Lời này nghe sao có phần chua chát, đúng vậy, thế giới của người trưởng thành thì yêu đương cái gì nữa.
Cô sợ run lên, nụ cười khuất sau vành mũ dần tắt ngúm.
Hướng Viên cởi mũ xuống, lại nhanh chóng nở nụ cười hào sảng, “Anh nghĩ nhiều rồi, ai thích anh chứ. Cả hồi trước anh cũng từ chối tôi rồi còn gì, việc gì tôi phải tự chuốc khổ nữa.”
Từ Yến Thời ngậm thuốc lá, trong gió đêm dung mạo lại càng thêm phần lạnh lùng, anh thả lỏng người dựa vào cột đèn bên cạnh, cụp mắt nhìn cô một lúc rồi mới từ từ nhìn đi nơi khác, tầm mắt rơi vào cuối con đường, thấp giọng “ừm” một tiếng, bình tĩnh nói: “Vậy sau này đừng hỏi những chuyện nhạt nhẽo này nữa.”
Đúng lúc này đèn xanh bật lên, Từ Yến Thời đứng dậy, dập thuốc đi, lại đội mũ lên cho Hướng Viên, “Đi thôi.”
Rồi anh vượt lên trước đi qua làn đường dành cho người đi bộ.
Hướng Viên thoáng sững sờ, nhìn bóng lưng cao ráo lạnh lùng của ai kia, rất không tình nguyện đi theo, lại cởi mũ ra.
“Tôi chỉ là quan tâm anh thôi mà, tôi nghe đám Cao Lãnh nói anh FA từ trong bụng mẹ, ngộ nhỡ sau này không có kinh nghiệm thì sao? Nếu anh cần thì tôi có thể giới thiệu bạn gái cho anh, bạn bè tôi nhiều lắm á.”
Từ Yến Thời thờ ơ liếc cô, dung mạo tuấn tú như lôi cuốn gió đêm, càng trở nên rét buốt.
Hướng Viên nhanh chóng vận động não ba giây, rồi lộ vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, “Không phải là Ứng Nhân Nhân thật đó chứ?”
Từ Yến Thời trực tiếp lườm cô, không chút lưu tình đập cô một phát, “Ngoài Ứng Nhân Nhân ra thì trên đời này không còn cô gái nào khác à?”
Câu này đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Hướng Viên, nhưng Từ Yến Thời lại không muốn nói nhiều, chỉ khái quát đơn giản bằng ba chữ: yêu qua mạng.
Yêu qua mạng?
Hướng Viên cười nắc nẻ.
“Anh mà cũng yêu qua mạng hả? Bao giờ vậy?”
“Năm nhất đại học.” Anh thẳng thắn trả lời.
Hướng Viên không nhịn được cười, tò mò nhìn anh: “Quen nhau thế nào vậy?”
“Chơi game.” Từ Yến Thời đáp.
Lúc này Hướng Viên mới sợ hãi, thật khó để tưởng tượng nổi anh mà yêu đương thì sẽ ra sao, hơn nữa lại còn yêu qua mạng, chẳng lẽ cũng gọi người ta là em yêu à? Ặc… Da gà da vịt trên người cô nổi lên hết cả rồi đây này.
Nhưng rồi lại nghĩ, chất giọng lạnh lùng của anh mà gọi “em yêu” thì đúng là như có dòng điện chạy qua, từ sau lưng cho đến mũi chân đều tê rần.
“Vậy về sau sao lại chia tay?” Cô ghen tỵ hỏi.
Bất giác cô nhớ đến một câu, đàn ông lạnh lùng thực chất không hề lạnh lùng, chỉ là sự ấm áp của anh ấy không dành cho bạn mà thôi.
“Là cô ấy đề nghị.” Từ Yến Thời không mặn không nhạt đáp.
Lại còn bị đá nữa kia à.
Hướng Viên nhớ lại lúc mình bị anh từ chối thì rất muốn nói, đáng đời anh lắm, thế nhưng trong lòng cũng chẳng sung sướng hơn là bao, vậy là bình tĩnh đập tan bong bóng trong lòng, thật tâm chúc phúc: “Anh sẽ tìm được người tốt hơn thôi mà.”
Lúc đó hai người đã đến dưới lầu nhà Hứa Diên, Từ Yến Thời lại cài nút mũ lại vào cho cô, đè mạnh xuống, nhắc nhở cô: “Đến nơi rồi.”
Hướng Viên chợt nhớ ra, thuốc cảm!
“Anh đợi đã.”
Địa chỉ Hứa Diên đưa ở ngay gần đây, cô bảo Từ Yến Thời đứng tại chỗ chờ, còn mình dựa theo chỉ dẫn chạy biến vào một con hẻm đen ngòm ở đối diện, đầu hẻm xập xệ, đống rác bốc ra mùi hôi thối gắt mũi.
Hướng Viên bịt mũi cố nén cơn chua xót trong dạ dày, thở một hơi chạy sâu vào trong, cuối cùng cũng thấy được tiệm thuốc mờ mờ – “Tiệm thuốc Lệ Xuân Đại Dược XX”.
Chữ “Lệ”, “Đại” và “XX” không có đèn sáng.
Vậy là Từ Yến Thời trơ mắt nhìn cô loay hoay chạy vào “tiệm thuốc xuân dược” ở trong góc.
Hướng Viên chẳng mấy để ý, vì nhìn gần nên cô thấy rõ chữ, lại gấp gáp vì sợ Từ Yến Thời chờ lâu nên cũng không lấy nhiều mà chỉ chọn đại và ba loại, lúc đi ra ngoài thì phát hiện Từ Yến Thời đã đứng ở cửa đợi mình.
Cô ôm một túi lớn thuốc cảm rồi nhét cả vào ngực anh, “Mới nãy tôi thấy anh ho khan, mấy hôm nay ở Bắc Kinh trời lạnh, anh lại ăn mặc phong phanh thế này. Lát về nhớ uống Bạch Gia Hắc nhé, đống thuốc bột còn lại anh có thể pha nước uống, đề phòng còn cảm, đừng để về Tây An đã bị cảm, tôi còn chờ anh thi đấu lấy tiền thưởng đấy.”
Từ Yến Thời như mỉm cười, cúi đầu nhận lấy, thấp giọng đáp được. Hàng mi cong cong như có nhiều hơn nét dịu dàng so với bình thường.
“Thế,” Hướng Viên dừng lại rồi nói, “Tôi đi nhé.”
Đêm tối, đầu hẻm đen nhánh ánh trăng nhàn nhạt, một mùi hôi thối không ngừng xộc thẳng vào mũi hai người, bốn phía yên tĩnh tới nỗi như có thể nghe được tiếng chủ tiệm cắn hạt dưa.
“Có đi xem phim không?” Từ Yến Thời đột nhiên hỏi.
Hướng Viên a lên, bất giác dừng bước, “Bây giờ hả?”
Anh cởi mũ ra để lộ gương mặt gầy gò, ánh mắt ngạo mạn thờ ơ thường ngày đang nghiêm túc nhìn cô.
“Vội về nhà à?”
Cô nghĩ ngợi rồi dè dặt đáp: “Không vội.”
Từ Yến Thời cười, “Vậy tôi đi mua vé.”
***
Bộ phim đã chiếu được ba mươi phút mà Hướng Viên lại không có lòng dạ nào nhìn mấy cảnh hô tới quát lui chém giết lẫn nhau trên màn ảnh, câu hỏi lúc trước bị cô cố gắng né tránh đang nhảy xổ cả ra trong đầu ——
Vì sao Từ Yến Thời lại bỗng hẹn cô đi xem phim? Anh thật sự đã đi xem phim với Ứng Nhân Nhân rồi sao? Vì sao anh lại nhận Ipad của Ứng Nhân Nhân? Ứng Nhân Nhân thật sự chỉ theo đuổi anh thôi à? Từ Yến Thời thiếu tiền tới mức đó sao? Anh thật sự vì tiền mà đối tốt với một người phụ nữ ư? Từ Yến Thời cho là cô có tiền ư?
Ai dè vào lúc này, điện thoại của cả hai đồng thời rung lên.
Hai người nhìn nhau, Từ Yến Thời không phản ứng, lại ngước mắt lên nhìn màn ảnh. Hướng Viên dè dặt mở Wechat ra, là tin nhắn trong nhóm chat của phòng kỹ thuật.
Cao Lãnh: Hai vị tổ trưởng của phòng kỹ thuật chúng ta ơi, biến mất hai ngày mà không báo tin bình an gì cả sao? Đang kêu gào gọi lão đại và tổ trưởng. @XYS @HướngViên
Vưu Trí: Quan tâm đến người ta làm gì, sắp hết năm rồi, anh không quan tâm số dư trong thẻ ngân hàng của mình đi à?
Cao Lãnh: Tôi quan tâm đến FA thì sao?
Thi Thiên Hữu: Lão đại muốn thoát kiếp FA quá dễ, cậu xem đi, lần trước đi ăn đêm có cô em còn xin Wechat còn gì, cậu ta muốn thoát ế không khó, quan trọng là cậu ta không muốn mà thôi.
Lý Trì: Vì sao lão đại không muốn?
Thi Thiên Hữu: Vì lão đại đã nói, yêu đương quá tốn tiền.
…
Nên yêu qua mạng là vì không tốn tiền hả?
Hướng Viên liếc nhìn người đàn ông đang bên cạnh chuyên tâm xem phim, trong rạp chiếu phim tối mù chỉ lác đác vài ba người, bọn họ ngồi ở hàng thứ ba từ trên đếm xuống, Từ Yến Thời dựa người vào ghế tập trung xem, Hướng Viên nhận ra, anh thật sự đến để xem phim.
Có lẽ phát giác được ánh mắt dò xét của cô, tuy mắt vẫn nhìn thẳng nhưng Từ Yến Thời lại như dự đoán được, hỏi cô: “Cao Lãnh nói gì?”
Cô sững sờ, “Sao anh biết là Cao Lãnh?”
“Ngoài cậu ta ra không còn ai vô vị thế nữa cả.” Từ Yến Thời nói.
“Thế hả?” Hướng Viên à lên, cảm xúc chẳng mấy dâng cao, “Hỏi anh ở Bắc Kinh có ổn không?”
Từ Yến Thời không đáp, quay đầu lại tiếp tục xem phim, Hướng Viên tiếp tục lén lút đọc tin nhắn.
Cao Lãnh: @HướngViên, đúng rồi, quên tố cáo với chị, lần trước có cô em xin Wechat của lão đại đấy, lão đại cũng sảng khoái cho luôn. Tổ trưởng Hướng à, chị phải giáo dục lại cho tốt vào, đàn ông không thể không có nguyên tắc thế được.
Vưu Trí: Cao Lãnh, anh đúng là… Không sợ lão đại về bụp anh hả?
Lý Trì: Chẳng có ai là từ chối được Wechat của gái đẹp cả, đúng không?
Nào dè Hướng Viên đột ngột trả lời: Bạn học Cao Lãnh à, phải xem anh ấy cho thế nào nữa đã, nếu ai cũng cho thì gọi là ga lăng, nếu chỉ cho mỗi gái đẹp thì là đồ khốn nạn. Tôi tin nhất định lão đại của các anh không phải là loại thứ hai.
Hướng Viên: Với cả Cao Lãnh, anh đừng có suốt ngày trêu lão đại của các anh nữa. Tôi với anh ấy chỉ là bạn học cấp ba mà thôi, những chuyện như thế không cần phải báo cáo với tôi.
Hướng Viên vừa gửi xong thì lập tức có một tin nhắn khác nhảy ra.
XYS: Các cậu rảnh đến thế hả? Tích đủ thành tích tháng này rồi đúng không?
Hướng Viên giả vờ như không nhìn thấy gì, khóa điện thoại lại bỏ vào túi xách, cố giữ bình tĩnh bắt đầu xem phim.
Từ Yến Thời cũng cất điện thoại, khoanh tay tập trung vào màn hình lần nữa.
Suốt một tiếng tiếp theo, cả hai không hề nói câu gì mà chỉ mải mê xem phim, có điều Hướng Viên không đọc vào nổi một chữ, cô cảm thấy lúc này lòng mình rất rối loạn.
Đầu óc loạn cào cào không nghĩ được gì, không tìm được manh mối ở đâu.
Cô như bị Từ Yến Thời nắm mũi dắt đi, cảm giác bị người ta nắm thóp này rất khó chịu.
Thậm chí cô còn cảm thấy gần đây mình rất bất thường, nghe thấy bạn anh bị bệnh là lập tức gọi cho cậu; gặp lại bạn học cũ, còn chưa ai bảo ai đã muốn bảo vệ lòng tự ái của anh; thấy anh ho là lại cắm đầu cắm cổ chạy đi mua thuốc cho anh.
Anh rủ đi xem phim, cô cũng chẳng màng quan tâm bây giờ đã là mấy giờ, chỉ biết lạch bạch chạy theo người ta đi vào rạp.
Vậy mà mày còn muốn tự dối mình không thích anh sao?
Không thể phủ nhận, tuy đã qua nhiều năm nhưng bất giác cô lại vẫn bị người đàn ông này thu hút, chỉ cần im lặng ngồi cạnh anh, cảm nhận hơi thở của anh, cảm nhận khí tức trầm ổn thuộc về anh, là cô lại thấy rung động, tim bất giác đập mạnh thình thịch.
Nhưng thế thì sao, bọn họ không thể đến với nhau được.
Chưa nói đến có mối quan hệ lúng túng với Phong Tuấn, nếu ông nội cô biết đến sự tồn tại của Từ Yến Thời, đoán không chừng lại để Lại Phi Bạch viết chi phiếu cho xem. Nghĩ đến đây, cô bất giác đưa mắt nhìn người đàn ông sạch sẽ lạnh lùng này.
Anh nghèo như thế, liệu có khoái trá cầm chi phiếu không?
Không riêng gì anh nghèo, giờ cô cũng rất nghèo.
Thậm chí Hướng Viên đã bắt đầu nghĩ lung tung, hay là cô giả vờ mượn danh nghĩa yêu đương để thỏa mãn ham muốn cá nhân nhỉ, đầu tiên là ngủ với người ta, rồi lại thuận tiện giúp anh lừa được một khoản từ chỗ ông, để anh phất lên trong một đêm?
Vào giờ phút này, ông lão ở trong khu biệt thự nào đó vừa vui vẻ tập yoga xong, cả người bốc mồ hôi nóng hổi, đúng lúc này bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát như có cơn gió thổi qua, ông hắt hơi liên tục, “Tiểu Bạch!”
Lại Phi Bạch phóng vụt đến, “Lão gia?”
“Hình như ta bị cảm rồi.”
“Để cháu gọi bác sĩ Trương đến xem sao, hay là cháu đi mua thuốc cho ông?”
Lão gia đáp “ừ” một tiếng, rút khăn giấy ra xoa mặt, thuận miệng hỏi: “Gần đây Hướng Viên sao rồi, có điện thoại gì không? Sao ta có cảm giác gần đây con bé này đang nhẫn nhịn ý xấu nhỉ?”
Lại Phi Bạch: “Gần đây cô ấy có về Bắc Kinh tập huấn ạ.”
“Cái gì?! Nó về rồi?” Ông lão lập tức ném khăn đi, sợ hết hồn vía dặn dò Lại Phi Bạch: “Mau, mau khóa cửa lại cho ta.” Nói rồi vẫn không cảm thấy an toàn, “Cài thêm ba ổ khóa ở cửa nữa! Hèn gì ta còn hắt xì chảy mũi.”
“…”
***
Có điều Hướng Viên cũng chỉ suy nghĩ thế mà thôi, có Phong Tuấn đứng giữa, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sao có thể đưa ra yêu cầu vớ vẩn kia được.
Nếu không thể tiếp tục thì Hướng Viên cũng không muốn để mình lún sâu, cô quyết định sẽ giữ quan hệ bạn bè với Từ Yến Thời, dù là Ứng Nhân Nhân hay là “bạn gái trên mạng” từng bỏ rơi anh cũng chẳng quan hệ gì tới cô hết ráo.
Ra khỏi rạp chiếu phim, cô cầm túi xách, lễ phép lại xa cách tạm biệt Từ Yến Thời: “Cám ơn bộ phim hôm nay của anh, phim hay lắm. Lần sau có cơ hội thì đi xem tiếp, có điều về sau có thể tôi sẽ khá bận rộn, không có thời gian đâu. Chắc cậu Cố Nghiêm đã liên lạc với anh rồi đúng không? Sáng mốt tôi tập huấn xong sẽ về lại Tây An, có thể không có thời gian đi thăm bạn anh, cho tôi gửi lời hỏi thăm vậy. Sau khi quay về thì tham gia thi đấu thật tốt, buổi tối… nếu không có lão Khánh đi cùng thì đừng đến nhà tôi, không tiện lắm.”
Dĩ nhiên, người đàn ông vô cùng lạnh lùng như Từ Yến Thời đây hoàn toàn không biết Hướng Viên đang nói điên nói khùng gì nữa.
Anh đút tay vào túi quần, không có tâm tình cụp mắt, vẻ mặt kiên nhẫn xem rốt cuộc cô còn có thể nói ra lời vớ vẩn gì tiếp đây.
Hướng Viên suy nghĩ rồi bổ sung: “Nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây ——”
Một giây sau đó.
Sau gáy Hướng Viên nặng xuống, cô bị người ta kéo vào lòng, *bịch* một tiếng đập vào ngực Từ Yến Thời. Lồng ngực cứng rắn như một bức tường, cô mù mờ dựa trán vào, trong một chớp kia, hơi thở nóng bỏng lại xen lẫn mát lạnh của anh ùa thẳng vào người cô!
Từ Yến Thời giữ sau gáy Hướng Viên, đè chặt người vào lòng.
Đầu óc Hướng Viên quay cuồng, máu dịch toàn thân chạy thẳng lên đầu, tim đập thình thịch thình thịch, thấp giọng hỏi: “Sao lại…”
Từ Yến Thời vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, một tay đút túi một tay giữ cô, mắt nhìn con phố đìu hiu trống rỗng phía sau, mặt không đỏ tim không đập nói:
“Có xe.”
Người qua đường: …
________
Vở kịch nhỏ
Nhiều năm sau, Hướng Viên kể lại chuyện này cho con gái Tiểu Bánh Mật nghe.
“Sau này nhất định phải cẩn thận con trai kiểu vậy nhé biết chưa, trên phố chẳng có lấy một con chuột mà bố con lại dám nói với mẹ là có xe, sau đó còn đè mẹ vào lòng.”
Từ Yến Thời: “Vẻ mặt của em không có sức thuyết phục.”
Rõ ràng là rất hưởng thụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...