Tránh Xa Nhân Vật Chính
Mặc Du từ đầu chí cuối đều trầm mặc. Nhấc chân bước đến chỗ Tố Thanh Thanh giữ vai thì thầm vào tai vài câu, người bên ngoan ngoãn dừng.
"Thật ngoan."
Cái gì? Huynh vừa nói ai ngoan,huynh coi ta là trẻ con lên ba ư. Nàng lấy tay vèo một cái vào lưng. Dám coi ta là trẻ con! Cho ngươi đau chết nè!
Mặc Du bị con vật xù lông hành hạ nhưng vẫn thản nhiên bàn chuyện với người khác mà không thấy xấu hổ.
"Việc còn lại nhờ Lưu trang chủ lo liệu."
"Ta đã biết."
Kẻ ngu cũng hiểu câu này ám chỉ điều gì?Nam nhân này cứ nhiên đẩy toàn bộ trách nghiệm về phía hắn.
"Tại hạ cáo lui trước."
Dắt tay đang càn quậy trên lưng mình kéo đi.
Họ có để ai vào mắt không vậy?
Tiếng than thở nhè nhẹ.
--- ------ ------ -------
Tại phòng Tố Thanh Thanh
"Không có gì hỏi ta sao?"
"huynh làm tất cả mọi việc muốn tốt cho muội thôi!Tò mò dẹp sang chỗ khác đi!"
Giọng nói bé dần bé dần,mắt phiên nhau đánh xuống chịu đựng cực hạn lim da lim dim ngủ thiếp đi.Ha ha,con mèo nhỏ chắc mệt lắm?Khẽ hôn vầng trán,Tố Thanh Thanh lấy móng vuốt bé hất ra lầm bẩm hai ba câu tiếp tục chuyến hành chình đánh cờ với Chu Công.Gió nhè nhẹ qua khe cửa thoáng len lỏi thổi màn lụa lên người Tố Thanh Thanh,mèo nhỏ tìm nơi ấm rúc vào.Mặc Du cười khẽ đặt một nụ hôn xuống môi!Hương vị vẫn ngọt ngọt như vậy,chẳng thay đổi là bao!
Mặc Du đợi một lúc không còn động tĩnh.Đắp chăn cho mèo nhỏ,lấy gối ôm bên cạnh chen vào giữa hai tay,khe khẽ thoát ra,mở cửa ra ngoài.
--- ------ ------ ------
Lâm Tiên Các
Ánh trăng phản chiếu xuống ao hiện lên bóng trắng đang thổi sáo,ngày trước khúc nhạc không có tạp chất như một vị tiên không nhiễm khói lửa nhân gian. Giờ ở trong đó có chút cảm xúc xen vào. Đâu còn được như xưa? Làn gió thổi tóc bay phiêu phiêu,gương mặt lúc ẩn lúc hiện. Bên miệng vẫn thổi! Chợt từng hạt tí tách tí tách rơi!
Đây là gì?
Ngưng thổi. Y lấy tay chạm lên mặt, không biết mình đã khóc lúc nào.
Khóc,là khóc? Bao lâu rồi nhỉ? Hắn luôn bình bình đạp đạp sống qua ngày. Chưa từng tức giận hay vui buồn! Chỉ là từ khi có đứa nhỏ đó!
Hắn chỉ còn nhớ! Đêm rống tố,sấm chớp bập bùng mưa xối xả! Tiếng khóc oa oa dưới một khóm hoa thanh, khi mở cái nôi một đứa nhỏ với hai mắt xưng đỏ vì khóc quá nhiều mà nên. Hắn yêu thương ôm vật nhỏ trong tay, bé tự nhiên nít khóc cười toe toét. Y thật nhớ tiểu cô nương 5, 6 tuổi quấn quyết bên hắn đòi này cái nọ. Mà giờ đến tuổi cặp kè rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...