Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Những người có mặt ở đây đều là đàn ông, chỉ cần nhìn cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

Lúc Địch Lãng hai mắt phát sáng hỏi Gia Miện đây có phải là em gái anh ta không, bọn lão Khánh đều toát mồ hôi thay gã, đắc tội Gia Miện cũng được, nhưng nếu đắc tội với Từ Yến Thời thì tối nay có sống nổi không?

Nhưng Từ Yến Thời lại không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là ngại có mặt Gia Miện, sợ Hướng Viên mất hứng nếu anh công khai, cho nên anh cũng đã dặn dò mấy người Lâm Khải Thụy đừng buột miệng nói gì.

Nhưng ánh mắt ấy của Địch Lãng khiến anh rất khó chịu.

Dù chỉ là nhất thời trêu chọc hay thật sự coi trọng, nếu anh chỉ đứng nhìn thôi thì thật quá bất lực.

Gã háo sắc như Địch Lãng sao có thể không nhìn ra, người đàn ông này đang tuyên bố chủ quyền với mình.

Anh ngẩng đầu uống rượu, hầu kết lăn lộn lên xuống.

Bất chợt Địch Lãng thấy hưng phấn hẳn, rục rịch liếc nhìn Lâm Khải Thụy như thể muốn thăm dò căn cơ của Từ Yến Thời, nhưng Lâm Khải Thụy chỉ nhún vai bày tỏ không biết.

Nhìn dáng vẻ tuấn tú thế này thì đoán chừng tửu lượng không cao, song lại muốn ra vẻ trước mặt đàn bà phụ nữ. Địch Lãng khinh thường lắc đầu, khui chai rượu trước mặt ra, năm xưa không ai có thể uống hơn gã ta chầu rượu này cả.

Dám đọ rượu với gã là coi như đụng phải họng súng rồi, tưởng mở quán bar nhiều năm chỉ để chơi thôi ư?

Địch Lãng uống chậm hơn nhưng lại dốc nhanh. Còn Từ Yến Thời uống trước nhưng rất từ từ, không làm đổ ra ngoài một giọt nào.

Mà Địch Lãng uống nửa vào nửa ra, trước ngực ướt một mảnh.

Mấy người lão Khánh lập tức nhìn ra manh mối, “Không được không được, người ta uống một chai mà anh chỉ uống nửa chai, bảo sao không ai uống hơn anh!”

Mọi người lại lấy hai chai rượu đến, “Uống hết hai chai này mới tính là công bằng. Nếu không cái danh hiệu tửu vương chỉ là hàng phế.”

Ghế của Từ Yến Thời vốn cao hơn của mấy người bọn họ khiến anh hơi cụp mắt nhìn sang. Lúc này anh đang ôm vai cười, thật ra đây chỉ là một vẻ mặt rất bình thường của anh, nhưng lọt vào mắt Địch Lãng lại thành khinh bỉ, Địch Lãng bị kích động, tức giận vô cùng, một ngọn lửa bùng lên trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được! Tôi uống! Anh cứ nhìn đi, lần này tôi không để đổ một giọt nào!”

Ừng ực ừng ực, một chai xuống bụng.

Loảng xoảng, uống hết hai chai.

Thật sự không để đổ ra ngoài giọt nào. Mấy người lão Khánh vỗ tay nể mặt kích gã ta: “Lợi hại lắm tửu vương!!!! Quả không hổ danh tửu vương!!!”

Địch Lãng uống rượu vào là lại giở trò, lúc này lời “nịnh nọt” của đám lão Khánh làm anh ta rất hưởng thụ.

Người đàn ông ngồi đối diện vẫn gọn ghẽ, trên người không dính một giọt rượu, ngay đến hai mắt cũng sáng quắc, không hề có vẻ lôi thôi lếch thếch của người uống rượu.

Nhìn ánh mắt khiêu khích của Địch Lãng, Từ Yến Thời thờ ơ cầm rượu lên: “Tiếp tục không?”

Cho đến tận lúc này, Gia Miện vẫn chưa hiểu vì sao Địch Lãng phải uống rượu với người đàn ông khó hiểu mà mình không quen biết kia.

Vì sao Từ Yến Thời lại khó chịu, Gia Miện không biết.

Hướng Viên đứng bên kéo khẽ tay áo của Từ Yến Thời, cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Yến Thời đứng ở vị trí Gia Miện không thấy được, vừa ngẩng đầu uống rượu vừa đặt tay lên gáy cô, bóp nhẹ an ủi cô. Lòng bàn tay anh vừa chạm vào, lập tức trái tim cô như có cát mịn nhẹ nhàng chảy qua, chút ít bất an và nôn nóng đã bị anh xóa nhòa.


***

Địch Lãng là người đầu tiên vào nhà vệ sinh nôn, còn chưa đến nhà vệ sinh mà đã nôn thốc nôn tháo, cuối cùng hai chân nhũn cả ra nằm rạp trên bồn cầu, ngay tới dịch mật cũng trào ra, lúc này mới tỉnh táo lại.

Địch Lãng nôn đến nỗi sặc nước mắt, hai mắt mù mờ run run ngồi dưới đất châm thuốc.

Gã vừa lã chã nước mắt vừa hút thuốc, bỗng như sực nhớ ra điều gì đấy, càng nhìn Từ Yến Thời càng cảm thấy quen mắt, thế là gã ta vội lấy điện thoại ra híp mắt xác nhận lại, sau đó gọi nhân viên vào, chụp tấm ảnh gửi qua: “Có phải là bạn đại học của cậu không?”



Từ Yến Thời vẫn không có chuyện gì, ngồi trên ghế chân cao bóc đậu phộng ăn.

Anh vẫn theo thói quen anh bóc đậu để trên đĩa trước mặt Hướng Viên, cho cô lấy ăn. Gia Miện nhìn thấy cả, có điều anh ta không nghĩ nhiều, cảm thấy tám phần tiểu tử này uống say rồi nên không tìm được dĩa của mình, mà em gái mình lại là người gì cũng ăn quyết không để mứa. Có người say bóc đậu phộng cho nó, nó cầu còn không được nữa là!

Đợi đến lúc Từ Yến Thời bóc xong hạt đậu cuối cùng ném vào miệng, mọi người mới đứng dậy tính tiền chuẩn bị ra về.

Địch Lãng bước ra khỏi nhà vệ sinh, tinh thần đã tỉnh táo hẳn, kéo quần lên vịn vào lan can tầng hai hỏi vọng xuống dưới: “Về à? Không ngồi thêm lát nữa hả?”

Mọi người quay đầu nhìn lại, Lâm Khải Thụy vung tay: “Không ngồi, đổi chỗ ăn Tết, anh nên tìm người nhanh chóng sửa lại đi, cứ gửi hóa đơn cho tôi là được.”

Gia Miện định nói không cần để tôi tự trả, thì lại thấy Địch Lãng cười đỡ cầu thang đi xuống, bước chân loạng quạng, nói với Từ Yến Thời: “Tôi gọi bạn đến rồi, nghe nói có biết anh.”

Lâm Khải Thụy sửng sốt, “Bạn nào?”

“Thấy là biết thôi,” Địch Lãng cười, “Ấy, cậu ta đến rồi kìa.”

Mọi người đồng loạt nhìn sang, đâu chỉ mỗi Từ Yến Thời biết, ngoài Gia Miện và Hướng Viên ra, tất cả những người khác cũng biết, chính là kẻ khiến Lâm Khải Thụy gần đây hận đến mức nghiến răng.

Địch Lãng ngoắc tay, “Lư Tuấn Lương.”

Thế là mọi người đành ngồi xuống, Gia Miện không có hứng thú nên muốn rời đi trước.

Nhưng Địch Lãng không cho đi.

Dù gì giấy ly hôn vẫn đang nằm trong tay người ta, Gia Miện đành nhẫn nhịn.

Lúc trước Lâm Khải Thụy bị Lư Tuấn Lương lừa một vố, giờ nghĩ lại vẫn còn thấy cay. Có điều hợp đồng phi hành Cao Tường vẫn chưa bàn tiếp, hay nói cách khác là về sau vẫn có khả năng hợp tác, người như Lâm Khải Thụy quyết sẽ không để vụt mất một cơ hội nào, nên dù rất tức thì anh ta vẫn khách sáo cho Lư Tuấn Lương mặt mũi, gọi hắn ta một tiếng giám đốc Lư.

Lâm Khải Thụy rất nể mặt.

Nhưng bọn lão Khánh thì không, thằng chó này tìm đến đây để bị ăn đập phải không?

Lão Quỷ nghiến răng kèn kẹt, vẫn nhớ lần trước gặp Lư Tuấn Lương hắn còn chửi Từ Yến Thời là rùa đen rúc đầu.

Mà rõ ràng, Lư Tuấn Lương không hề nhớ lâu, nói ra câu nào câu nấy đều rất độc.

Địch Lãng châm thuốc, nhướn mày tỏ ý, một xướng một họa với hắn ta: “Không giới thiệu à?”

Lư Tuấn Lương cười nói, “Anh nói ai đây?” Quét mắt nhìn từng người một, bắt đầu từ lão Khánh: “Tên mập này thì có gì hay để giới thiệu? Hay là thằng bị ung thư phổi đó? Hay là tên ăn bám này?” Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Từ Yến Thời, Lư Tuấn Lương cười càng bạo hơn, Hướng Viên nhìn thấy hắn mặt mày bặm trợn nói: “Còn hắn ấy hả, ngày xưa là nam thần đại học Vũ Hán đấy, vừa tốt nghiệp đã nhận được offer của Vi Đức bọn tôi, kết quả vì anh em nên hắn không đến mà vào một công ty nhỏ rách nát, ngây ngô ở đó năm năm như một thằng oắt vô dụng, anh nói xem hắn có buồn cười không? À không, gần đây mới đi theo vị giám đốc Lâm này nhỉ?”

Địch Lãng và Lư Tuấn Lương cạn rượu nhau, như vẻ khó tin: “Thời đại này mà còn tình anh em cảm động thế sao?”


Lư Tuấn Lương chế giễu: “Nhưng không thấy anh em hắn cảm kích nhỉ, đi nước ngoài rồi, sống ở nước ngoài như cá gặp nước.”

Hướng Viên lập tức cảm thấy có người đập mạnh vào đầu mình.

Mơ màng trống rỗng, sau đó, một vài mảnh ký ức rời rạc dần ghép lại trong đầu, rồi cô từ từ xâu chuỗi nguyên nhân kết quả lại, cuối cùng cô chợt nhận ra, vì sao lần nào lão Khánh cũng nhìn Từ Yến Thời muốn nói lại thôi. Còn Từ Yến Thời lại không hề nói gì.

Cũng bất chợt hiểu ra, vì sao ở công ty chịu biết bao uất ức mà anh vẫn không rời đi.

Chuyện cũ này rành rành trước mắt đám lão Quỷ như một chiếc gai đâm sâu vào lòng bọn họ, nhưng chẳng ai dám nói ra. Hễ nhắc đến là cảm giác áy náy đó lại ùa về tấn công như núi lở biển nứt, che lấp toàn bộ lý trí của mọi người, quên mất phải mắng chửi lại Lư Tuấn Lương.

Lão Quỷ là người đầu tiên xông lên.

Lư Tuấn Lương cười khẩy khinh thường, tố chất tâm lý yếu quá.

Lão Khánh cũng vô thức bước ra.

“Nói xong chưa?”

Rốt cuộc Từ Yến Thời cũng lên tiếng, anh không nhìn Lư Tuấn Lương mà xếp lại mấy ly rượu trước mặt mình, bình tĩnh hỏi hắn.

Lư Tuấn Lương nghiêng người tới trước dò xét, ánh mắt như thúc ép anh: “Mày biết gì chưa, Phong Tuấn về nước rồi đấy, mày chưa biết đúng không? Hắn bỏ việc ở Mỹ, quyết định về nước phát triển. Có phải hắn không nói với mày không? Vì một thằng gọi là anh em như vậy mà lãng phí mất năm năm, mày có thấy đáng giá kh ——”

“Bốp!” một tiếng động lớn.

Tất cả đồng loạt dừng lại, ngay lập tức quán bar như nổ pháo hoa, tiếng nổ đua nhau vang lên liên tiếp.

“Rầm rầm rầm!”

“Bịch xoảng!”

Lâm Khải Thụy là người đầu tiên đập phá!

Không biết Lư Tuấn Lương giẫm phải cái chân đau nào của anh ta, mà anh ta không nói không rằng trực tiếp cầm chai rượu trên bàn phang thẳng xuống đầu hắn!

Ngay đến Địch Lãng cũng ngơ ngác, Lâm Khải Thụy nổi tiếng là tiên sinh tốt, đi đến đâu cũng điềm đạm nhã nhặn, đập xuống chai này là coi như đập nát chuyện làm ăn của anh ta!

Lư Tuấn Lương không nhúc nhích, đầu óc choáng váng, máu chảy ra nhuộm đỏ nửa mặt khiến gương mặt trở nên dữ dằn, vào lúc này nhìn rất đáng sợ.

“Bốp!” lại một tiếng vang lên.

Lâm Khải Thụy lại đập mấy chai rượu xuống: “Mẹ nó có ai mà không biết một hai đứa cặn bã! Nhưng đ*t mẹ cả đời tao chỉ biết mỗi hai đứa cặn bà chúng mày! Có đáng giá không hả? Mày hỏi có đáng không hả?! Đéo mẹ nếu tao sớm biết không đáng giá thì còn nói làm gì! Mày muốn năm mới ăn đấm đúng không?!”

Lư Tuấn Lương lau vết máu nơi khóe miệng, “Giám đốc Lâm, không muốn làm ăn nữa hả?”

“Các ngươi tìm ai làm ăn! Tao không chỉ không làm ăn với bọn mày, mà tất cả các công ty chi nhánh dưới trướng bọn mày cũng đừng mơ hợp tác với ai ở Thượng Hải, tưởng tao không làm được hả? Mẹ nó ngày trước lúc tao lăn lộn ở Thượng Hải, con chó nhà mày còn chưa mọc đủ lông đâu!!! Cút về nói với giám đốc Đoàn của bọn mày, cả phi hành Cao Tường nữa, cút được bao xa thì cút cho tao, còn để tao thấy mày ở Thượng Hải lần nào thì tao đập mày lần đó!!!”

Lư Tuấn Lương tái xanh mặt mày.

Địch Lãng cũng nhận ra tình hình không đúng.


Bầu không khí vô cùng căng thẳng, khi một giây kế tiếp sắp có đánh nhau, thì chợt nghe có người ở cửa gọi, “Gia Miện.”

Mọi người đồng loạt nhìn ra, Hướng Gia Miện và Địch Lãng đồng thanh lên tiếng: “Sao cậu/cô lại đến đây?”

Quán bar bừa bãi đã bị đập phá ngổn ngang, trên sàn đâu đâu cũng toàn mảnh vỡ thủy tinh, chẳng còn chỗ để hạ chân.

Hồ Tư Kỳ nghiêm mặt, giày cao gót chiếm diện tích không nhiều, dứt khoát giẫm mảnh vỡ đi đến, không giống với Lâm Khải Thụy lửa giận ngút trời, cô mang theo mưa gió đi tới trước mặt Địch Lãng, tiện tay cầm một chai lên, đập vào đầu mình.

Lần thứ nhất không đập bể, cô lại cắn răng đập mạnh cái nữa, rượu ào ào chảy lên người cô.

Gia Miện thở hổn hển kéo cô qua: “Cậu làm gì đấy?”

Hồ Tư Kỳ không nhúc nhích, nhìn thẳng vào Địch Lãng: “Ly hôn, tôi không cần chia gia sản, những thứ khác tôi cũng không muốn, anh đừng gây rắc rối thêm cho Gia Miện nữa. Tôi về dọn dẹp đồ đạc, gặp nhau ở cục dân chính.”

Lão Quỷ bị lão Khánh kéo lại, tình hình này có vẻ phức tạp rồi, một bên là ly hôn, một bên là ân oán của anh em.

Lão Khánh phản ứng nhanh nhất, sải bước vọt đến trước mặt Địch Lãng, tát mạnh gã ta một phát, “Còn ngớ ra đấy làm gì, đồng ý nhanh!”

Địch Lãng bị đánh mà không hiểu vì sao, một giây sau, lão Khánh lại nhấc chân đạp một phát, lúc này gã ta đã có chuẩn bị, theo bản năng tránh đi, khiến cú đạp này rơi thẳng xuống người Lư Tuấn Lương. Lư Tuấn Lương bị đau không kịp phản ứng, vội vã trốn đi. Lão Khánh lấy thế nhanh như chớp xông đến đè người xuống, cân nặng một trăm kg của anh ta đè lên Lư Tuấn Lương thì chẳng khác gì Thái Sơn đè đầu, khiến hắn ta không giãy giụa được.

“Mày điên hả?!” Lư Tuấn Lương chửi ầm lên.

Lão Khánh giả mù vẫn ngồi đè trên người hắn, tay đấm túi bụi lên mặt Lư Tuấn Lương, nhưng ngoài miệng vẫn râu ông nọ cắm cằm bà kia mắng như thật: “Đánh mày đấy! Mày là đồ khốn, còn dám ra tay đánh phụ nữ à, không biết xấu hổ hả, nhìn mặt cô gái kia bị mày đánh kìa, đánh mày đấy, hiểu không?!”

Lão Quỷ và Trương Nghị phản ứng nhanh nhất, chen lên học theo lão Khánh, miệng mồm hùng hổ không ngừng, vừa đạp vừa mắng.

“Tên chó chết nhà mày nên bị đánh chết từ sớm mới phải, kết hôn hả, kết hôn cái gì, kết hôn rồi còn dám đánh vợ, đúng là đồ không biết xấu hổ! Chưa thấy tình anh em thế này à, ông đây đánh mày đấy hiểu không?”

Lư Tuấn Lương bị đánh tới nỗi mặt mũi sưng vù.

Địch Lãng thấy mà giật mình, nhất thời đứng sững ra đấy.

Lão Quỷ càng chửi càng sung: “Sau này gặp phải gọi một tiếng bố, nếu không thấy mày lần nào tao đấm mày lần đó. Đáng lý ngày trước ông đây không nên thả mày ra mới phải, mày xem giờ mày làm được chuyện hư hỏng gì, đó là chuyện mà con người làm hả?”

Trương Nghị không hay mắng chửi, chợt nhạy bén nói: “Đồ chó chết có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, bà đây chửi chết cụ nhà mày!!!!”

Lâm Khải Thụy nghe câu này thì lại thấy quen quen.

Trương Nghị bình tĩnh nói tiếp: “Học được từ bà già tầng trên.”

“Đỉnh.” Lâm Khải Thụy giơ ngón cái.

Lão Khánh lôi cổ Lư Tuấn Lương vào nhà vệ sinh nam, đến Địch Lãng cũng không bỏ qua, kéo đi cùng.

Lâm Khải Thụy để hai cô gái lên xe trước, dù gì tình cảnh phía sau vẫn khá bạo lực.

Quay đầu lại nhìn Gia Miện, Lâm Khải Thụy đề nghị: “Cậu đi cùng em gái cậu và cô gái này đi, bọn tôi sẽ xử lý Địch Lãng giúp cậu.” Cuối cùng Lâm Khải Thụy còn dặn thêm một câu, “Không cần cám ơn tôi, cám ơn cậu ta kia.” Anh ta chỉ vào Từ Yến Thời.

***

Hướng Viên ngồi trong xe không yên, chưa tới hai phút đã đứng lên muốn đi.

Gia Miện nhìn cô, “Ngồi xuống.”

“Em có nghe lời anh bao giờ chưa.” Nói rồi tự mình đi xuống.

Gia Miện cười giễu, nhìn Hồ Tư Kỳ trong gương chiếu hậu, lạnh giọng nói: “Ly hôn thì nói tớ một tiếng, sau này tìm người khác nhớ lau mắt cho sáng vào.”

Buồng xe yên ắng, ngoài cửa là cảnh phố phường phồn thịnh đèn đuốc rực rỡ, để lộ sự phù phiếm đẹp đẽ.


Hồ Tư Kỳ cảm thấy rất kỳ lạ, trước kia cô không cảm thấy thành phố này sáng sủa, nhưng giờ đây lại thấy rất sầm uất, ngập tràn hy vọng.

Cô ừ một tiếng, “Vậy còn cậu?”

Gia Miện: “Tớ?”

Anh cười: “Không biết, gặp người nào thì nói sau, đây là lần cuối cùng tớ giúp cậu, về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.”

“Gia Miện, nếu tớ nói, chúng ta…” Hồ Tư Kỳ thấp giọng, tuy không nói hết nửa câu sau nhưng cô cảm thấy anh biết.

Gia Miện mở máy điều hòa, ngẩng đầu lên nhìn vào gương chiếu hậu, cười giễu bảo: “Còn nhớ Lục Hoài Chinh không? Thật ra trước đây tớ không hiểu vì sao cậu ta không thích cậu mà lại thích Vu Hảo. Dù tớ không thích Vu Hảo thật, nhưng không khỏi không thừa nhận, ánh mắt nhìn người của Hoài Chinh tốt hơn tớ nhiều. Vu Hảo kiên trì hơn cậu, cô ấy biết mình muốn gì thì sẽ rất chuyên tâm, chứ không cưỡi ngựa xem hoa. Nhưng Hồ Tư Kỳ à, mười hai năm qua hết cưỡi lừa tìm ngựa, cậu xem mình chọn người thế nào hả? Tớ giúp cậu ly hôn, coi như đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương mười hai năm qua, về sau tớ sẽ không xen vào cậu nữa.”

***

Hướng Viên nhìn thấy Từ Yến Thời ở ngoài cửa nhà vệ sinh. Nói cho đúng là Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy.

Ở ngoài hành lang, cô nghe thấy tiếng đánh đấm vật lộn bên trong.

Lư Tuấn Lương rên rỉ, Địch Lãng không ngừng xin tha, “Người anh em đừng đánh nữa, năm mới rồi mà, dừng tay đi, là tôi sai rồi được chưa?”

Cửa nhà vệ sinh lại bị đụng mạnh.

Từ Yến Thời và Lâm Khải Thụy dựa vào bồn rửa tay, hút thuốc tán gẫu như không có chuyện gì.

Khóe miệng anh nứt toác có máu thấm ra, do vừa nãy không chú ý nên bị Lư Tuấn Lương xông đến đấm một phát, anh vốn da mỏng răng sắc, lập tức khóe miệng nứt bị nứt ngay.

Không biết Lâm Khải Thụy rút đâu ra khăn giấy đưa cho anh, “Đừng để bạn gái thấy.”

Từ Yến Thời giữ khăn giấy trên khóe miệng một hồi, giữa lông mày mang theo tà khí, nút áo trong bung cả ra. Từ Yến Thời như vậy thoạt trông có chút vô lại xấu xa, hệt như những chàng trai vì tình yêu mà đầu óc mê muội, là dáng vẻ Hướng Viên chưa từng trông thấy.

“Đánh nhau sướng không?” Lâm Khải Thụy hỏi anh.

Thật ra anh không động tay động chân, chỉ đi vào nói chuyện với Lư Tuấn Lương một lúc thì lại bị Lư Tuấn Lương động thủ trước. Mấy người lão Quỷ lập tức xông đến, còn anh không ra tay, cũng lười cản nên đi ra. Ngày trước khi giải quyết chuyện còn dùng đến nắm đấm, nhưng nay đã trưởng thành mà vẫn dùng nắm đấm để xử lý thì không khỏi có phần tùy tiện.

Nên anh chưa bao giờ ra tay đánh người.

Từ Yến Thời mỉm cười, “Trước kia bố tôi bị bọn cho vay đuổi đến đòi nợ, ngày nào tôi cũng đánh nhau với người ta, anh còn hỏi tôi có sướng không à?”

“Tôi còn tưởng cậu là kiểu nam thần lạnh lùng cao ngạo, là bảo bối trong tay các thầy các cô mà.”

Anh cúi đầu nghịch bật lửa, xoẹt xoẹt, ngọn lửa lúc sáng lúc tối.

Rồi nói thêm: “Cũng không phải là học sinh giỏi gì, hư hỏng lắm. Có nhiều chuyện cô ấy không biết thôi.”

Từ Yến Thời đút một tay trong túi, tay khác kẹp thuốc chống lên bồn rửa tay, không biết Lâm Khải Thụy nói câu gì mà anh lại cúi đầu cười. Luồng khói bốc lên khiến phòng rửa tay càng trở nên mông lung, mơ màng chỉ có thể nhìn được đường nét góc cạnh của anh.

Lâm Khải Thụy lại hít một hơi thuốc: “Tôi còn nói vì sao ngày trước cậu lại cam tâm ở lại bên kia, người kia là anh em của cậu thật đấy hả?”

Từ Yến Thời ừ đáp, cúi đầu búng tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, cũng chẳng giấu giếm gì Lâm Khải Thụy, thả lỏng người dựa vào bồn rửa tay, từ từ ngẩng đầu lên phả ra một vòng khói, vẻ mặt giễu cợt: “Còn là bạn trai cũ của bạn gái tôi.”

Hướng Viên nghe thấy, Lâm Khải Thụy từng tiếng khó tin.

“Oh, my god.”

“Cậu chơi trò gì thế hả?”

“Vì trả thù anh em đấy hả?”

Xấu xa quá đấy, Từ Yến Thời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui