Lục An Nguyệt...À không, từ bây giờ phải gọi là Tôn Nguyệt Tuyết nhìn mình trong gương, vô cùng hài lòng về tạo hình bây giờ. Rồi bỗng nàng nghe tiếng gõ cửa, hơi nhíu mày rồi nàng lấy ra một hộp làm bằng thủy tinh được bao bọc bằng một lớp nhựa trong suốt. Tôn Nguyệt Tuyết mở ra, lấy ra một viên thuốc màu trắng đục, không do dự mà nuốt vào miệng, cảm nhận được một cảm giác mát lạnh tràn ngập trong cổ họng, nàng vô cùng kinh ngạc vì tác dụng của nó.
Thật sự thì viên thuốc đó chính là viên thuốc giúp cho giọng của nàng trở nên bén nhọn chói tai, có tác dụng trong vòng 2 canh giờ cũng có nghĩa là 4 tiếng. Viên thuốc này là nhờ Bạch Quốc Khuê và Bạch Quốc Khiếu đã giúp nàng có được, nàng biết rằng hai bọn họ có thân phận không nhỏ nhưng cũng thật sự làm nàng sốc rất nhiều.
Vào mỗi tháng, hai anh em họ Bạch sẽ về nước tìm nàng trong vòng 3 ngày, vì vậy nên thuốc cũng là họ đưa khi họ về nước. Tôn Nguyệt Tuyết vô cùng vui vẻ khi nhớ tới Bạch Quốc Khiếu và Bạch Quốc Khuê mà hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của người vừa gõ cửa
Cho đến khi nàng định hình lại được thì nàng mới chậm rãi bước tới cửa, tiện thể bỏ thêm mấy thứ như đồ hóa trang, và cả hộp thuốc thay đổi giọng nói và thuốc giải vào trong một cái túi xách đi chơi màu trắng nhỏ gọn, rồi bước tới mở cửa, thì liền nghe được một giọng nói mềm mại mà ai nghe cũng mềm lòng, một giọng nói hay mà nữ tử nào cũng muốn có, bất quá Tôn Nguyệt Tuyết khi nghe lại vô cùng chán ghét, chán ghét đến cực điểm, nhưng nàng vẫn nặn ra một nụ cười vô cùng ngạo mạn để chào đón người nào đó
Đối diện Tôn Nguyệt Tuyết là một mỹ nhân hơn nàng tầm một tuổi, da thịt non mềm khiến ai nhìn cũng muốn cắn một ngụm, khuôn mặt tinh xảo lại mềm yếu nhẹ nhàng tạo nên cảm giác hồn nhiên trong sáng mà vô hại. Cánh mũi cao nhỏ xinh với một đôi môi căng mọng màu đỏ tự nhiên. Mái tóc dài màu đen có chút nâu mềm mượt toát lên mùi hương nhàn nhạt. Một đôi mắt to tròn linh hoạt ngập nước nhưng khi nhìn Tôn Nguyệt Tuyết lại ẩn giấu vẻ khinh thường hèn mọn. Đặc biệt nhất là thân hình quyến rũ đến bức người, rất đúng chất nữ chính ngôn tình thịt.
Tôn Nguyệt Tuyết vốn rất để ý đến Tôn Nguyệt Như, tất nhiên sẽ không bỏ xót cái ánh mắt khinh thường vừa chợt lóe lên kia, nàng trong lòng thầm khinh bỉ loại người sống hai mặt này, rõ ràng là người ích kỉ, thích chiếm đoạt và vô cùng cuồng ngạo lại suốt ngày giả trư ăn hổ. Nam nhân đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bị vẻ ngoài mềm yếu của nàng ta lừa, nàng vô cùng khinh bỉ!
Tôn Nguyệt Như nhìn Tôn Nguyệt Tuyết một cái rồi cười vô cùng dịu dàng, đúng chất nụ cười của một người chị gái quan tâm em gái. Nhưng Tôn Nguyệt Tuyết đã sớm nhìn ra nụ cười này có đến bảy phần giả tạo, nàng ta có thể lừa người khác nhưng muốn lừa nàng? Cũng không có dễ vậy!
"Nguyệt Tuyết, chị nghe nói em bị bệnh, em đã đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng nói như tiếng chim vàng oanh vang lên vào tai Tôn Nguyệt Tuyết, lời lẽ thì nhu hòa quan tâm nếu không phải là đã sớm biết được bản chất của nàng ta thì chỉ sợ chính nàng cũng sẽ bị lừa. Dù sao thì nữ chủ chính là được trọng sinh, nếu như còn là bạch liên hoa thì còn trọng sinh làm quái gì? Còn lí do trọng sinh thì hình như là vì tình, nữ chủ muốn trả thù tra nam, rồi trên công cuộc trả thù tiện thể lập luôn dàn hậu cung.
"Tôi ổn, không cần chị quan tâm" Tôn Nguyệt Tuyết cười nhạt, giọng nói vô cùng bén nhọn làm người khác khó chịu. Thật sự là rất quan tâm nàng nha! Nàng bị ngày hôm qua thì ngày hôm nay mới lết tới hỏi thăm, thật là rất quan tâm nha!
Tôn Nguyệt Như vẫn giữ nụ cười ôn hòa, sống hai đời, đóng kịch thật hảo giỏi! Bất quá nàng cũng đã sống một đời. Thân ái Đã làm cô thất vọng rồi nữ chủ à
"Em có vẻ đã ổn rồi, vậy thì xuống ăn cơm trưa với chị cùng cha mẹ đi" Tôn Nguyệt Như vuốt tóc mái lên vành tai, bộ dáng tao nhã đoan trang không chút lỗi, Tôn Nguyệt Tuyết trong lòng tiếp tục chậc lưỡi, nàng ta tập vén tóc mấy ngàn lần mới được như thế vậy?
"Không cần, tôi ra ngoài. Chị không cần phải để tâm đến em gái là tôi đâu" Tôn Nguyệt Tuyết cười đến vô lại, bộ dáng vô cùng tự nhiên, nhưng mà lời lẽ lại ẩn chứa sự trào phúng khiến Tôn Nguyệt Như khá kinh ngạc, nàng ta từ khi nào lại trở nên sắn bén như vậy? Mà không, chắc là cô đang nghĩ lầm rồi. Tôn Nguyệt Như tự an ủi bản thân như vậy
"Chị là chị gái em, sao lại không thể quan tâm đến em được? Nếu em đã ra ngoài thì nhớ về sớm kẻo mọi người lo lắng" Tôn Nguyệt Như vô cùng giỏi trong việc đóng kịch nha! Tôn Nguyệt Tuyết thì là vai của một đứa em gái hư hỏng, còn nàng ta là vai của một chị gái mẫu mực.
Tôn Nguyệt Tuyết đóng cửa phòng, đeo lên túi xách lên vai rồi đi lướt qua Tôn Nguyệt Như, trong miệng còn thì thầm một câu nói nhỏ chỉ đủ để cho nàng và nàng ta nghe được
"Chị quả là một chị gái tốt"
Tôn Nguyệt Như khi nghe thoạt nhìn bình tĩnh nhưng trong thân tâm đang thầm suy nghĩ câu nói này rốt cuộc là muốn nói đến ý gì. Tôn Nguyệt Tuyết từ khi nào lại trở nên khó nắm bắt như vậy?
Tôn Nguyệt Tuyết đi xuống cầu thang rồi lại vòng ra cửa sau, hoàn toàn không có ý định sẽ đi cửa trước, vì đi cửa trước sẽ đi ngang qua phòng khách, nàng không muốn gặp 'cha mẹ' một chút nào. Nàng trước giờ lười nhất là đóng kịch, cũng may là tính cách thật của nguyên chủ có mấy phần giống nàng cho nên khi gặp anh em họ Bạch họ cũng sẽ không nhận ra được nàng có gì thay đổi.
Tôn Nguyệt Tuyết đi thẳng ra gara, nhìn một đống xe mà chớp mắt mấy cái, toàn là siêu xe a! Nàng đi một mạch đến chiếc xe màu đen tuyền nằm ở phía ngoài, ở vị trí gần cửa gara nhất. Ngồi vào xe mà cảm thán dữ dội, thật không ngờ sẽ có ngày nàng được ngồi vào siêu xe đó! Nàng có mơ cũng không tưởng, trước kia nàng sống khá tiết kiệm, cùng lắm là mua sắm thả ga chứ không dám mua mấy thứ cao sang này, giờ thì nàng được thỏa mong ước rồi ha ha ha!
Nhấn ga, nàng chạy thẳng ra ngoài, vừa lái xe vừa suy nghĩ một chút. Nàng nghĩ là nàng nên đến nơi đó rồi ăn trưa ở đó thì hơn, cái thành phố này vốn cũng không có ưa nàng, chỉ càng rước thêm phiền phức. Nghĩ ngợi xong rồi nàng liền nhanh chóng chuyển hướng, đáng lẽ xe phải chạy đến trung tâm thành phố thì lại chạy hướng ngược lại là hướng đi đến vùng ngoại ô
Nơi đó chính là một ngôi làng nhỏ nằm ven biển ở một nơi hẻo lánh ở vùng ngoại ô, nơi này là do Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ cùng Bạch Quốc Khiếu và Bạch Quốc Khuê tìm được, vì ở đây không mấy người biết nên Tôn Nguyệt Tuyết nguyên chủ liền cùng họ chọn đó là nơi bí mật để thư giãn vui chơi vào ngày nghỉ hoặc ngày cuối tuần. Mà vừa vặn hôm nay chính là cuối tuần.
Mà nơi đó chính là Làng Thanh Liên, thậm chí còn không có ở trên bản đồ. Trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới nhưng lại không nói nơi này là nữ phụ tìm được đầu tiên mà lại nói là nữ chủ tìm được đầu tiên. Thật là đảo lộn tùm lum hết a!
Tôn Nguyệt Tuyết dựa theo trí nhớ mà lái xe đến, vì nơi đây số người biết có thể đếm trên đầu ngón tay nên đoạn đường dù bằng phẳng cũng không có nhiều xe qua lại, nếu không muốn nói là cực kì ít, nên nàng dù có thả ga phóng nhanh vượt ẩu cũng tuyệt không sợ.
Tôn Nguyệt Tuyết vô cùng vui vẻ khi nhắc tới Làng Thanh Liên, vì nơi này là một trong số ít những nơi mà nàng có người có thể tin tưởng. Ví dụ như người dân ở làng thì ai cũng biết nàng, nhưng biết với ấn tượng nàng là một người tốt nha!
Tôn Nguyệt Tuyết cong môi, cười đến sáng lạng mà không hay rằng nơi đó chính là khởi nguồn của một đống sự việc trong tương lai. À mà đó là việc trong tương lai, còn hiện giờ thì nàng đang vô cùng cao hứng, nghĩ tới tương lai tự do không xa a! Ôi tuổi trẻ! Nàng sẽ tận hưởng nó hết mức có thể và làm những việc nàng muốn làm nhưng lúc nàng còn ở cơ thể kia không làm được a! Nàng trước kia vì cuộc sống không có đủ thời gian điều kiện nên có thể nói dù nàng đã lớn tuổi vẫn chưa một lần biết qua thứ gọi là tình cảm nam nữ là gì, vì vậy nên nàng vẫn tự nhận là mình có chút xấu hổ khi phải diễn cái vai của nữ phụ này, dù sao thì đã diễn thì nàng bắt buộc phải ve vãn mấy mỹ nam của nữ chủ cho đạt mà, da mặt nàng rất mỏng a!
Tôn Nguyệt Tuyết nhìn con đường mà mình đang đi, khung cảnh nó cứ an tĩnh, cứ như chỉ có chiếc xe của nàng chạy như gió trên con đường này. Lòng nàng bỗng có cảm giác gì đó rất lạ, tựa như trống trải, cô đơn mà cũng tựa như yên bình thoải mái, thật hỗn loạn...Nhưng nó cũng quen thuộc, à...Lúc trước ngày nào mà nàng chẳng vậy, nàng làm gì có ai bên cạnh, đến cả một người bạn...
Tôn Nguyệt Tuyết cười khổ một cái rồi vuốt ngược mái tóc dài màu đen đã bị xịt keo cho khô cứng ra đằng sau, chỉnh lại tâm trạng một chút rồi lái tới một con đường mà hai bên ven đường toàn là cây phong, bây giờ cũng đã mùa thu rồi mà nhỉ. Lá phong quả thật rất đẹp
Tôn Nguyệt Tuyết lái xe tới một vùng biển thanh bình, tại đây không lớn lắm nhưng lại tạo nên cảm giác ấm cúng, trước đường vào có một cái bảng gỗ đề ba chữ 'Làng Thanh Liên'. Ngôi làng kiểu cổ kính hòa trộn giữa phong cách Á - Âu cổ. Ngôi làng không lớn lắm, nhìn chung thì cũng chỉ có tầm dưới 80 người ở.
Nàng lái xe thẳng vào ngôi làng, nhưng tốc độ xe chạy không lớn như vừa nãy, thậm chí là rất chậm. Nàng dừng xe ở một bãi đất trống rồi vui vẻ xuống xe, chạy nhanh tới một quán ăn kiểu Châu Âu đang có rất nhiều người ngồi ở ngoài ăn đồ nướng, nàng vừa chạy vừa lấy viên thuốc giải mà nàng lấy trong xe khi nãy ăn vào, nàng không muốn họ nghe cái giọng chói tai này
"Nguyệt Tuyết? Cháu đến đây một mình sao?" Một phụ nữ trung niên khuôn mặt hiền lành ôn tồn bưng một cái dĩa đầy thịt nướng, thấy thân ảnh của Tôn Nguyệt Tuyết thì mỉm cười ôn hòa nói
"Vâng, không lẽ dì Lâm không hoan nghênh cháu sao?" Tôn Nguyệt Tuyết chu môi, ra vẻ ủy khuất đáng thương ôm lấy cánh tay của người phụ nữ trung niên được gọi là dì Lâm, bộ dáng đáng yêu hoạt bát khiến ai nhìn cũng thấy vui
"Tuyết nhi đáng yêu như vậy, dì sao mà không hoan nghênh cho được. Nhưng cháu vẫn cứ hóa trang đến đây là sao? Nhìn thật khó coi" Dì Lâm mắng yêu, Tôn Nguyệt Tuyết cười hì hì rồi bắt đầu làm nũng tiếp
"Vậy dì cho cháu mượn phòng tắm để cháu khôi phục lại dung nhan tiên nữ cho dù ngắm" Tôn Nguyệt Tuyết tự sướng, làm mấy người xung quanh vốn vô cùng có hảo cảm với nàng cũng cười rộ lên
"Ha ha, con nhóc này, lại dẻo miệng. Cháu cứ vào, nơi này như nhà của cháu vậy" Dì Lâm cười đến chảy nước mắt, dí vào trán của nàng một cái rồi vừa cười vừa nói, nhưng đôi mắt thì tràn đầy yêu thương, khiến cho Tôn Nguyệt Tuyết cũng cười híp cả mắt, thật là rất lâu rồi nàng mới sống thật với mình tới vậy
Tôn Nguyệt Tuyết sau khi đã trêu chọc những người dân ở làng thêm vài câu rồi hí hửng chạy vào bên trong nhà hàng, chui tọt vào nhà tắm, vô cùng tự nhiên mở vòi hoa sen tắm rửa lại cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...