài, là thứ anh em chó má gì vậy hả?”
Từ Yến Thời cúi đầu bật cười, liếc xéo một cái, thấp giọng lặp lại, “Cậu đã xài?”
Chợt anh cúi đầu nhìn Hướng Viên, thấp giọng dỗ: “Ra xe chờ anh nhé?”
Hướng Viên không đi, vẫn cứ nhìn thẳng vào anh.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra hai người này đang hẹn hò với nhau thật rồi.
Phong Tuấn khó chịu cũng là điều bình thường, nhưng ở đây kêu la om sòm lại khiến hai người họ khó chịu hơn, thật sự rất mất phong độ, y hệt đứa trẻ không được ăn kẹo lại bị người khác ăn thì khóc lóc ầm ĩ. Mới đầu cảm thấy anh ta yêu nước rất đàn ông, nhưng giờ nhìn lại, ngược lại không giống người có thể nói ra những lời này, ngay đến Lý Dương cũng cảm thấy bất mãn: “Các cậu có chuyện gì thì âm thầm giải quyết, ở đây gây gổ cũng không được gì.”
Từ Yến Thời lại xác nhận lại với Hướng Viên, “Thật không đi?”
Hướng Viên gật đầu, Từ Yến Thời cũng không ép nữa, sau đó anh quay đầu nhìn Phong Tuấn, “Cậu muốn câu trả lời thì tôi nói cậu biết. Là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, cô ấy từ chối tôi hai lần, là tôi không cam lòng.”
Đám nữ sinh khiếp sợ chấn động con ngươi.
Theo đuổi hai lần? Bị từ chối? Còn không cam lòng? Rốt cuộc đây là tình yêu thần tiên gì vậy?
Sắc mặt Chung Linh dần xám ngoét. Nhớ lại vừa nãy đang ăn cơm thì mẹ gọi anh đi, nói anh nên qua lại với mình nhiều hơn, nói mình cũng sống không tệ ở Bắc Kinh. Có điều anh nói thẳng mình đã có bạn gái. Lúc ấy Chung Linh không nghĩ nhiều, còn nghĩ không biết cô bạn gái ấy có phải là Hướng Viên không. Sau đó Hướng Viên tới, bọn họ không nói chuyện cũng không nhìn nhau, trong lòng Chung Linh vô cùng đắc ý, cô nhìn đi, không phải tôi cũng không phải cô, dù gì bạn gái anh ấy cũng không phải là chúng ta.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, anh lại nói anh theo đuổi cô ta hai lần, cô ta còn không đồng ý!
Chung Linh không dám tưởng tượng, người lạnh lùng cao ngạo như anh sao có thể chủ động theo đuổi người khác, anh theo đuổi cô ta thế nào? Tặng hoa xem phim? Hay dẫn cô ta đi dạo phố? Liệu có hôn cô ta ở góc không người không?
Chung Linh nhắm mắt, không dám nghĩ đến hình ảnh kia, đáy lòng chua xót, lại không biết mình thua ở đâu.
Hứa Diên chửi thẳng: “Tôi thật không biết có vài người bị gì nữa, là quạt lá cọ hả hay sao mà thích quạt gió thổi lửa như Ngưu ma vương thế hả? Phong Tuấn, tôi nói cậu biết, nếu bàn về sớm muộn thì Từ Yến Thời còn sớm hơn cậu đấy, người Hướng Viên thích trước là cậu ta. Cô ấy đã từng thật lòng thật dạ thích cậu, nhưng chính cậu đã phá hỏng tất cả, cậu tưởng cô ấy không biết số quà vặt trước kia do ai mua hả? Còn chơi game nữa, cậu tưởng cô ấy không biết thật sao? Về sau chia tay, cậu lại ngày ngày tan học chặn đường cô ấy, lấy cái chết ra uy hiếp, cậu có biết cô ấy thấy cậu đã sợ thế nào không?”
Lý Dương: “Phong Tuấn, cậu có còn là đàn ông không thế? Tự sát?”
Các bạn học năm mồm bảy miệng.
“Được rồi, Phong Tuấn, cậu như vậy thật đúng là cố tình gây sự.”
…
Hứa Diên lại nhìn thẳng anh ta: “Có muốn nghe tiếp không? Bên tôi còn nhiều lắm.”
***
Xe vòng qua quốc lộ trên núi, vách đá cao vút hình thù kỳ quái, bên kia là vách đá dốc đứng, rừng cây um tùm, là u cốc nhìn không thấu.
Gần mười giờ tối, từng chiếc xe một chạy ra khỏi tòa biệt thự, cho đến lúc hòa vào đường chính trong thành phố. Quốc lộ rộng rãi, đèn đường mờ nhạt xếp thành một hàng, cao ốc như rừng rơi vào tầm mắt, hai bên lóe sáng đèn nê ông.
Hướng Viên nhìn ra ngoài xe không nói một lời.
Từ Yến Thời lái xe đến dưới nhà cô, Hướng Viên tạm biệt rồi đẩy cửa xe ra.
Từ Yến Thời không lên tiếng đáp lại, nhìn cô đẩy cửa xuống xe, đi vào cánh cổng sắt lớn kia.
Anh không đi, chỉ dừng xe ở một bên rồi tắt máy, cũng không xuống xe mà từ từ hạ cửa kính xuống, rút cho mình một điếu thuốc trong hộp.
Hướng Viên đang đi nửa đường thì quay đầu nhìn lại, đèn xe bật sáng, kính chắn gió phía trước cũng không che lấp được mắt anh. Từ Yến Thời lạnh lùng ngồi trong xe, bàn tay thon dài của anh gác lên bệ cửa, ngón tay kẹp thuốc, đốm đỏ ở đầu điếu lúc sáng lúc tối, thoạt trông không quá chân thực, nhưng ánh mắt đen sẫm kia cứ nhìn thẳng vào cô.
Hướng Viên xoay gót, trước khi cửa sắt đóng kín, cô lại đi ra.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Hướng Viên trông thấy anh hít một hơi thuốc, đốm lửa cháy đến cuối điếu thuốc. Sự tức giận rõ ràng trong mắt anh như thể cũng sáng lên trong một thoáng, chợt anh dí tắt thuốc, đôi mắt đằng sau kính chắn gió vẫn nhìn cô không rời.
Hướng Viên đi đến trước xe, nghe anh nói: “Lên đây.”
Hướng Viên ngoan ngoãn đi đến mở cửa ghế phụ, lại thấy anh đẩy cửa bên ghế lái ra, “Bên này.”
Hướng Viên tự mình lên ghế phụ, ngồi cạnh anh không nói một lời.
Từ Yến Thời thấy cô nghiêm túc như thế thì bật cười, lấy một hộp sô cô la trong hộc ra đưa cô, Hướng Viên không nhận.
Từ Yến Thời tự bóc vỏ, nhét vào miệng.
Anh thả lỏng người tựa lưng vào ghế mỉm cười, rồi bất chợt duỗi tay kéo cô lại gần hôn lấy, đẩy sô cô la vào miệng cô, “Ăn ít đồ ngọt đi, tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Hướng Viên muốn nhổ ra.
“Dám nhổ anh sẽ đút tiếp.” Từ Yến Thời thờ ơ liếc cô, nói đoạn, anh cúi đầu mở hộc ra, bên trong toàn là sô cô la, “Của em cả đấy.”
“…”
Hướng Viên tức giận nhai, một lúc lâu sau, Từ Yến Thời mới nâng cửa kính lên, bật điều hòa, nhả chân ra khỏi phanh xe, thấp giọng hỏi cô: “Còn tức không?”
Hướng Viên biết anh đang hòa giải chuyện hai ngày trước, cô cũng đành xuống nước: “Chỉ là em cảm thấy hôm đó anh có chút quá đáng thôi, nếu mỗi một người đều đến như vậy một lần thì em sẽ gây gổ với anh cả ngày lẫn đêm mất, mà thời gian hai ta gặp nhau vốn đã không nhiều rồi.”
Anh dở khóc dở cười, “Chuyện này còn trách anh sao? Lúc ấy em nên nói với anh mới phải.”
Hướng Viên lại không nghĩ rõ về vấn đề ấy, Hứa Diên bảo nếu yêu nhau thì nên tránh đừng thảo luận về người cũ trước mặt người hiện tại, lại càng không nói ra cái không tốt của người cũ, huống hồ Hướng Viên vẫn luôn xem Phong Tuấn là anh em của Từ Yến Thời.
Cô liếc mắt nhìn anh, “Hôm qua em muốn nhắn tin cho anh Hứa Diên nói như thế mới có thể giải quyết vấn đề từ căn bản.”
“Hơn nữa, chuyện của Phong Tuấn, hai ta cũng không thẹn với lương tâm ——”
Đang nói dở thì bị anh ngắt lời: “Nhưng anh thì có.”
Hướng Viên ngẩn người.
“Lần đầu tiên anh thích em, là hồi cấp ba.”
“Hôm đó anh nhắn tin bảo…”
Anh ngả người ra sau, chân giẫm phanh, trầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sợ em thấy áp lực nên không nói với em.”
“Vậy là anh từng thích em?”
“Không, cho đến nay anh vẫn chỉ thích mỗi em.”
Anh quay qua nhìn cô thật sâu, muốn nói lại thôi.
Yên tĩnh trong một thoáng, Hướng Viên hỏi:
“Vì sao anh không nói tiếp?”
“Vì không dễ nghe lắm, có thể em không muốn nghe.”
“Nói đi.”
Hướng Viên nhìn anh như thế thì trong lòng như được lấp đầy bởi vải mềm, cô níu cổ anh kéo đến. Từ Yến Thời dứt khoát ôm cô ngồi lên người mình, để cô dựa vào tay lái, còn anh hơi ngẩng đầu, mắt đối mắt với cô, trong mắt là nụ cười buông tuồng không câu nệ.
“Gả cho anh đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...